Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 415. PHI QUÂN TỬ, BẤT TIỂU NHÂN

Chương 415. PHI QUÂN TỬ, BẤT TIỂU NHÂN


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Vách đá của ngọn núi thấp này không cao, tổng cộng cũng chỉ tầm trăm mét, còn Huyền Quan nằm ở vị trí khoảng tầm năm sáu mươi mét.

Tuy nói như thế, nhưng khoảng cách này cũng tương đương với hai mươi tầng lầu rồi.

Lúc leo đến được một nửa, hơi thở của Thẩm Kế đã trở nên rất gấp gáp, tôi còn có thể nhìn thấy gò má cô ta toàn là mồ hôi chảy xuống.

Lúc này tôi đến thở mạnh cũng không dám, thậm chí còn chẳng dám ôm quá chặt, chỉ sợ ảnh hưởng đến cô ta.

Thế này nhỡ mà ngã xuống dưới, hai bọn tôi đều chẳng có tý xíu khả năng sống sót nào.

Thời gian mỗi giây mỗi phút, dường như đều trở nên dài dằng dặc.

Cuối cùng, Thẩm Kế cũng đưa tôi leo lên đến chỗ giá đỡ lồi ra nơi có cỗ Huyền Quan kia.

Thân người cô ta mềm nhũn, gần như quỳ sụp luôn xuống, tôi cũng suýt nữa thì đè lên người cô ta, vội vàng đứng vững người dậy, đồng thời cũng túm lấy một cây gỗ trụ ở bên cạnh. Tôi đứng vững lại xong, bởi vì trên người cả hai còn buộc dây roi, nên Thẩm Kế cũng không bị ngã nữa.

Cô ta chỉ hơi hơi run rẩy, rõ ràng là đã kiệt sức.

Tôi không để ý được những thứ khác, chỉ chằm chằm nhìn cỗ quan tài đặt trên giá đỡ này.

Đây là một cỗ quan quách bằng chất liệu đá màu xanh đen, trên mặt có rất nhiều phù văn phức tạp.

Thẩm Kế gỡ dây roi ở thắt lưng ra, cô ta miễn cưỡng có thể đứng vững được.

“Nhanh mở quan đi, mấy người sư tôn không đối phó nổi Xác âm luyến dương đâu!” Giọng điệu của Thẩm Kế cũng trở nên gấp gáp một cách hiếm thấy, thúc giục tôi.

Cô ta lập tức định tiếp cận quan tài, tôi nhanh chóng giơ tay, túm lấy bả vai cô ta.

Nghiêm trọng nói: “Đừng có động chạm linh tinh, người táng ở trong đây, đâu chỉ là một phong thủy sư đại tài, có thể tới được đây đều phải kinh qua đầy rẫy nguy hiểm, quan quách của ông ta, tuyệt đối không được động chạm tùy tiện, để tôi.”

Thẩm Kế hơi hơi nhíu mày, giằng ra khỏi tay tôi: “Kể cả trong quan quách có vấn đề, ít nhất thân thủ của tôi cũng có thể né tránh, chứ anh sợ là không được.” Lời này của Thẩm Kế cũng không phải sắc bén, nhưng ý tứ toát ra từ đó, cũng khiến tôi toát mồ hôi.

“Để tôi mở quan... Cô đứng một bên xem, nếu như có vấn đề, thì cô ra tay.” Tôi định thần lại, đương nhiên cũng không cố đấm ăn xôi, hai người cùng mở quan tài, thì sẽ chắc chắn hơn rất nhiều.

Không đợi Thẩm Kế mở miệng, tôi liền mò lấy ra một món đồ.

Là đôi găng tay tiên xám đã lâu chưa dùng.

Lớp lông màu xám ánh lên vẻ lạnh lẽo chết chóc, sau khi đeo nó lên, tôi mới tiếp tục nói: “Trên mộ Kế Nương có nấm đầu xác, cái thứ đó có độc, giết người không thấy máu, đến cả bản thân Kế Nương cũng có độc xác chết trên người. Bà ta định trước khi vũ hóa mới giải độc.”

“Người này dùng Táng ảnh chi pháp để an táng quan quách, mà theo như những gì chúng ta biết Táng ảnh chi pháp có nguồn gốc từ Kế Nương, nhưng bây giờ xem ra, e rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.”

“Chúng ta quyết không được sơ suất, đôi găng tay tiên xám này của tôi tuy dùng để đỡ âm linh, nhưng cũng không thấm nước, lại có thể tránh tà, dù sao cũng có thể dùng phòng hộ được.”

Thần sắc của Thẩm Kế cũng bình ổn hơn không ít, cô ta khẽ gật gật đầu.

Hai tay tôi ấn lên trên nắp quan quách.

Những ngày trở lại đây, tôi cũng coi như từng thấy không ít quan tài, cũng nhiều lần tiễn người đi hạ táng.

Phân biệt quan tài và quan quách, chính là ở phần bọc quan nâng đầu quan tài.

Cổ ngữ có câu: “Cổ chi táng giả, hậu y chi dĩ tân, táng chi trung dã, bất thụ bất phong, tang kỳ vô số.” (Nghĩa: xem lại chương 161)

Sự tồn tại của quan quách, cũng là tượng trưng cho thân phận và địa vị.

Giống như cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng vừa nãy, bên trong trực tiếp là quan tài luôn, nên Xác âm luyến dương có thể phá quan ra ngoài.

Người có thân phận và địa vị càng cao, thì quan quách càng tốt, thậm chí còn không chỉ có một tầng quan quách.

Tôi tìm chuẩn đầu đuôi của quan quách, sau đó dùng sức đẩy xuống một phát!

Rắc một tiếng vang lên, quan quách bằng đá bị tôi đẩy nắp, cùng với việc tôi dùng sức đẩy xuống, rầm một tiếng, nắp quan quách rơi lên trên giá đỡ, phần rìa bị cột gỗ chặn lại, không rơi xuống dưới.

Mà tầng thứ hai vẫn không phải là quan tài, mà là một tầng quan quách khác bằng chất liệu ngọc.

Cỗ quan quách này nhỏ hơn không ít, tôi không dừng lại, mà một mạch lật luôn nắp của cỗ quan quách bằng ngọc này ra.

Lần này tôi cẩn thận hơn nhiều, không phá hỏng những đồ vật quý giá.

Tầng thứ ba lộ ra ngoài, thì là quan tài rồi.

Mà cỗ quan tài này nhìn trông lại có chút nghèo nàn.

Thậm chí không thể nói rằng, đây là một cỗ quan tài được, mà là một gốc cây chắc khỏe.

Vỏ cây khô cứng, lõm vào trong nứt ra từng đường rãnh, bên rìa có thể nhìn thấy một lớp cắt ghép, giống như là một gốc cây bị đục rỗng lõi, rồi mở một nắp, xong coi như quan tài để dùng.

Quan quách được đặt một cách cẩn mật như vậy, hơn nữa một lớp quan đá, một lớp quan ngọc, thế mà quan tài ở bên trong lại là một gốc cây thông thường? Vị phong thủy sư đại tài đó suy nghĩ kiểu gì vậy?

Muốn vũ hóa, nhưng lại dùng quan mỏng?

Cũng đúng vào lúc này, một cảnh tượng quái dị phát sinh.

Trên gốc cây khô, lại chồi ra một mầm non!

Tôi lúc này mới phát hiện, ở bốn xung quanh cỗ quan quách bằng ngọc, vị trí khe nứt của gốc cây này, được nhét đầy các hạt quả màu nâu đậm.

Cái thứ này tôi chỉ nhìn một cái là nhận ra ngay, đều là hạt dẻ.

Lòng tôi chấn động, buột miệng kêu lên: “Mộc hoa vu xuân, Lật nha vu thất!”

Tôi mãi một lúc lâu vẫn không thể định thần lại, lẩm bẩm nói: “Người trong quan tài, đúng thật là có tài lớn, lại có thể làm được đến mức này.”

Vẻ mặt Thẩm Kế nghi hoặc không hiểu, hỏi tôi nói thế là ý gì? Hơn nữa tôi còn lề mề gì nữa, còn không mau mở quan.

Tôi trầm ngâm chốc lát, rồi mới nói: “Không cần mở quan nữa, trong Trạch kinh có ghi chép, đây gọi là Nhất Khí tác động, người rừng cất dẻ, xuân đến cây dẻ nảy mầm, hạt dẻ nhà cất cũng sẽ mọc mầm, táng xương cốt phụ mẫu, nếu như hưởng sinh khí, con cháu nhất định phúc vượng.”

“Phu Nhất Khí tràn ngập trong thiên địa, không nguồn gốc không cùng tận, vạn vật tùy thời chuyển hóa, vốn không tự biết, mà kẻ nhận tạo hóa cũng chẳng tự biết.”

Thẩm Kế lắc lắc đầu, nhíu chặt mày: “Anh giống hệt sư tôn, lời nói quá huyền bí, tôi nghe không hiểu. Có thể nói đơn giản chút không? Tôi chỉ muốn biết tại sao? Không cần anh nói lắm thế.”

Tôi: “.....”

Cười khổ một cái, tôi mới nói: “Ý là sinh khí ở đây rất nặng, gốc dẻ mất rễ lẽ ra đã chết, nhưng bây giờ lại bắt đầu sinh trưởng, hạt dẻ là họ hàng của nó, cũng sẽ nẩy mầm. ‘Cây khô gặp xuân’, xác chết trong quan tài chắc chắn là xác vũ hóa, hơn nữa ông ta chắc không phải là trước đây đã vũ hóa thành công, mà là khi chúng ta mở quan mới vũ hóa, bây giờ không mở quan tài, ông ta cũng sẽ điên cuồng hút sinh khí ở đây, mục đích của chúng ta đã đạt được rồi.”

Thẩm Kế có vẻ nghĩ ngợi, rồi bất chợt bảo: “Nói rõ ràng thêm chút nữa, cũng có nghĩa là anh không muốn phá hoại cỗ quan tài này?”

Câu nói này của Thẩm Kế, lại khiến lòng tôi ngẩn ra.

Cúi đầu trầm ngâm chốc lát, tôi mới trả lời: “Sự vô ý của tôi, đã từng phá hoại không ít nơi có phúc địa rồi. Cỗ quan tài này bị phá ra, người trong quan lần nữa thấy ánh mặt trời, còn chưa biết sẽ phát sinh chuyện gì. Dù sao tôi cũng là người nghiên cứu phong thủy, tôi đích thực không muốn phá hoại sự chuẩn bị nhiều năm của ông ta.”

“Chỉ có điều bà nội tôi ở trong tay Dương Hạ Nguyên, nên tôi mới bất đắc dĩ phải tới nơi này.”

“Cho dù tôi không muốn mở quan, Dương Hạ Nguyên cũng nhất định sẽ mở, kéo dài thêm được nhất thời, cũng chẳng qua là hành vi ‘bịt tai nghe tiếng chuông’ của tôi mà thôi.” Thở dài một tiếng, tôi nói thật ra luôn.

Sự lạnh giá trên mặt Thẩm Kế tan đi chút ít, đầu mày cũng đã giãn bớt ra.

“Anh chẳng coi là quân tử, nhưng cũng không phải tiểu nhân, thành thật đích thực là hiếm có, chẳng trách sư phụ tôi lại đưa thẳng Táng ảnh quan sơn cho anh, phải biết là, thầy cũng chỉ có được nửa quyển mà năm đó Kế Nương để lại thôi.” Thẩm Kế khẽ nói.

[Giải thích từ dịch giả]

Mộc hoa vu xuân, Lật nha vu thất: Câu trích từ “Táng Kinh”, ý chỉ cây cối sinh sôi nảy nở, đơm hoa vào mùa xuân, mà mầm của cây đã được hình thành ở bên trong từ khi chúng đơm hoa kết quả.

Nhất Khí: là ‘Nhất Khí’ trong ‘Nhất Khí hóa Tam Thanh’, tức Khí hỗn độn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận