Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 105. BA NHỌN SÁU MÒN, TẤT SẼ BẦN HÀN. ÁNH MẮT TRỐNG RỖNG, ẮT LÀ SẮP CHẾT

Chương 105. BA NHỌN SÁU MÒN, TẤT SẼ BẦN HÀN. ÁNH MẮT TRỐNG RỖNG, ẮT LÀ SẮP CHẾT


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Vốn dĩ chẳng mất bao công sức đã tìm thấy con trai lão Liễu, tôi phải vui mừng mới đúng.

Nhưng những gì gã vừa làm ban nãy, khiến tôi đúng là không vui mừng được, cũng chẳng cười nổi.

Chẳng đợi tôi đứng dậy, gã đã lập tức lên trước đỡ lấy tôi. Tốc độ lật mặt nhanh đến ly kì, thay vào đó là một bộ dạng xum xoe nịnh bợ.

“Xin lỗi vị tiên sinh này, ban nãy tôi không có cố ý, chỉ là không phản ứng kịp, theo bản năng đẩy anh một cái, anh không sao chứ?” Đến cả cách nói năng của gã, cũng vô cùng nịnh bợ.

Tôi không nói câu nào.

Cố Nhược Lâm rõ ràng nhận ra thần sắc của tôi có vấn đề, ánh mắt nhìn tôi đầy dò hỏi.

“Anh tên là gì?” Tôi nheo mắt nhìn sang gã.

Gã nịnh nọt trả lời: “Liễu Kiến Thụ.”

Sau đó gã lại tiếp tục nói: “Tiên sinh, trước đây tôi chưa từng thấy anh, anh đến khu phố cổ này tìm ai à? Hay là cần giải quyết việc gì?”

“Trong khu phố cổ này vàng thau lẫn lộn, anh xách một vali toàn đồ đắt tiền thế này, nếu như bị kẻ xấu nhìn thấy, thì chẳng an toàn chút nào.”

“Tôi thu phí không cao, hai trăm đồng, có thể cùng anh đi giải quyết việc, nguyên cả con phố này, chẳng có nhà nào hộ nào mà tôi không biết!” Liễu Kiến Thụ vỗ vỗ ngực, bộ dạng chắc chắn đáng tin cậy.

Nhưng ánh mắt gã thì cứ tý lại liếc sang cái vali trong tay tôi.

Tôi lắc lắc đầu, sau đó mới nói: “Mẹ anh tên là Từ Lệ Quyên, đúng không?”

Rõ ràng, thần sắc của Liễu Kiến Thụ cứng đơ lại.

Phản ứng của gã, đã trực tiếp cho tôi câu trả lời.

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Người tôi tìm chính là anh, và mẹ anh.”

Liễu Kiến Thụ càng ngạc nhiên và ngơ ngác.

Cũng vào lúc này, cửa của căn nhà cấp bốn bị hé mở, lộ ra một khe hở, một cái đầu phụ nữ trung niên tiều tụy thò ra, tóc vùng thái dương đã xen lẫn sợi bạc, ánh mắt hoảng loạn.

“Kiến Thụ, mày lại đưa đám đòi nợ về nhà, mày định ép chết mẹ à, trong nhà không còn tiền để trả cho mày nữa đâu.” Người phụ nữ trung niên đó lập cập nói xong một câu, rồi lại định đóng cửa lại.

Tôi nhanh tay nhanh mắt, lập tức thò tay giữ lấy nắm cửa, cười cười rồi nói: “Dì ạ, cháu là bạn của lão Liễu, nhận lời nhờ vả của người ta, đến tìm dì.”

Rõ ràng, người phụ nữ trung niên này chính là Từ Lệ Quyên, bà ta rùng mình một cái, rồi cửa đột nhiên bị đẩy mở.

“Bạn... bạn của lão Liễu?” Từ Lệ Quyên ngẩn người nhìn tôi.

Bà ta cao cũng chỉ tầm một mét rưỡi. Thêm với việc hơi bị gù lưng, nên trông càng thấp.

Nhìn vẻ bề ngoài, bà ta trông già hơn lão Liễu rất nhiều, bộ quần áo mặc trên người cũng bị giặt đến sờn bạc, chân đi cũng là giày vải.

Tôi gật gật đầu: “Lão Liễu xảy ra chuyện rồi, chuyện này nhờ vả cháu cũng được một thời gian rồi, tận giờ cháu mới có thời gian tới đây.”

Tròng mắt Từ Lệ Quyên có hơi đỏ lên, bà ta mời tôi và Cố Nhược Lâm vào trong nhà.

Căn nhà rõ ràng có hơi ẩm ướt, còn xen với thứ mùi hôi lúc ẩn lúc hiện. Căn phòng tổng cộng chỉ tầm hai mươi mét vuông, đặt một chiếc giường nhỏ mét hai, tuy được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vô cùng sơ sài.

Tủ quần áo cũ nát, không có cửa, bên trong đặt quần áo đã gấp, giữa phòng đặt một chiếc bàn gỗ nhỏ. Bếp nằm ở vị trí gần cửa sổ, vẫn còn dùng loại bếp than tổ ong.

Bà ta rõ ràng có hơi chân tay luống cuống, vừa mời chúng tôi ngồi xuống, vừa đi pha trà.

Tôi khẽ than một tiếng, đi ra kéo tay bà ta lại, nói dì không cần pha, bọn tôi đến chủ yếu là để đưa cho bà ta ít đồ, nói một số chuyện.

Từ Lệ Quyên trân trối nhìn tôi, bất động, nước mắt lã chã rơi xuống.

Tôi đem chuyện Liễu Trung Đường bị bắt ra kể, đồng thời nói với bà ta, lão Liễu còn chưa kịp biết sự thật về bà ta và con trai, thì đã bị hại.

Nước mắt Từ Lệ Quyên rơi càng mạnh hơn, bà ta run rẩy lau nước mắt, những vẫn không ngừng được, nức nở nói: “Dì đoán ra rồi, kiếp này số hai mẹ con dì khổ, tính tình lão Liễu vừa cứng đầu vừa cố chấp, lão không tin dì.”

Tôi cũng chẳng biết đánh giá lão Liễu thế nào nữa, người chết đèn tắt, hít sâu một hơi, tôi đem cái vali đặt lên trên bàn, rồi mở luôn ra.

Giây tiếp theo, mắt Từ Lệ Quyên mở to cả ra, bao gồm Liễu Kiến Thụ đứng ở chỗ cửa, cũng trợn tròn con mắt.

“Đây là tài sản mà lão Liễu để lại, qua tay này tay khác mấy lần, Liễu Trung Đường nhờ cháu đưa đến đây, ngoài ra, căn nhà của lão Liễu ở thôn Liễu Hà, sẽ do con trai lão Liễu thừa kế.” Tôi ngoảnh đầu liếc Liễu Kiến Thụ một cái.

Thân người Từ Lệ Quyên càng run rẩy mạnh hơn.

Thần sắc Liễu Kiến Thụ lập tức trở nên kích động. Thậm chí nụ cười còn hưng phấn đến phát run!

Gã bước nhanh đến bên cạnh cái bàn, giơ tay hướng về phía mấy con cá vàng lóng lánh định chộp lấy!

Tôi lập tức đóng sập cái vali lại, kẹp dính tay Liễu Kiến Thụ, gã đau hét lên một tiếng rụt ngay tay lại, rồi trợn mắt nhìn tôi nói một câu: “Mày làm cái gì thế? Không nhìn thấy tay tao à?”

Rõ ràng, gã đã sắp chửi người ta rồi, cái bộ dang nịnh bợ cũng biến mất từ lâu.

Tôi không đếm xỉa đến gã, trịnh trọng hỏi Từ Lệ Quyên.

“Dì, Liễu Kiến Thành có đánh bạc không?” Câu này tôi hỏi một cách thẳng thừng.

Sắc mặt Từ Lệ Quyên liên tục thay đổi, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Thường xuyên thua bạc, ép dì đưa tiền đúng không? Ban nãy cháu nghe thấy cậu ta uy hiếp dì là sẽ đốt nhà!” Tôi lại nói càng thẳng toẹt hơn.

Từ Lệ Quyên thở dài một tiếng, nói: “Là dì không dạy được con.”

Tôi cười cười, nói: “Chuyện này cũng không trách dì được, mẹ con dì sống cũng chẳng dễ dàng gì, lão Liễu cũng có trách nhiệm.”

Tiếp đấy, tôi lại trầm giọng nói: “Dì, đợi chút nữa bọn cháu cùng dì đi lập một cái thẻ ngân hàng, tiền gửi hết vào đó, dì giữ cho kỹ, vàng thỏi dì gửi vào ngân hàng, khi nào cần thì rút ra dùng, cháu hy vọng mẹ con dì về thôn Liễu Hà ở, rồi đi ra thăm lão Liễu.”

Ý tứ của tôi quá rõ ràng, Từ Lệ Quyên đương nhiên cũng hiểu ngay.

Bà ta gật gật đầu, nói một chữ được.

Liễu Kiến Thụ lập tức không chịu, gã giở ngay bộ mặt phùng mồm trợn mắt ra tức giận nhìn tôi.

“Ai cần chúng mày đi với mẹ tao ra ngân hàng gửi tiền? Lại còn đem vàng thỏi đi gửi? Thỏi vàng này chắc chắn phải đem bán! Gần đây vàng tăng giá, không bán nhỡ giảm giá thì mày chịu trách nhiệm không?”

“Còn nữa, tiền là của tao với mẹ tao! Lão già đó chưa từng có tý trách nhiệm nào! Dựa vào đâu mà bảo mẹ con tao về nông thôn ở? Lại còn phải đi thăm lão?”

“Haha, lão chết là đáng kiếp! Là quả báo!”

“Tiền bọn tao nhận rồi, hai đứa chúng mày cút ra khỏi đây ngay!” Nói xong, Liễu Kiến Thụ đẩy thẳng vào ngực tôi!

Lần này tôi đã có sự chuẩn bị, làm gì có chuyện để gã đẩy ngã?

Túm luôn lấy cổ tay gã, sau đó tôi bẻ ngược tay một phát!

Liễu Kiến Thụ ai da một tiếng, tôi đã đập mạnh tay xuống bàn.

Đỡ âm linh bao nhiêu lâu rồi, nhìn Lưu Văn Tam vớt xác, gan tôi cũng to hơn nhiều, loại người như Liễu Kiến Thụ chẳng dọa tôi được, hung hãn dữ dằn hơn nhiều tôi cũng đều từng gặp qua!

Từ Lệ Quyên thì sợ chết khiếp, vừa chửi Liễu Kiến Thụ, vừa xin lỗi chúng tôi.

Tôi thực ra chẳng giận, nên cũng nói: “Dì, lúc nữa bọn cháu với dì đi gửi tiền, tiền này dì phải giữ lấy mà sinh sống, không thể để bị giày xéo được.”

Liễu Kiến Thụ vẫn chửi bới không ngừng, có điều bị tôi ấn chặt, gã cũng chẳng động đậy được.

Đối với người nghiện cờ bạc, tôi chẳng có tý cảm tình nào, thậm chí còn phải nói là chán ghét.

Lần đầu lúc đến nhà họ Cố đỡ âm linh cho Cố Nhược Tầm, tôi vì không biết, để cho Từ Hồng Mai vào trong nhà họ Cố, dẫn đến chuyện bà ta giữ xác vòi tiền!

Cứ thế giữ xác chết của Cố Nhược Tầm, tống tiền lấy của Cố Nhược Lâm sáu trăm vạn!

Bởi vì bà ta nghiện cờ bạc, bao nhiêu năm trời dựa vào Cố Nhược Tầm, lấy của Cố Khai Dương không ít tiền.

Có câu nói gọi là hổ dữ không ăn thịt con, nhưng người đánh bạc mờ mắt rồi, đến xác chết con gái cũng mang ra làm con bài! Thậm chí tôi còn từng nghe từng thấy, không ít tin bán con trai con gái lấy tiền đánh bạc!

Tiền này nếu tôi đưa luôn cho Từ Lệ Quyên, bảo đảm chúng tôi đằng trước vừa bước ra khỏi cửa, đằng sau Liễu Kiến Thụ lập tức cướp hết sạch!

Tôi đã phạm sai lầm một lần, thì không thể phạm sai lầm lần thứ hai.

Nếu không, thì cũng có lỗi với lão Liễu nằm dưới mộ.

Hơn nữa, người làm việc ác sẽ bị báo ứng! Từ Hồng Mai lúc ấy còn chưa tiêu được chỗ tiền đó, thì đã bị Đường Tiểu Thiên giết rồi.

Đấy gọi là có mạng lấy không có mạng tiêu!

“Anh bạn, đúng là vô cùng cảm ơn cậu, lão Liễu có người bạn như cậu, cũng là may mắn của lão, tôi đi với hai người ra ngân hàng. Còn thôn Liễu Hà, tạm thời tôi chưa định về.” Từ Lệ Quyên thở dài một tiếng.

“Lạ nước lạ cái, tôi về đó, khả năng là người khác cũng sẽ bàn ra tán vào, cậu để cho tôi suy nghĩ thêm đã.”

Đúng vào lúc này, Liễu Kiến Thụ bất ngờ xô mạnh một phát vào bàn, xoạch một cái, chiếc bàn đổ kềnh luôn, gã giơ tay ra tóm lấy cái vali!

Mặt tôi hơi biến sắc, phản ứng còn nhanh hơn gã, giơ chân lên đạp trúng ngực gã!

Liễu Kiến Thụ lại kêu lên một tiếng vì đau, bị tôi đạp lùi ra tận cửa, gã ôm ngực chửi rủa cả nhà tôi.

Nói thật, tôi cũng không ngờ Liễu Kiến Thụ lại yếu thế... nhưng nghĩ lại thì hắn chỉ biết đánh bạc, cái bộ dạng gầy còm kia, được mỗi cái mặt trông đỡ hơn người bị lao phổi tý, còn lại chẳng ra làm sao.

“Đ-t! Mày bao đồng cái đéo gì! Không biết bao đồng lắm chuyện thì chết sớm à?!”

“Tiền mày đặt xuống cho bố mày! Đấy là của bố tao để lại cho tao với mẹ tao, bố mày thích tiêu kiểu gì thì tiêu! Mày không quản được!” Liễu Kiến Thụ tiếp tục chửi bới.

Mặt tôi đột nhiên biến sắc.

Lúc này, tôi rõ ràng cảm thấy tướng mặt của Liễu Kiến Thụ có chút thay đổi...

Ban nãy nhìn thấy gã, là mặt chữ quốc vuông vức, tuy là gầy, nhưng khuôn mặt chắc chắn là như vậy.

Nhưng bây giờ xảy ra việc này, chóp đỉnh đầu của gã nhìn trông sao có vẻ như có chút nhọn ra? Hai bên còn có cảm giác như bị dao gọt mòn đi!

Đặc biệt là kết hợp với bộ dạng hung hãn đó, tôi cứ cảm giác có chút quen mắt...

Giây tiếp theo, mặt tôi lại biến sắc lần nữa...

Bởi vì nghĩ kỹ lại, lần đó bộ dạng lúc Từ Hồng Mai đòi tiền chẳng phải cũng như thế này sao? Ngoài ra, lúc đó đầu bà ta cũng có cảm giác hơi nhọn lên.

Lần đó tôi còn không biết tướng mặt, nhưng mấy hôm trước lúc nằm viện sau khi xem qua quyển Cốt tướng xong, tôi cũng chỉ biết một chút ít kiến thức bề nổi.

Quyển sách đó rất kì dị, nội dung trong đó chỉ cần đọc qua, thì mỗi khi nhìn cái gì là lại liên tưởng đến nó... Giống như khi tôi nhìn thấy Mã Bảo Trung bị đóng đinh toàn bộ khuôn mặt xong, buột miệng nói ra cốt tướng của gã!

Lúc này, tôi nhìn chằm chằm vào mặt Liễu Kiến Thụ, đột nhiên nói một câu: “Tối hôm nay, anh vốn còn định đi đâu làm gì?”

Rõ ràng, câu hỏi này của tôi, chẳng liên quan gì đến việc mà chúng tôi đang tranh chấp lúc này!

Cố Nhược Lâm ngớ người ra, Từ Lệ Quyên cũng mang vẻ mặt ngơ ngác.

Liễu Kiến Thụ cũng nhíu mày, gã lồm cồm bò dậy, tiếp tục chửi bới: “Liên quan đéo gì đến mày?!”

Vào thời điểm này, cái cảm giác chóp đỉnh đầu của gã nhọn lên lại càng mạnh hơn... Hai bên giống như bị gọt phẳng luôn vậy.

Thậm chí ánh mắt của gã cũng trở nên liêu phiêu hơn không ít, đến mức, bên trong con mắt của gã, dường như đều trống rỗng!

Mà trong sách, giải thích cho kiểu tướng mặt này là: Tam nhọn lục mòn, tất sẽ bần hàn!

Ánh mắt trống rỗng, ắt là sắp chết!

Giờ này con mắt hắn liêu phiêu, ánh nhìn rời rạc lơ đãng.

Lúc thì nhìn tôi, lúc thì nhìn cái vali, lúc lại nhìn sang mẹ gã Từ Lệ Quyên...

Trông lại càng sát với triệu chứng tướng mặt của người sắp chết...

Tim tôi đập thình thịch, hít sâu một hơi, nói: “Anh bắt buộc phải nói cho tôi biết, nếu không, anh không sống hết đêm nay được, sẽ chết, chỗ tiền này, anh cũng không được động vào!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận