Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 266. ĐEM DA ĐẾN NHÀ

Chương 266. ĐEM DA ĐẾN NHÀ


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Trương Nhĩ vẫn toàn tâm toàn trí nhìn sa bàn, lão dường như chẳng có phản ứng gì cả.

Mặt tôi hơi biến sắc, trên trán cũng rịn mồ hôi.

Trong phòng có thứ gì đó? Lập tức, tôi liền nghĩ tới cái xác nữ bụng chửa kia!

Trong lòng kỳ thực có vài phần sợ hãi và thấy may mắn, nếu như tối qua cô ta tới bên bờ sông Dương, gây ra chút họa gì, thì đấy mới là thêm loạn.

Không biết là bởi vì tối qua sông Dương quá nhiều xác chết, hay là bởi nguyên nhân nào khác, mà cô ta không hề tới!

Tóm lại là vẫn bớt được chút phiền phức.

Lời nguyền rủa của gã ăn mày chó chết, cũng từ sau khi tôi cải mệnh cho Trần mù, không hiển hiện nửa phân.

Chứ nếu không, tối qua Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi chắc đã có chuyện rồi mới đúng.

Một khâu không thành, sẽ phá hoại một khâu khác, quá bán là sẽ chẳng có vấn đề gì nữa.

Rất nhanh, tôi đã cùng với Lưu Văn Tam đến bên cạnh cửa.

Tôi ở phía bên trái, Lưu Văn Tam thì ở phía bên phải.

Lão đưa mắt ra hiệu cho tôi một cái, rồi vụt lên trước, một chân đạp mở cửa, lao thẳng vào bên trong!

Tôi cũng theo sát phía sau!

Hơn nữa trong tay tôi đã lôi Tam nguyên bàn mà Trương Nhĩ đưa tôi ra!

Quyết không được khinh suất đối với cái xác nữ này, mức độ hung hãn của cô ta không yếu chút nào!

Kết quả trong phòng, đến nửa cái bóng ma cũng chẳng có...

Trên xà nhà, tí tách tí tách có giọt nước không ngừng rớt xuống. Trên mặt đất ướt nhẹp, hơi lạnh buốt người, và còn có cả mấy vết bàn chân lờ mờ.

Lòng tôi có chút ớn lạnh, Lưu Văn Tam nhíu chặt đầu mày, giọng nói lại rất khó nghe.

“Cái thứ quỷ quái lén lút này, kiểu gì vẫn là thứ phiền phức.”

Tôi đi một vòng quanh phòng, ngoài vệt nước và vết chân kia ra thì không hề có thứ gì khác. Dễ dàng thấy được, cô ta ban nãy đang ở trong phòng đợi tôi.

Nếu không phải là Lưu Văn Tam đi theo tôi, Trương Nhĩ cũng đang ở trong sân. Khả năng tôi sẽ phải một mình đối mặt với cái xác nữ này, phiền phức tuyệt đối không nhỏ.

Làn gió lạnh lẽo thổi vào trong phòng, đồng thời cũng vọng lại tiếng bước chân. Tôi cảnh giác quay đầu lại, người bước vào phòng là Trương Nhĩ.

Lão cũng từ trạng thái hoàn toàn tập trung ban nãy định thần lại, đầu mày hơi có chút nhíu lại.

“Trương tiên sinh.” Tôi chào hỏi lão một tiếng, Lưu Văn Tam cũng gật đầu tỏ ý.

Trương Nhĩ cúi đầu nhìn vệt nước trên mặt đất một cái, sau đó mới nói: “Cô ta theo ngày càng sát rồi, muốn tránh né cô ta, sợ là không dễ dàng thế nữa.”

“Cô ta chắc là biết chúng ta có thể đối phó cô ta, vậy nên càng thận trọng, trừ phi cậu rớt lại một mình, còn không cô ta chắc chắn sẽ không xuất hiện.”

Trong lòng tôi cũng như treo một tảng đá, chuyện này ngày càng khó xử lý rồi, đặc biệt là tôi lại còn sắp phải đi tìm Mã Bảo Nghĩa, mấy ngày hôm nay vận hạn cũng vẫn chưa tan hết.

Việc cô ta theo tôi, cũng là một con dao treo trên đầu.

Cũng vào lúc này, Lưu Văn Tam lại bất chợt nói một câu: “Mùi máu tanh.” Lão vụt ngoảnh đầu lại, nhìn ra phía ngoài sân.

Tôi cũng lập tức phản ứng lại, nhìn ra theo.

Vốn dĩ ánh đèn sáng trưng, lúc này đã trở nên hơi u ám, thậm chí còn toát ra một thứ ánh xanh.

Ánh trăng vừa mới rót chút ít vào trong sân.

Phía trước sa bàn, lại bị vứt một con hoàng bì tử lông đã bạc trắng cả.

Đầu nó hơi tròn, ngoài việc lông tóc toàn thân màu trắng ra, vị trí trên mặt thì có lẫn vài phần màu xám đen, giống như đeo một cái mặt nạ vậy.

Không hiểu biết về hoàng bì tử, hoặc giả chưa từng nhìn thấy, khả năng là sẽ coi nó giống với hồ ly.

Kỳ thực hai loại này khác biệt rất lớn, hồ ly mắt nhỏ dài, mõm nhọn, nhìn trông rất âm u quái dị, chồn vàng tuy lúc nheo lại mắt cũng nhỏ dài, nhưng khi mở to con mắt lên, thì lại trông như vô hại.

Lúc này nó đang trợn tròn con mắt, mõm cũng hơi há ra, liên tục có máu trào ra ngoài.

Rõ ràng là đã chẳng còn sống nữa...

Nhưng từ trên người con hoàng bì tử này, tôi lại lờ mờ thấy có đôi chút quen quen...

Lúc đó mặt tôi liền biến sắc, nếu như tôi nhớ không nhầm.

Thì con hoàng bị tử này chẳng phải chính là cái con nửa đêm được Từ Đại Mẫn cho ăn huyết thực lúc tôi ở nhà họ Từ hay sao?!

Sở dĩ có thể nhận ra nó, cũng là bởi vì lúc đó tôi có chú ý đến, con hoàng bì tử này khả năng huyết thực ăn quá nhiều, nên vòng lông ở phía dưới cổ có hơi ánh chút đỏ thẫm.

Còn có một số chỗ túm lại với nhau, thành từng nhúm từng nhúm nhỏ.

“Gặp quỷ rồi... Sao lại lòi ra một con hoàng bì tử thế này?” Lưu Văn Tam làu bàu nói một câu.

Mặt Trương Nhĩ cũng hơi biến sắc, lão đột nhiên nói: “Hoàng bì tử lông bạc trắng, thì đã là hoàng tiên rồi, cái thứ này tà đến ly kỳ, thế mà cũng bị giết...”

Chúng tôi bước ra khỏi phòng, đến phía trước con hoàng bì tử.

Rõ ràng là bên cạnh hoàng bì tử, vẫn còn mấy vết chân ướt nhẹp

“Là cái xác nữ kia giết? Cô ta giết hoàng bì tử làm gì? Tạo phiền phức cho mày à?” Lưu Văn Tam từ chỗ làu bàu chuyển thành có vài phần trầm ngâm nghiêm trọng, đồng thời cũng khó hiểu nhìn sang tôi.

Tôi không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn con hoàng bì tử, trên trán dày đặc toàn mồ hôi.

Nhìn thêm mấy cái nữa, tôi liền có thể xác định đây chính là con hoàng bì tử mà Từ Đại Mẫn cho ăn huyết thực.

Thứ khiến lòng tôi càng ngầm kinh ngạc là việc đây là hoàng bì tử của Từ Bạch Bì kia!

“Chồn vàng già thành tinh, Từ Bạch Bì hút tẩu thuốc! Dính dáng đến lão, Trần mù cũng phải tránh né!”

Cái xác nữ ấy, lại còn đem con hoàng bì tử này qua đây!

“Chú Văn Tam... Cháu biết cô ta định muốn cháu làm gì rồi...”

Tôi không nhịn được mí mắt giật giật, chỉ có điều cái sự kinh hãi trong lòng kia thì không làm sao che dấu đi được.

Mặt Lưu Văn Tam vẫn là vẻ không hiểu.

Tôi mới thở dài ra một hơi, nói: “Lần đó cô ta ở bên bờ sông Dương đi theo chúng ta một thời gian dài.”

“Cô ta cũng nhìn thấy chúng ta tiễn âm thai của Hoàng San San đi bằng cách nào, người đàn bà bụng chửa này không những muốn cháu đỡ âm linh cho cô ta, mà cô ta còn biết rõ, đỡ âm linh ra sẽ không có ai thờ cúng, nên muốn cháu tiễn đứa bé đi!”

“Áo khoác hoàng bì mà dùng con hoàng bì tử mà chú bắt cho cháu, làm được một chiếc đó, đã bị dùng rồi.”

“Cô ta liền đem con hoàng bì tử này tới, ý là bảo cháu chuẩn bị hoàng thuật kìa!”

Thần sắc của Trương Nhĩ vốn vừa nghiêm trọng vừa ngạc nhiên, cũng là nghe xong lời giải thích của tôi, mới dịu đi không ít.

Lão cũng chằm chằm nhìn con hoàng bì tử này, có vẻ nghĩ ngợi.

Chỉ có điều là, lão không nói gì cả.

Tôi cũng nghĩ ngợi mất cả lúc lâu, cúi đầu nhìn Tam nguyên bàn trong tay, nghĩ đến càng nhiều chuyện.

Có điều bây giờ chuyện đã thế này, tôi lo lắng cũng chẳng tác dụng gì.

“Chú Văn Tam, Hà Tiên Thủy chắc vẫn còn chưa rời đi chứ? Chú gọi anh ta qua đây, cháu có chuyện muốn hỏi anh ta, cũng phải bàn bạc với anh ta chút chuyện.”

“Sau đó cho giúp cháu tìm Phùng Chí Vinh một chút, bảo ông ta thông báo xuống dưới, tìm cách kiếm một con bò vàng tới đây, yêu cầu cũng giống như những yêu cầu lần ở nhà họ Hứa đó, bò phải là hai mươi năm chờ giết thịt, đã bịt mắt đưa lên giá mổ rồi, cố gắng tìm nhanh.”

Lập tức, mặt Lưu Văn Tam cũng biến sắc!

Lão ngừng lại tận mấy phút, rồi cũng gật gật đầu.

Đang lúc chuẩn bị quay người bước ra ngoài, thì tôi lại do dự một chút, rồi mới nói: “Chú Văn Tam, đợi chút nữa vẫn phải phiền chú lại chạy một chuyến, đi mời chú Trần qua đây... Cháu cũng có chuyện cần nói với chú ấy.”

“Rồi.” Lưu Văn Tam cũng không hỏi nhiều, vội vã rời khỏi dãy nhà bên.

Tôi hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, cũng đặt cái rương gỗ luôn đeo bên người xuống, mò lấy găng tay tiên xám và dao găm dùng đỡ âm linh và cả cái kéo ra.

Cùng với cả một loạt các công cụ khác.

Chế áo khoác hoàng bì không khó, có điều đợi hoàng bì tử chết quá lâu, thân người đã cứng lại xong, thì sẽ khó làm.

Tôi đang chuẩn bị lột da nó.

Lúc xuống tay, còn hơi có chút run rẩy.

Cũng chẳng phải là có chuyện gì lập dị khác người, mà là bởi vì nghĩ đến việc đây là hoàng bì tử của Từ Bạch Bì, phiền phức sẽ rất lớn...

Cùng lúc này, Trương Nhĩ cũng đột ngột mở miệng.

“Thành phố Nội Dương, rất ít có Hoàng tiên già như thế này!”

“Nhìn nét mặt câu, cậu biết con hoàng bì tử này là của ai? Vậy cái da này, cậu còn dám lột tiếp không?”

[Tác giả có lời muốn nói]

Ba chương ngày hôm nay đã kết thúc rồi, tôi điều chỉnh một chút thời gian, cố gắng từ sau mỗi tuần đều có thể bạo chương một hai lần. Dạo gần đây donate cũng luôn ở trên top3, số người donate cũng liên tục đứng top1 rất lâu rồi. Tôi sẽ nỗ lực gửi lại cho mọi người nội dung truyện càng tốt hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận