Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 123. BÒ GIÀ QUỲ XUỐNG

Chương 123. BÒ GIÀ QUỲ XUỐNG


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

“Hứa gia chủ, nếu như không còn việc gì, thì chúng ta ra ngoài đợi đi, anh cho người đem đồ cúng tam sinh và những món đồ khác ra cổng chuẩn bị sẵn sàng.” “Ngoài ra, anh sắp xếp vài người, canh giữ phòng tôi, không được cho bất kỳ ai lại gần.”

Câu cuối cùng, tôi hoàn toàn chỉ buột miệng nói bừa.

Trong đó cũng có đôi chút thận trọng.

Sự cẩn trọng của Trần mù, thì cũng là để đề phòng, cho dù là lão chẳng biết gì cả, và cũng chưa có việc gì xảy ra hết.

Mà đêm hôm qua, đích thực có kẻ muốn vào trong phòng tôi.

Một thằng đàn ông như tôi thì hấp dẫn ai được?

Khả năng rất lớn là do âm thai thu hút.

Nếu như thế này, thì thật thật giả giả, kẻ đó đa phần là sẽ chăm chăm chú ý đến căn phòng của tôi.

Hứa Đức Sưởng gật đầu lia lịa, nói câu được, rồi hắn lại ra lệnh cho Vương Thực.

Lúc này chúng tôi mới đi ra phía ngoài đại viện.

Lưu Văn Tam và Trần mù cũng đi cùng, một hàng người đứng đợi ở cổng khu nhà.

Trong thời gian này, có bảo vệ và người làm bê đồ ra, tôi còn cần bốn chiếc bàn vuông đen lớn nữa, và mấy chiếc bàn cúng. Đồ cúng tam sinh được đặt trên bàn, tôi vẫn chưa bày biện.

Linh án phải đợi trời tối mới bày, bây giờ mà bày, thì cũng chẳng biết sẽ có ngưu quỷ xà thần nào đến nữa, có thể xuất hiện vào ban ngày, chắc chắn đều là đại quỷ!

Thời gian trôi qua tầm nửa tiếng, bảo vệ và người làm vẫn tiếp tục bê đồ ra.

Một chiếc xe tải nhỏ vừa cũ vừa bẩn, dần xuất hiện ở đầu đường phía xa.

Xe rất nhanh đã đến trước mặt chúng tôi.

Thùng xe dùng song sắt quây lại, một con bò già rũ đầu đứng bên trong.

Trên đầu nó còn bị trùm một chiếc áo cũ màu đỏ, che lấy mắt.

Tôi hít sâu một hơi, vẫy tay nói: “Cẩn thận một chút, dắt bò xuống! Tuyệt đối đừng làm bị thương chân nó!”

Lập tức liền có mấy người bảo vệ lên trước giúp đỡ, còn bắc một cái giá để bò đi xuống.

Con bò này rất bình tĩnh, không bị thừng trói, nhưng cũng chẳng chạy, cứ thế cúi đầu bất động, da trên người nó đều rũ cả xuống, có thể thấy được, tuổi chắc chắn không nhỏ nữa.

Nếu dùng tuổi thọ của động vật để tính, con bò này đã gần được trăm tuổi rồi.

Cửa xe phía trước bị đẩy mở, bước xuống một người đàn ông tròn lăn lại còn đội một chiếc mũ trắng, gã bước tới chào hỏi Hứa Đức Sưởng, gọi một tiếng gia chủ, Hứa Đức Sưởng liên tục nói gã làm rất tốt.

Tiếp đó, Hứa Đức Sưởng bắt đầu giương mắt nhìn sang tôi.

Tôi đang chuẩn bị bước đến trước mặt con bò, thì từ vị trí ghế lái phụ, lại có một bà cụ loạng choạng bước xuống.

Bà ta tuổi tác cũng đã cao rồi, mí mắt sụp xuống gần che hết con mắt, còn phải chống một chiếc gậy mới có thể đứng vững.

Bà cụ rõ ràng mới khóc xong, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt.

Bà ta run rẩy nói một câu: “Mấy người, mua Đại Hoàng của tui, là định giết thịt ở đây sao?” Giọng nói của bà cụ lại càng mang đầy vẻ đau thương và không nỡ.

Gã đầu bếp béo tròn trùng trục kia, lúc này mới thở dài một tiếng: “Đây là mẹ của hai vợ chồng nhà bán bò, bò là do bà cụ nuôi, bà cụ không muốn giết bán thịt đâu.”

“Hai vợ chồng nhà đó muốn bán lấy tiền, chuyện này cũng chẳng có gì sai cả, dù gì cũng cả vạn cơ mà, chứ để chết già, thì không đáng tiền nữa.”

Lưu Văn Tam nhíu mày hút thuốc, Trần mù cũng chẳng nói gì.

Tôi hít sâu một hơi, bước đến trước mặt bà cụ già, đỡ lấy tay bà ta.

Bà cụ một phát túm lấy tay tôi, run run nhìn sang tôi, nước mắt ào một cái lại bắt đầu tuôn xuống.

“Cậu em này, là cậu mua Đại Hoàng nhà tui phải không?”

“Đại Hoàng ở với bà già này gần hai mươi năm nay rồi, con trai tui đi làm xa, một năm cũng chẳng về được hai bận, nó cũng thân như con trai tui vậy!”

“Tui cầu xin cậu, đừng hành hạ nó, cho nó một phát đi ngay được không? Đã chuẩn bị xuống dao rồi, mà lại gỡ từ trên giá xuống, tui khó chịu, mà đại hoàng cũng khó chịu lắm.”

“Nó đều biết là sẽ bị đưa đi giết thịt rồi, mà cũng không chạy không giãy.” Bà cụ nói rồi, liền khóc không thành tiếng.

Tôi nghe mà trong lòng cứ thở dài.

Đây là chuyện bình thường ở nông thôn, không để cho bò sống quá hai mươi năm, mà đều giết để bán thịt.

Trong chuyện này có hai nguyên nhân, một là, như gã đầu bếp kia nói đó, đấy là chuyện về tiền!

Còn một nguyên nhân nữa, là bò thông âm.

Có một câu tục ngữ nói rất hay, chó không có tám năm, gà không có sáu tuổi, còn bò thọ nếu đến hai mươi năm, thì tính của nó đã chẳng khác gì người.

Bất kể là nuôi thứ gì, vượt quá mấy năm thì đều có tình cảm, càng huống chi là con bò đã thông tính người, hơn nữa người nhà nông đều dựa vào bò kéo cày làm ruộng.

Nhưng nếu như bò hai mươi năm vẫn chưa chết, khi chúng thông âm xong sẽ trở thành vật cực âm, sẽ thu hút quỷ quái đến nhà!

Bất kể quỷ quái gì đều muốn được ăn một hai miếng thịt của nó, như vậy đi xuống âm phủ sẽ có âm khí hộ hồn, kiếp sau được đầu thai vào chỗ tốt!

Đương nhiên, bây giờ người biết chuyện này cũng chẳng còn nhiều nữa.

Thanh niên ở nông thôn càng ngày càng ít, phần lớn nuôi bò đều là lò mổ.

Khả năng là đợi lớp người già đều chết hết, sau này cũng chẳng còn ai nuôi bò cày nữa, thì làm sao còn biết được những tập tục này?

Suy nghĩ chỉ diễn ra trong nháy mắt, tôi vỗ vỗ vào tay bà cụ, khẽ an ủi: “Cụ ạ, cháu không giết Đại Hoàng của cụ, mà cần nó đi làm một việc, đợi việc này làm xong, là cụ có thể đưa nó về, mà cũng sẽ không bị gọi hồn nữa, nó còn ở cùng cụ được bao lâu, thì chỉ còn xem số của nó nữa thôi!”

Tôi vừa dứt lời, thân người bà cụ rùng mình một cái, bà ta ngẩn người ra nhìn tôi: “Thật... Thật không?”

“Cậu em, cậu là tiên sinh xem việc đúng không? Bọn tui từ nhỏ đã biết rồi, chó không nuôi tám năm, gà không quá sáu năm, bò không được sống qua hai mươi năm, nếu không phải vì Đại Hoàng qua vài hôm nữa là tròn hai mươi năm rồi, thì tui nói thế nào cũng không cho con trai với con dâu tui bán thịt của nó à!”

Tôi vừa gật đầu nói là thật.

Bà cụ liền buông tay tôi ra, bà ta lại quỳ thẳng xuống đất! Vừa khóc, vừa liên tục dập đầu lạy tôi!

Cùng lúc này, con bò già phía bên cạnh lại phát ra một tiếng bò ò nhỏ.

Con bò già đó hóa ra cũng đang run rẩy bước về phía tôi.

Rồi nó đột nhiên khuỵu hai chân xuống, quỳ nằm bên cạnh người tôi!

Giây phút đó, tôi có một thứ cảm giác không nói ra được.

Con bò già này quá trung hậu, trung hậu đến cực điểm.

Cho dù là chủ nhân định giết nó, nó đều cam tâm đi chết!

Trên đời này có rất nhiều người vì tiền, đến lương tâm cũng không cần! Giết người cướp của, thậm chí là tàn hại người thân.

Bọn nó sống, còn không bằng một con súc sinh!

Tôi xoa xoa cái đầu của con bò già, nói: “Yên tâm đi, không giết mày, làm xong việc cho tao, sẽ không có quỷ quái nào tìm mày nữa, mày sẽ không còn phải sợ sẽ rước họa về nhà làm hại đến chủ nhân của mày, ngoan ngoãn bầu bạn những ngày cuối cùng với bà cụ, cũng chẳng biết là bà cụ tiễn mày, hay mày tiễn bà cụ nữa.”

Con bò già lại ùm bò một tiếng nhỏ, dụi dụi vào tay tôi.

Tôi gỡ cái áo trùm trên đầu nó xuống, giết bò già phải bịt mắt, mà còn phải dùng áo của chủ nhân để bịt! Chính là để bò đừng quá sợ hãi, chủ nhân vẫn ở bên cạnh nó.

Mắt của con bò già này màu vàng cam, vẫn còn đang liên tục rơi lệ!

Cũng vào lúc này, đột nhiên từ trong khu nhà có hai bảo vệ vội vàng chạy ra!

Sắc mặt bọn họ đều hoảng loạn khó coi, kêu lên: “Gia chủ, xảy ra chuyện lớn rồi! Gian phòng La âm bà ở bị cháy rồi! Không dập được! Lửa cháy to chết người đi được! Sợ là đồ ở bên trong đều bị cháy hết rồi!”

Mặt Hứa Đức Sưởng biến sắc luôn, lập tức loạng choạng hai phát, suýt thì ngã nhào ra đất.

Đồng tử mắt tôi co mạnh lại, Trần mù thì mặt mày nghiêm trọng. Còn Lưu Văn Tam thì nheo nheo mắt, nhíu chặt mày lại.

Giọng của Hứa Đức Sưởng run rẩy quát một câu: “Thế mấy người còn chạy ra đây làm gì?! Dập lửa! Dập lửa ngay! Con trai tôi vẫn còn ở trong đó kìa!”

Vô thức, tim tôi cũng như co giật một cái, đưa tay đỡ lấy cái rương gỗ sau lưng, trên người cũng như có khí lạnh bốc lên.

Quả nhiên, có người đang nhắm vào tôi!

Không đúng, người đó đang nhắm đến là âm thai trên người tôi!

————

Lời dịch giả:

Tuần này cảm ơn thủy99, yukidat, Mricevl đã ủng hộ cho truyện. CN tuần này 22/8 và tuần sau 29/8 mình sẽ đều up 4 chương vào 12-15-18-21h. Từ ngày mai mình bắt đầu tích chương để chuẩn bị đợt bạo chương cầu kp, đề cử và trà sữa cho tháng 9. Dự tính tháng 9 mình sẽ bạo chương 3 ngày liên tiếp 1-2-3/9, mỗi ngày 5c để mừng quốc khánh và cầu kp, đề cử, trà sữa. Nếu bạn có kp trong tay và chuẩn bị ủng hộ mình, vui lòng để lại 1 like tại phần bình luận để mình có thêm động lực cày! Cảm ơn cả nhà đã ủng hộ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận