Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 705. ĐẾN NƠI

Chương 705. ĐẾN NƠI


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Cùng lúc tôi dứt lời, Lưu Văn Tam bèn không tiếp tục mở miệng hỏi thêm nữa, mà châm một điếu thuốc, lại bắt đầu bập bập hút.

Trần mù thì mở miệng nói một câu: “Đứa bé trong bụng Liễu Hóa Yên là giống của Viên Hóa Thiệu, sợ rằng sẽ có chút ít phiền phức.”

Tôi gật gật đầu, nói một chữ đúng.

Kéo kéo cái dây vải trên vai, lại vuốt vuốt cái nắp rương gỗ, tôi hơi hơi định thần lại.

Đỡ âm linh cho xác thanh thi, bản thân đã có tính thách thức cực lớn, bà ta còn là xác sống chưa tắt thở.

Viên Hóa Thiệu chắc đã làm gì đó với bà ta, mới dẫn đến việc bà ta xuống tay với Liễu Dục Chú, chứ nếu không, căn cứ theo những gì Viên Hóa Thiệu nói, bà Liễu Hóa Yên này chắc không ủng hộ những gì y làm mới đúng, đáng ra không nên động thủ làm bị thương Liễu Dục Chú.

Duy nhất nói lên một điều, chính là Viên Hóa Thiệu dùng thủ đoạn bất thường khống chế bà ta sau khi chết.

Y còn đường hoàng thản nhiên nói rằng, muốn Liễu Hóa Yên thành thanh thi xong thì vũ hóa, trong lời nói đều là cảm thán đối với chuyện này, cùng với lợi ích mà chuyện này đem lại cho Liễu Hóa Yên.

Nhưng trên thực tế, trong chuyện này chỉ có tư lợi!

Hổ dữ không ăn thịt con, Viên Hóa Thiệu độc ác như vậy, nói không chừng là muốn dựa vào lần táng huyệt này, lợi dụng Liễu Hóa Yên là vợ y, trong bụng cũng có con y, chọn một chỗ phong thủy bảo địa phù hộ y trăm năm ngàn năm!

Nghĩ rõ những điểm này xong, trong lòng tôi càng ớn lạnh hơn, đồng thời tôi cũng nghĩ đến những rắc rối có thể xuất hiện khi đỡ âm linh, không khỏi trong lòng có vài phần buồn bực, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục suy nghĩ, thận trọng nghĩ cách ứng phó.

Nếu không phải tôi bây giờ đã bắt đầu thấy được đường lối của thuật phong thủy, đối mặt với chuyện này, tôi sợ rằng không có biện pháp gì.

Không phải là không cách gì đỡ âm linh, mà là không có bản lĩnh đó, mà cũng không dám đỡ.

Một xác nữ đạo sĩ thanh thi, còn là xác sống, độ hung dữ không phải chỉ là chút ít nữa...

Trong lúc suy nghĩ, ba chúng tôi đã từ trong sân đi ra ngoài, lúc lên xe, Phùng Bảo đưa cho tôi bánh mì, cùng với sữa và nước được để sẵn trên xe, bảo tôi ăn tạm một chút đối phó.

Trong thời gian này Trần mù đều không nói gì thêm, Lưu Văn Tam thì ngồi trên ghế lái phụ hút thuốc, lúc lại nhấp một ngụm rượu.

Lúc gần đến trưa, cuối cùng cũng tới Trường Thanh Đạo Quán.

Có điều Trường Thanh Đạo Quán hôm nay, hơi có chút không giống với hôm qua lúc tôi tới.

Bắt đầu từ chỗ đường cái lên núi, liền đã có tiểu đạo sĩ thông thường đứng canh ở hai bên lề đường.

Hơn nữa bên lề đường mỗi cách một đoạn lại bày một cái lư hương, trong đạo quán còn có tiếng chuông lúc ẩn lúc hiện vang vọng khắp trên đỉnh núi.

Sau khi xuống xe, lập tức liền có một đạo sĩ lên trước, tôi thấy có vài phần quen mắt, có điều không biết tên của hắn.

Tên đạo sĩ đó trông có vẻ cung kính, gọi tôi một tiếng La tiên sinh, rồi bèn làm một động tác mời chúng tôi vào trong.

Lưu Văn Tam chậc lưỡi một tiếng, nói: “Ồ? Không nhìn ra, cái thằng đầu bò Liễu Dục Chú mà còn biết trò này, Thập Lục, chú đột nhiên cảm giác thằng này cũng không tồi, biết xếp người đến nghênh đón chúng ta.”

Lời của lão vừa nói xong, lập tức đám đạo sĩ ở cổng kia, thần sắc đều lạnh đi vài phần.

Tên đi trước tôi dẫn đường cũng khựng lại, hắn nhíu mày quay đầu lại nhìn Lưu Văn Tam, rồi chắp tay bao quyền với tôi, rõ ràng có chút vẻ xin lỗi.

Lúc gã lại quay sang nhìn Lưu Văn Tam, mặt càng là tối sầm xuống, lạnh giọng nói: “Hôm nay là ngày trọng đại của Trường Thanh Đạo Quán, lão tiền bối đời trước của nhà họ Liễu tới, Trường Thanh Đạo Quán giữ lễ nghĩa đệ tử vãn bối, cần dọn dẹp nghênh đón! Đơn thuần là người vớt xác và Thần bà dẫn đường âm, không nhận nổi lễ nghênh đón của Trường Thanh Đạo Quán, La tiên sinh đã là bạn bè của nhà họ Liễu, thì cũng là bạn bè của Trường Thanh Đạo Quán, chuyện vừa nãy thôi cho qua, vẫn mong các hạ tôn trọng Trường Thanh Đạo Quán.”

Tôi không khỏi nhíu mày lại, trong lòng thầm nghĩ:

Tốc độ chúng tôi đối phó Viên Hóa Thiệu tuy nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng, tuy lúc đó Liễu Dục Chú đã gọi những lão tiền bối nhà họ Liễu, nhưng tốc độ bọn họ tới lại chẳng nhanh được.

Vậy mà không ngờ hôm nay bọn họ đã tới rồi...

“Chú Văn Tam.” Tôi hạ giọng gọi Lưu Văn Tam một phát.

Kỳ thực vừa nãy lão cũng chỉ là nói cho sướng miệng, đồng thời, tên đạo sĩ này cũng không nói câu gì quá đáng.

Chúng tôi không cần thiết phải trở mặt với bọn họ, còn chưa biết những người kia nhà họ Liễu đều có bản tính thế nào.

Dưới sự dẫn đường của tên đạo sĩ này, chúng tôi rất nhanh đã từ Đại điện vòng đến Hậu điện đi gặp Liễu Dục Chú.

Trong gian chính của Hậu điện, đang ngồi bốn người.

Một người ngồi trên ghế thái sư ở vị trí đầu, hai người khác thì ngồi ở bên trái, ba người này mặc đạo bào màu xám, trong tay cầm một cây phất trần, đội một cái mũ đạo sĩ màu đen.

Bên phải bèn chỉ có một mình Liễu Dục Chú.

Ba người đều nhắm mắt ngồi im, chỉ có một mình Liễu Dục Chú mở mắt, gã một tay ấn lấy tay dựa của ghế, không nói một lời.

Bầu không khí trong gian chính Hậu điện, toát ra một thứ áp lực cực kỳ mạnh mẽ.

Tên đạo sĩ đó dẫn chúng tôi đi đến cửa, bèn cúi người nói: “Âm dương tiên sinh La Thập Lục, người vớt xác Lưu Văn Tam, Thần bà Trần mù, xin gặp ba vị tiền bối.” Sắc mặt Lưu Văn Tam liền tối sầm xuống.

Tôi kỳ thực nghe xong cũng có chút khó chịu, có điều tôi đã sớm biết được từ trên người Mao Nguyên Dương, Quan chủ đều coi nhà họ Liễu như thần thánh, cũng chẳng trách những đệ tử dưới trướng này, có cách nhìn y hệt.

Ba người đồng thời mở mắt nhìn sang chúng tôi.

Liễu Dục Chú thì đứng dậy, gã đột nhiên nói: “Đưa La Thập Lục qua điện bên, xác chết đang ở đó.”

Liễu Dục Chú đúng thật là thông minh, tôi còn chưa nói mục đích đến đây của mình, gã đã liền trực tiếp một lời nói thẳng ra luôn.

Nhưng điều này ngược lại khiến tôi cảm thấy có vấn đề...

Gã không muốn tôi tiếp xúc nhiều với ba người nhà họ Liễu này?

“Âm dương tiên sinh Xuất hắc của Thượng cửu lưu La Thập Lục. Chưa từng gặp mặt, nhưng sớm đã nghe qua danh tiếng, người hủy vùng đất phong thủy Lộc tồn Hành long, khiến ngọn núi Phị Phát Quỷ biến thành bia mộ mặt người, tuổi đúng là trẻ.”

Gần như cùng lúc Liễu Dục Chú dứt lời, đạo sĩ nhà họ Liễu ngồi ở trên chiếc ghế thái sư trên đầu bèn đứng dậy.

Tướng mặt của lão và Liễu Dục Chú tương tự nhau, trên trán có vân ngang, có điều vân ngang này sâu đến mức gần như hình thành đường rãnh, phải nặng hơn Liễu Dục Chú quá nhiều.

Vành tai nhọn nhọn, bên trên đều có thể nhìn thấy lông tơ.

Còn về lông mày của lão, xương mày rất dài, đầu lông mày có chút bạc trắng, một khuôn mặt dài hẹp, xương gò má cao vút, môi mỏng.

Mắt còn là mắt phượng...

Tướng mặt này, không những chỉ biết lý không biết người, mà còn càng là người ý kiến cá nhân cực nặng nề, thậm chí còn có tướng cay nghiệt... Đã không chỉ đơn thuần là khó giao tiếp nữa rồi.

Tôi với lão bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lão vô cùng sắc bén, phảng phất như muốn mổ xẻ nội tâm tôi, có thể nói là sức ép ngập tràn!

Liễu Dục Chú đột nghiên chắn lên trước mặt lão đạo sĩ đó, trầm giọng nói: “Nhị sư bá, chuyện hủy núi không phải do La Thập Lục làm, Dương Hạ Nguyên là phản đồ của tộc Khương, về lý sự việc này không thể quy kết lên trên người La Thập Lục, huống hồ lần này diệt kẻ cùng hung cực ác Viên Hóa Thiệu đó, tìm ra tung tích của cô Hóa Yên, đại bộ phận đều dựa vào La Thập Lục, hôm nay cậu ta tới đỡ âm linh, đương nhiên là giúp nhà họ Liễu.”

Lờ mờ, Lưu Văn Tam và Trần mù cũng chắn tôi ra sau lưng.

Bầu không khí trong Hậu điện thực sự quá ngột ngạt bức bối.

Lão đạo sĩ đó đột nhiên lại cười cười, ánh mắt của lão vẫn nhìn tôi, nói: “Đi đi, qua điện bên đỡ âm linh, có điều đỡ âm linh xong, tôi cần hỏi cậu một việc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận