Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 504. LƯU VĂN TAM TRÚNG TÀ

Chương 504. LƯU VĂN TAM TRÚNG TÀ


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

“Giỏi cái thằng đạo sĩ ra vẻ đạo mạo! Đánh với một đứa đàn bà mà cũng ra tay ác thế này!”

Người đột ngột đứng dậy, hóa ra là bà cụ Hà.

Cùng lúc dứt lời, là một thanh trảm quỷ đao bay vù ra, chém thẳng về phía cái cuốc vàng.

Tôi hoàn toàn không ngờ được rằng bà cụ Hà lại ra tay.

Bà cụ từ trên ghế đứng dậy, đồng thời quát lên một tiếng: “Hai đứa mày bảo vệ Thập Lục, Âm tiên sinh, ông cũng đừng để nó xảy ra sơ suất gì!”

Chuông nhỏ va vào nhau, khắp khu nhà đều là tiếng ting tang giòn giã.

Trảm quỷ đao đánh trúng cái cuốc vàng.

Keng một tiếng, cuốc vàng bị bắn ra xa, cắm mạnh vào trong tường bao.

Trảm quỷ đao thì đâm mạnh xuống dưới mặt sân, ngập hết cả non nửa.

Thẩm Kế vừa nãy cũng đang lùi tránh ra sau, giờ đã lên chỗ mái của gian chính rồi, cô ta rõ ràng rơi vào thế hạ phong.

Chiếc roi dài quấn lấy kiếm đồng cũng bị Liễu Dục Chú đoạt mất.

Động tác của Liễu Dục Chú vô cùng liền mạch, vung kiếm đồng một nhát, cây roi dài đang quấn kiếm đồng kia lập tức liền quấn lấy cái cuốc vàng cắm ở trên tường, gã dùng sức rút ra sau một phát, cuốc vàng cũng bị rút ra, lôi lại về tay gã.

Tiện tay chém xuống đất một phát, chiếc roi dài liền đứt thành ba đoạn.

Thẩm Kế cắn chặt răng, trong mắt sát khí bừng bừng, trên mặt còn có chút đỏ bừng lên.

Bà cụ Hà nhanh như bay đến giữa hai người bọn họ, rút trảm quỷ đao ra.

Mấy chiêu giao đấu ngắn ngủi này, đúng là căng thẳng kịch liệt, nguy hiểm bao trùm.

Nhìn ban đầu có vẻ như Liễu Dục Chú bị Thẩm Kế áp đảo, nhưng trên thực tế, người nguy hiểm ngược lại là Thẩm Kế.

Liễu Dục Chú mỗi chiêu đều ra đòn độc, Thẩm Kế thì bị đánh cho tối tăm mặt mũi, hơi không chú ý là sẽ mất mạng.

Bà cụ Hà vừa nãy ra tay, rõ ràng cũng do nhìn thấy Thẩm Kế đã chẳng còn sức chống đỡ.

Bà cụ Hà tuy tính tình kỳ quái, hai ngày hôm nay cũng cứ nhắm vào Thẩm Kế, nhưng rõ ràng có thể thấy được bà cụ là một người mặt lạnh tâm tốt, nên mới ra tay giúp Thẩm Kế ở thời điểm then chốt này.

“Ồ, tao còn tưởng là người nào, hóa ra là một mụ Thần bà Hạ cửu lưu? Cái thằng Âm sanh tử La Thập Lục này cũng có chút bản lĩnh đấy chứ, thứ người hạ lưu được cái tụ tập không ít.” Trong ánh mắt Liễu Dục Chú nhìn bà cụ Hà, toàn là sự chán ghét và khinh bỉ, cũng giống hệt như lần đầu gã nhìn thấy tôi vậy, từ trong tâm khảm của gã đều khinh thường chúng tôi.

Bà cụ Hà lạnh băng đáp lại một câu: “Đạo sĩ của Liễu Thị Táng Nguyên, nếu đều giống thằng oắt con miệng còn hôi sữa như mày, thì cái tộc này sợ là cách diệt môn cũng chẳng còn xa nữa.”

Sắc mặt của Liễu Dục Chú đột ngột trở nên càng lạnh như băng, sát khí càng mạnh hơn: “Mụ già chết tiệt, đợi chút nữa tao thắt nút cái lưỡi mụ lại, đàn bà lắm mồm thường không có số sung sướng gì đâu.”

Cái cuốc trong tay gã lại lần nữa vung lên, lạnh lùng quát: “Một rạch Thiên Môn rộng mở!” Lần này, gã không ném cái cuốc ra, mà nắm trong tay chém xuống dưới!

Bà cụ Hà vung đao phản đòn.

Lúc này Thẩm Kế cũng đã từ trên mái nhà tung người nhảy xuống, cùng bà cụ Hà đánh gọng kìm Liễu Dục Chú!

Mắt nhìn lại là một trận kịch chiến, tay của Âm tiên sinh đột nhiên ấn lấy đỉnh đầu tôi.

Lòng bàn tay ông ta vừa dày vừa rộng, gần như chụp lấy nắp Thiên Linh của tôi.

Một cơn đau buốt, khiến tôi suýt nữa thì nuốt Thi đan xuống luôn.

“Thập Lục, đừng có thất thần!” Lưu Văn Tam nhanh tay nhanh mắt, lão một phát chặn lấy cổ họng tôi, tiếp đấy lại vỗ một phát vào ngực tôi, Thi đan mới được tôi ngậm nguyên trong miệng.

“Tao qua giúp.” Trần mù ném lại một câu, rồi cũng gia nhập vào trận chiến vây đánh Liễu Dục Chú.

Thần sắc của Âm tiên sinh vẫn bình thản y như trước, giống như tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ta vậy.

“Sắp xong rồi.” Ông ta lẩm bẩm nói một câu.

Tiếp đấy, tay kia của ông ta đột ngột nắm lại thành nắm đấm, đấm về phía ấn đường của tôi.

Đòn đánh này dùng lực không nhỏ, tôi bị đánh đến mức suýt tối tăm mặt mũi.

“Chính Thần đương vận, nên nạp khí dưỡng Nguyên!” Ông ta trầm giọng hô lên.

Đột nhiên tôi cảm giác, cái cảm giác đau nhói luồn vào trong cơ thể tôi ban nãy, đồng thời từ tứ chi bách huyệt hội tụ vào trong miệng.

Cái Thi đan đó dường như đang tan chảy, hơn nữa thứ tan chảy ra, nhanh chóng chui vào trong cơ thể tôi!

Ý thức lập tức trở nên vô cùng rõ nét.

Nước ở trong thùng gỗ phía dưới, rõ ràng là lạnh buốt, nhưng bây giờ lại cuộn trào ùng ục lên.

Theo bản năng hướng ánh mắt xuống dưới, đống ngũ cốc hỗn tạp kia cũng đang cuộn trào bên trong.

Bản thân tôi chỉ có phân nửa ngực hở ra ngoài, Âm tiên sinh đột nhiên ấn xuống một phát, khiến toàn bộ cơ thể tôi đều bị nhấn chìm vào trong nước.

“Buông tay, anh không giúp nổi nó.” Câu nói này của Âm tiên sinh rõ ràng là nói với Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam nghe lời buông cánh tay đang đỡ tôi ra.

Bây giờ tôi đã có sự chuẩn bị, nên cũng không dễ dàng nuốt Thi đan xuống nữa.

Nín thở ở trong nước, vẫn cứ cảm giác Thi đan trong miệng đang tan chảy, có điều độ lớn nhỏ hình như lại chẳng hề thay đổi.

Đồng thời tứ chi bách huyệt lại lần nữa cảm giác đau nhói, giống như có nước đang luồn vào trong.

Âm tiên sinh lại lần nữa hô lên: “Linh Thần suy vị, Nhị Ngũ lụi bại, thân vận suy kiệt, bên suy gặp nước thì cát, ngũ cốc tạp căn vững gốc!”

Đột nhiên, tôi cảm giác cơ thể dường như nhẹ nhàng hơn không ít.

Cảm giác lạnh buốt đã hoàn toàn tiêu biến, Thi đan cũng không tiếp tục tan chảy, có điều lại chẳng còn trơn nhẵn như trước nữa, giống như trong miệng đang ngậm một viên đá vậy.

Mà cái kiểu nhẹ nhàng này, giống như cái cảm giác trước đây khi tôi còn đi học, ngủ một giấc đến sáng, thức dậy liền tràn trề tinh lực vậy.

Tất cả cảm giác mệt mỏi trong cơ thể, cũng biến mất hoàn toàn rồi.

Lờ mờ, tôi càng cảm thấy còn có một số thứ nữa được bù đắp...

Vô cớ tôi liền nghĩ tới di chứng của việc dùng Sát thuật.

Trong lòng mừng rỡ, tôi cũng định đứng dậy.

Đồng thời, Âm tiên sinh cũng buông bàn tay đang ấn trên đỉnh đầu tôi ra.

Tiếng nước ào ào vang lên, tôi đứng dậy.

Tôi có thể cảm nhận rõ nét, khí lực trên người cũng đã khác rồi.

Trong mắt Lưu Văn Tam toàn là vẻ mừng rỡ, lão vui mừng khôn xiết cười nói: “Tốt! Tốt! Tốt! Thập Lục à, bố mày đây không cần lo lắng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nữa rồi!”

Vẻ bình thản trong mắt Âm tiên sinh cuối cùng cũng có một gợn sóng, ông ta trầm giọng nói: “Đừng có tiếp tục lỗ mãng nữa, Thi đan là vật không dễ mà có được, nhả ra đi.” Ông ta đưa tay lên, giơ tới trước mặt tôi.

Tôi đang định nhả Thi đan ra.

Thế nhưng đúng vào lúc này, Lưu Văn Tam đứng bên cạnh đột ngột tắt ngúm nụ cười.

Lão bất ngờ giơ tay lên, một phát bóp lấy cằm tôi.

Động tác này quá ác liệt, quá nhanh chóng, tôi căn bản không phản ứng kịp.

Âm tiên sinh rõ ràng cũng không có sự chuẩn bị, mặt ông ta đột ngột biến sắc, quát lên: “Lưu Văn Tam, anh định làm cái gì?!”

Tay của Lưu Văn Tam dùng sức quá mạnh, tôi cảm giác xương cằm tôi đều sắp bị bóp nát ra rồi.

Thần sắc của Lưu Văn Tam đột ngột trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Cái kiểu cảm xúc này hoàn toàn khác một trời một vực so với lúc nãy, thậm chí là vô cùng xa lạ.

Nhìn đối diện với đôi mắt của Lưu Văn Tam, trong con ngươi của lão, lại toát ra vẻ vô hồn, còn lờ mờ ánh chút màu xanh...

Trên trán tôi mồ hôi lạnh liên tục túa ra, Lưu Văn Tam, trúng tà rồi?

Trong khu nhà làm gì có thứ quỷ quái nào, lão trúng phải cái tà quái nào chứ?

Nhưng cái cảm giác này rất rõ ràng, tôi không chỉ gặp vong nhập một lần, tuyệt đối không sai được.

Hai tay nhanh chóng giơ lên, tôi cũng muốn giằng ra khỏi tay của Lưu Văn Tam.

Âm tiên sinh quát xong câu kia, cũng lập tức vung tay đánh về phía cẳng tay của Lưu Văn Tam.

Lực của Lưu Văn Tam rất mạnh, cánh tay kia của lão đánh về phía ngực của tôi.

Tốc độ còn nhanh hơn cả tôi và Âm tiên sinh, tôi hự lên một tiếng, có thể cảm nhận một cách rõ nét Thi đan bị nuốt xuống dưới, nhưng không cách gì phản kháng!

Cùng lúc này, phản ứng của giác quan thứ sáu, khiến tôi vô thức nhìn ra phía vị trí cổng.

Ở cổng nhà còn có một người đang đứng, hắn mặc một bộ áo bào đạo sĩ cũ bẩn.

Đây cũng là một người đàn ông, có điều nước da hắn ánh màu xanh, hoàn toàn không phải là dạng màu da của người bình thường, cũng không phải là màu tái xanh của người chết.

Ánh trăng chiếu rọi lên trên mặt hắn, ánh lên thứ ánh sáng màu xanh lét.

Hình dáng của hắn lại khiến tôi nhớ tới Dương Hưng.

Hắn chính là cái xác thanh thi theo chúng tôi ra ngoài theo đường thủy, con trai cả của Dương Hạ Nguyên!

Lông tóc toàn thân tôi đều dựng ngược cả lên, là hắn khiến Lưu Văn Tam trúng tà, muốn tôi nuốt Thi đan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận