Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 277. ÔNG TA TÍNH ĐƯỢC RỒI!

Chương 277. ÔNG TA TÍNH ĐƯỢC RỒI!


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Tuy rằng giọng nói này tôi chỉ nghe qua có một lần, nhưng vẫn lập tức nghe ra được, đây là ai!

Mí mắt tôi giật điên cuồng cả lên, trong lòng ngầm thấy kinh ngạc.

Lẽ nào, nguyên nhân khiến Từ Bạch Bì không đánh toàn lực, là y?

Tôi kể đơn giản đôi câu với Phùng Chí Vinh và Trương Nhĩ, bảo bọn họ đừng đi theo tôi, cũng tạm thời đừng cho người tới tiền viện, rồi mới vội vàng bước qua tiền viện.

Thông qua một đôi câu giao tiếp đơn giản lần trước của tôi với Mã Bảo Nghĩa, cảm giác tính cách của Mã Bảo Nghĩa tương đối thẳng thắn.

Có điều Lưu Văn Tam cũng từng nói, y thời còn trẻ tính cách quái gở, gây ra không ít vụ việc.

Ban nãy nhà họ Phùng cũng xảy ra rất nhiều chuyện, người người đều tương đối mẫn cảm, tôi cũng sợ sẽ lại có rắc rối gì nữa.

Rất nhanh, tôi đã bước vào tiền viện. Lúc này ánh trăng đã ẩn đi, trong tiền viện chỉ còn lại ánh đèn đơn độc.

Trong sảnh chính đã sớm chẳng còn bóng dáng những người khác, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi ngồi tại vị trí bình thường Phùng Chí Vinh hay ngồi. Gương mặt chữ Quốc vuông vức, nhưng lại có chút vẻ sầm sì.

Lúc tôi bước vào tiền viện, ánh mắt của y liền hướng lên mặt tôi. Bốn mắt nhìn nhau, ngược lại không nhìn ra được biểu cảm của Mã Bảo Nghĩa lúc này.

“Mã tiên sinh.” Tôi hít sâu một hơi, lên tiếng chào hỏi trước.

Mắt của Mã Bảo Nghĩa đột nhiên trở nên dài hẹp, giống như là đang nheo mắt lại. Phối hợp với cái gương mặt ngựa kia, khiến thần thái lại có vài phần giống với Mã Bảo Trung. Tay tôi vô thức động đậy, đấy chính là nỗi ám ảnh về Mã Bảo Trung ẩn sâu trong nội tâm.

“La Thập Lục, tôi đã từng nói là gan cậu quá lớn, mà cậu vẫn một mình một ý.”

“Kể cả cậu biết Âm dương thuật, bên mình có nhiều người, thì tốt nhất cũng đừng đem mạng sống ra đánh cược nữa, cậu không thua nổi.”

Giọng nói của Mã Bảo Nghĩa vẫn có đôi chút lạnh lùng sống sượng, y lắc lắc đầu rồi nói tiếp: “Giống như hôm nay, chỉ cần đầu óc lão Từ Bạch Bì đó tỉnh táo một chút, bây giờ mấy người đều đã thành xác chết hết rồi.”

Tâm lý cầu may trong lòng tôi đã sớm tiêu tan ngay từ lúc Trần mù bảo với tôi Từ Bạch Bì có ba con hoàng tiên rồi, trong lòng chỉ còn lại sự sợ hãi và vui mừng. Lời của Mã Bảo Nghĩa lúc này, ngược lại là đang dạy dỗ tôi.

“Cảm ơn.” Tôi khàn giọng nói hai chữ.

Ánh mắt Mã Bảo Nghĩa nhìn tôi, rõ ràng lại có vài phần ngạc nhiên, có điều rất nhanh đã dịu xuống.

Lúc này tôi còn chưa am hiểu việc nhìn mặt đoán ý, không hề biết tôi đoán có chuẩn hay không, có điều tám chín phần mười là do Mã Bảo Nghĩa tới, nên mới khiến Từ Bạch Bì giữ sức.

Bởi vì Lưu Văn Tam còn từng nói, thủ đoạn của Mã Bảo Nghĩa cứng đến mức ông nội tôi đều phải ứng đối thẳng mặt, mà còn không được trở mặt.

Mã Bảo Nghĩa cũng chẳng đến mức dính dáng tới việc tính toán gài bẫy tôi, bản thân nguyên nhân mà y tìm tôi, cũng là bởi năm đó Trương Cửu Quái nợ y một quẻ bói.

Tôi cũng nghĩ rất rõ ràng, y bảo tôi bảy ngày sau hãy quyết định có đi với y một chuyến hay không, cũng chẳng có bất cứ ý tứ uy hiếp nào, ngược lại là đưa đĩa vuông cho tôi trước, đây đã coi là đầy đủ thành ý rồi. Cộng thêm việc bây giờ bởi vì nguyên nhân của y, mà chúng tôi mới thoát chết trong gang tấc, tôi càng không thể trở mặt với y được.

“Còn lại thời gian hai ngày, có điều tôi ít gặp Âm dương tiên sinh nào bốc đồng như cậu thế này, công việc của tôi cũng đã xử lý tương đối rồi. Nên sẽ ở đây đợi cậu hai ngày. Tới lúc đó cậu bói mệnh cho tôi, rồi nói cách nghĩ của cậu ra.” Giọng của Mã Bảo Nghĩa bình thường chậm rãi hơn không ít, nhưng lại khiến tim tôi hơi đập mạnh hai phát.

Tôi vốn còn cho rằng, Mã Bảo Nghĩa sẽ bảo làm sớm lên cơ.

Chỉ có điều, việc này cũng cho tôi một cảm giác khác.

Cái kiểu tính cách này của Mã Bảo Nghĩa, là bảo thủ giữ nếp cũ? Hay là còn có nguyên nhân gì khác nữa?

“Mã tiên sinh, mệnh, bây giờ có thể bói, ngày mai cũng có thể bói.”

“Ngoài ra, tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi, chuyến này tôi đi với ông.” Tôi hít sâu một hơi, cũng trả lời dứt khoát luôn.

Tôi không cần thiết phải kéo dài thời gian, giải quyết chuyện núi Vô Thổ xong, còn phải nghĩ cách đi cứu bà nội, nếu như thái độ của tôi có thể hợp với Mã Bảo Nghĩa, cũng sẽ càng dễ khiến y giúp tôi, hoặc là càng dễ hỏi thăm về chuyện của vị Kham dư đại sư kia.

Mã Bảo Nghĩa lại lắc lắc đầu luôn: “Hai ngày sau là hai ngày sau, mệnh của tôi phải bói vào ngày hôm đó.”

“Đây cũng là số mệnh.” Dứt lời, Mã Bảo Nghĩa lại từ từ nhắm mắt lại, y bình thản nói: “Lão Từ Bạch Bì kia tạm thời sẽ không quay lại đâu, cái xác nữ mà mấy cậu để lão đánh đấu, đúng là hung dữ thật, đủ để lão bị đeo bám một thời gian rất dài rồi.”

“Nhưng Từ Bạch Bì dù sao vẫn là Từ Bạch Bì, lão sẽ vẫn quay về tìm cậu. Tính toán gài bẫy người ta, thì phải chuẩn bị sẵn để gánh chịu hậu quả, cậu đi nghỉ đi.”

Rõ ràng biểu hiện lúc này của Mã Bảo Nghĩa, chính là sẽ ở trong sảnh chính này đợi tôi hai ngày?

Tôi vốn còn định nói mời y cũng về phòng nghỉ ngơi, có điều y đã bất động không nhúc nhích, cái bộ dạng ấy ngược lại giống như Mã Bảo Trung khi đó nằm ngủ ngon lành trong quan tài vậy, tôi cũng chẳng tiện nói nhiều nữa.

Rời khỏi tiền viện, lùi về hậu viện. Trong phòng khách Phùng Chí Vinh đang đi qua đi lại, thần sắc rõ ràng rất lo lắng. Những người khác nhà họ Phùng thì đứng đợi ở xung quanh, cũng chẳng có ai dám bàn luận gì cả.

Lưu Văn Tam đang cúi đầu hút thuốc, bên cạnh là Hà Thái Nhi đang lau rửa vết thương trên đầu và trên người cho lão.

Trương Nhĩ thì ngồi trên một cái ghế, trong tay cầm cái tẩu thuốc của Từ Bạch Bì, cũng chẳng biết là đang ngắm nghĩa cái gì.

Còn về ngao sói thì nằm ở chỗ cổng vào sân, cạnh mõm nó còn có xác một con hoàng tiên đang nằm đó, trên cổ đều là vết máu.

Sau khi tôi quay về, mọi người đều lập tức ngẩng đầu lên.

Lưu Văn Tam đứng dậy, cái đầu trọc lóc dường như đều đang phản quang: “Thập Lục, tiền viện là ai tới thế?” Ánh mắt những người khác cũng đều hướng lên người tôi.

Tôi nói ba chữ Mã Bảo Nghĩa.

Mặt Lưu Văn Tam hơi hơi biến sắc, còn về Trương Nhĩ, thân người lão chỉ hơi ngập ngừng một chút, cũng chẳng ngẩng đầu lên.

Thần sắc của Phùng Chí Vinh thì rõ ràng có vẻ không hiểu.

Tôi bảo Phùng Chí Vinh giải tán những người khác của nhà họ Phùng trước, hơn nữa cũng dặn dò, cố gắng đừng đi qua tiền viện, có điều phải đưa đồ ăn và đồ uống qua đúng giờ, Phùng Chí Vinh đã rất tin tưởng tôi, trên cơ bản đều không hỏi gì khác.

Cuối cùng mọi người đều tản đi chỉ còn lại mấy người, tôi mới bảo với Phùng Chí Vinh, hai ngày sau tôi có chuyện phải rời đi một chuyến. Hơn nữa tôi cũng kể đơn giản tình hình với Trương Nhĩ.

Vốn dĩ giải quyết ẩn họa trâu sắt xong, tôi lẽ ra phải qua chỗ lão tìm hiểu một số kiến thức thường sử dụng của Âm dương thuật, kết quả lại phát sinh một loạt chuyện thế này, dẫn đến phá hỏng dự định của tôi, cũng chẳng kể chuyện khác cho lão.

Đối với chuyện núi Vô Thổ, tôi chẳng hề giấu giếm, bao gồm chuyện Trương Cửu Quái, tôi cũng làm như vậy.

Trương Nhĩ là người trong giới phong thủy, thái độ đối với Trương Cửu Quái cũng là từ sự tôn kính mà ra, cộng thêm việc ở sông Dương, cũng đủ để nhìn ra nhân phẩm rồi.

Có điều bản thân tôi biết cũng không nhiều, chỉ có thể bảo với Trương Nhĩ, Mã Bảo Nghĩa đi tới núi Vô Thổ định làm gì. Tôi đi qua đó, cũng chỉ là để tìm xác chết của Trương Cửu Quái.

Trương Nhĩ cúi đầu, lão lại mãi không lên tiếng.

Phải đến tận mười mấy phút sau, Trương Nhĩ mới đột ngột ngẩng đầu lên, lão nói: “Những thứ cậu có được từ Âm thuật tiên sinh, không hề có gì về núi Vô Thổ, đúng không?”

Tôi ngẩn ra một cái, rồi mới gật gật đầu.

Trương Nhĩ ngừng lại mấy giây, tiếp tục nói: “Nếu đã vô thổ, núi sao thể thành núi?”

“Núi Vô Thổ này không phải là đến từ định lý phong thủy được truyền lại lâu đời, nghe đồn là khu kỳ địa đến từ một vị phong thủy cao nhân, lấy đạo lý táng giả hưởng sinh khí, kết hợp với phương pháp táng ảnh mà thành. Trong giới phong thủy lưu truyền nhiều năm, nhưng chưa có người nào có thể tìm thấy.”

“Tôi từng biết chút ít về nó thông qua tạp thư dã sử, sự nguy hiểm trong đó tuyệt đối không ít, bao nhiêu năm trở lại đây cũng chẳng biết có bao nhiêu người trong giới phong thủy muốn tìm xem nó ở đâu.”

“Bởi vì ở đó khả năng lưu lại phương pháp phong thủy độc môn, sợ rằng cũng có Âm dương trạch phức tạp nhất, tùy tiện đi bừa, khả năng sẽ chẳng quay về được.”

“Trương Cửu Quái đường đường là Thiết khẩu Kim toán, cũng bỏ xác lại chỗ đó, La Thập Lục, cậu nghĩ kỹ càng thật rồi chứ?”

Những lời này của Trương Nhĩ, cũng khiến cho sắc mặt của Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi cứng đờ lại, nét mặt của Phùng Chí Vinh cũng không dễ nhìn tý nào.

Những lời này đúng là khiến tôi dao động.

Có điều cũng chỉ là dao động chút xíu, sau đó trong lòng tôi liền trấn tĩnh bình thường lại.

Cũng chẳng phải là tôi định mạo hiểm bừa bãi, Mã Bảo Nghĩa cũng chẳng ép buộc tôi.

Thậm chí y còn cho tôi hai ngày để suy nghĩ, đặc biệt là trong tình huống y còn biết có Trương Nhĩ ở đây.

Mã Bảo Nghĩa tuyệt đối không phải là người tầm thường, núi Vô Thổ này là kỳ địa của giới phong thủy, y cho tôi có đầy đủ thời gian để suy nghĩ, thì làm sao mà không nghĩ đến việc tôi sẽ đi giao tiếp nói chuyện với Trương Nhĩ được?

Trong vô tận tất cả tự có định số.

Mã Bảo Nghĩa tới tìm tôi bói mệnh, mà còn nhất định phải đợi đến hai ngày sau, thậm chí ban nãy y còn nói, đấy cũng là số.

Vậy cái mệnh này, có phải là trước đây Trương Cửu Quái cũng đã tính sẵn hết rồi không?!

Ông ta đã bói sẵn mệnh của Mã Bảo Nghĩa, còn nợ Mã Bảo Nghĩa một quẻ! Quẻ này, có phải ông ta cũng đã tính sẵn là cần tôi trả nợ?!

Tôi lấy tất cả những đồ liên quan đến Trương Cửu Quái mà khi đó tôi có được từ chỗ Trần mù ở trong rương gỗ ra.

Cái xương bàn tay lúc trước tôi đã trả lại cho ông nội, nhưng lại bị người ta đưa đi.

Lúc này thứ còn lại bèn là bức thư nằm trong cái túi bị bịt kín kia, cùng với Kim toán bàn đã được tôi sửa lại.

Nếu đã lựa chọn tín nhiệm, thì hoàn toàn không cần thiết phải tránh né Trương Nhĩ nữa.

Tôi vuốt ve Kim toán bàn, lại lấy bức thư kia ra, chằm chằm nhìn vào những lời trong đó. Sau đó tôi đem bức thư đưa cho Trương Nhĩ!

Thần sắc của Trương Nhĩ lại càng kinh ngạc.

“Đây là?”

“Di thư của Trương Cửu Quái.” Tôi trầm giọng trả lời

Đồng tử mắt Trương Nhĩ co mạnh lại, đây tuyệt đối là lần mà tôi nhìn thấy biểu cảm của lão biến hóa mạnh nhất, trước đây đều là xử sự bình thản, không chút dao động.

Lúc này tôi lấy di thư của Trương Cửu Quái ra, lại khiến tâm trạng ổn định của lão bị dao động.

Cúi đầu, Trương Nhĩ bèn bắt đầu đọc kỹ bức di thư, một lát sau, giọng của lão càng hơi có chút run rẩy.

“Trạch kinh Cốt tướng, Âm sinh cửu thuật. Ta tin rằng, khi những món đồ ta để lại này lại xuất hiện trên nhân thế, thì trên đời đã không còn Thiết khẩu Kim toán Trương Cửu Quái! Cũng chẳng còn Âm thuật tiên sinh La Trung Lương!”

“Giới phong thủy luân chuyển, sáu mươi năm một hoa giáp, người tài lớp lớp xuất hiện, rồi cũng quay về với cát bụi.”

“Quẻ cuối cùng của ta, dành cho một thằng mù góa bụa cô độc, trời sinh mù mắt!”

“Trước khi ta bói quẻ cho hắn, có suy diễn một quẻ, ta sẽ chết trên núi vô thổ, La Trung Lương chắc là cũng chẳng còn sống trên đời được bao lâu nữa.”

“Thằng mù không biết đọc sách, không nhìn thấy chữ, không có con cái kế thừa. Mệnh hắn cứng như lửa cháy ba đời, đoạn tử tuyệt tôn, bèn chỉ điểm cho hắn xây Âm hồ trạch, ý để đợi hồn con gái về, ý nữa là để đợi người học được Âm thuật xuất hiện.”

“Giới phong thủy đều biết, Thiết khẩu Kim toán và Âm thuật tiên sinh là đồng môn, nhưng vì tính cách bất đồng mà ai đi đường nấy.”

“Mà quẻ bói mệnh ta, sẽ có người học được Âm thuật tiễn ta về với đất, nên lòng sinh ý tưởng, nếu ta để Cốt tướng và Kim toán bàn cho người học Âm thuật đó, thì chẳng phải có chung một đệ tử với La Trung Lương sao? Chắc là sư phụ vừa ý, La Trung Lương chết cũng không yên, lòng ta ắt sẽ sinh niềm vui sướng.”

“Âm thuật gồm đỡ âm linh trấn xác, đoạn hồn tuyệt phách, dời núi lấp sông, kham dư cải vận, hoặc chỉ trong một ý niệm mà đi vào con đường tà đạo.”

“Còn Cốt tướng Bói mệnh thì thuộc thượng lưu, mệnh sinh ra đã được trời định, một cái nhìn đoán được phúc họa hung cát, người có thuật này ắt vang danh trăm năm!”

“Bất luận con là nam hay nữ, là già hay trẻ, cũng đừng làm ta thất vọng. Tương lai khi nhìn thấy hài cốt của ta, thì hãy hoàn tất nghi lễ dập đầu bái sư!”

“Còn nữa, dặn thêm con đứa đồ đệ ăn nhặt của ta một câu, người hành nghề số quẻ bói có hạn, bàn tính vỡ hỏng bèn là quẻ cuối cùng, cưỡng chế mở quẻ sẽ chẳng còn sống được lâu nữa, con dùng vàng ròng đi sửa lại bàn tính, thì sẽ lại là Thiết khẩu Kim toán mới!”

Trương Nhĩ đem bức di thư của Trương Cửu Quái, run rẩy đọc lên một lượt.

Tâm trạng trong đó, lại khiến tôi cảm thấy rất là đặc biệt, khác thường...

Không giống lắm so với một tiểu bối ngưỡng mộ thanh danh ông ta...

Giây tiếp theo, trong mắt Trương Nhĩ lại hơi ánh lên chút đỏ.

Ánh mắt của lão hướng lên người tôi, giọng khàn đặc nói từng chữ một: “Ông ta, đúng là tính ra được toàn bộ?!”

“Những chuyện này, bất kể lớn nhỏ, toàn bộ đều khớp?”

Tôi đang định trả lời, thì giọng của Trương Nhĩ lại trở nên trịnh trọng và kiên quyết.

“Tôi, muốn đi cùng với cậu!”

.......,,,......

PS: Hnay ngồi mãi không xong một chương, đang kêu sao hnay tốc độ của mình rùa thế, ngó xuống mới thấy hóa ra chương này bản gốc ngót nghét 4k chữ, ahuhu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận