Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 268. TÌNH MẸ

Chương 268. TÌNH MẸ


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Lúc ban đầu tôi đúng là không nghĩ tới, cái xác nữ này lại có quan hệ gì với Hà Tiên Thủy và anh trai gã.

Người vớt xác vớt chết đổ ở sông Dương, lại còn bị kẻ thù của xác chết hại chết, cũng coi như là số đen.

Đồng thời cũng khiến tôi cảm thấy kẻ đứng sau lưng hại người kia, có chút nanh ác đến khủng khiếp. Đến cả người giúp vớt xác, mà cũng bị giết!

Đây cũng là một trong số nguyên nhân khiến trước đây tôi không dám đỡ âm linh cho cô ta!

Tôi sợ bàn tay ẩn phía sau đó sẽ làm gì đó với tôi. Bây giờ cũng là do bị dồn ép đến bước này, chỉ còn cách động thủ!

Nhưng không ngờ rằng, cái xác nữ này lại là người nhà họ Hà.

Nếu như thế, thì hung thủ kia giết anh trai Hà Tiên Thủy, cũng chắc chắn không đơn giản chỉ là vung tay là giết như bình thường.

Trong chuyện này chắc chắn còn có ẩn giấu điều gì khác nữa. Khả năng bọn họ ra tay với tôi vô cùng nhỏ, tôi cũng bớt được một chuyện phải kiêng dè.

Hà Tiên Thủy quỳ trên mặt đất, thân người không ngừng co giật.

Gã túm chặt lấy ống quần, hồi lâu sau mới khó khăn ngẩng đầu lên: “La Thập Lục, cậu xác định là cô ta sẽ không đeo bám cậu, không hại cậu, mà sẽ trực tiếp đi tìm người nhà kia báo thù chứ?!” “Tôi không muốn lại nhìn thấy người không liên quan vì việc này mà chết nữa.”

Tôi chằm chằm nhìn Hà Tiên Thủy, nói: “Vậy anh biết, tại sao tôi vốn không dám đỡ âm linh, rồi vì sao bây giờ lại đồng ý đỡ không?” Hà Tiên Thủy lắc đầu không hiểu.

“Nguyên nhân thứ nhất, là về bản thân tôi, việc này không cần nói nhiều.”

“Nguyên nhân thứ hai là cái xác nữ kia đem con hoàng bì tử tới, tỏ rõ thái độ của cô ta, bảo tôi đỡ âm linh rồi tiễn âm, cô ta sẽ không giữ đứa bé này lại. Cô ta có tình mẹ.”

“Nguyên nhân khiến tôi quyết định đỡ âm linh, không chỉ bởi suy đoán của tôi, mà phần nhiều hơn là bởi tình mẹ của cô ta, oan có đầu nợ có chủ, tôi giúp cô ta, nếu cô ta còn hại tôi, thì trời khó dung!”

Nói xong, tôi mới bảo Hà Tiên Thủy đem đầu đuôi câu chuyện, kể rõ ràng rành mạch ra cho tôi biết.

Không được có bất cứ một chút sai sót và giấu giếm nào.

Hà Tiên Thủy cúi đầu xuống, rồi mới lần lượt kể rõ sự tình.

Sau khi nghe hết xong, tôi mới cảm thấy một trận tim đập chân run.

Anh trai của gã Hà Dậu Dân, mấy năm trước cũng coi như là người vớt xác danh tiếng lẫy lừng ở vùng thượng du sông Dương!

Danh tiếng của anh ta so với Lưu Văn Tam cũng chẳng hề thua kém.

Chỉ có điều con người Hà Dậu Dân, quy tắc càng nghiêm, anh ta chỉ vớt xác trong phạm vi lưu vực sông Dương ở thành phố Thường Bình, tuyệt đối không vượt ra ngoài phạm vi này.

Cái xác nữ bụng chửa kia trên thực tế là vợ của Hà Dậu Dân, tên là Mạnh Hân Thư.

Năm đó khi Mạnh Hân Thư mang bầu, bọn họ từng rời thành phố Thường Bình một thời gian, nhận lời mời đi lên lưu vực Huyền Hà ở trên thượng du chơi.

Sông Dương chỉ là một nhánh dòng chảy của Huyền Hà, Huyền Hà lồng lộng nuôi dưỡng cả triệu vạn người con trai gái hai bên bờ. Bao năm nay dưới lòng Huyền Hà số người rơi xuống nước gặp nạn cũng không đếm hết được.

Khi đó người mời hai anh em nhà họ Hà bọn họ tới, là một đại gia tộc ở bên bờ sông Huyền Hà, gia tộc đó dựa vào việc vớt xác người chết dưới sông Huyền Hà để khởi nghiệp. Từ cổ đến nay bao nhiêu năm như thế, dưới Huyền Hà không thiếu bảo vật, thuyền buôn chở hàng, áp giải hàng cho quan lại, và cả người rơi xuống nước mà chết.

Trong gia tộc đó cũng nuôi không ít người vớt xác, có điều người vớt xác đều có cá tính của mình, những người đó trên cơ bản là do một mạch diễn biến ra, cổ ngọc cũng chỉ có một mảnh.

Thời gian dài rồi, đi vớt phần nhiều đều là bảo vật, chứ không phải đúng chất men theo dòng chảy mà vớt xác dữ chết đổ, tay nghề kém xa so với người vớt xác chính thống.

Gia tộc đó nhắm đến thực lực của Hà Dậu Dân, muốn anh ta gia nhập, giúp bọn họ vớt một vật phẩm ở dưới Huyền Hà!

Khi đó gia tộc đó đưa ra khoản thù lao lớn, Hà Dậu Dân vốn không đồng ý, mà cũng bị dao động.

Nhưng sau khi biết thứ cần vớt là thứ gì xong, liền kiên quyết không đồng ý ra tay.

Còn đưa Mạnh Hân Thư và Hà Tiên Thủy rời đi ngay trong đêm, về đến thành phố Thường Bình, liền đóng cửa không ra ngoài!

Chẳng bao lâu sau, người nhà đó liền tới nhà gặp mặt, đương nhiên là ngọt nhạt khuyên bảo, rồi lại đưa lễ lớn.

Hà Dậu Dân vẫn nói lời từ chối, cũng bảo rằng vớt thứ đó lên, là phá hoại quy tắc của tổ tông, anh ta không dám vớt, vớt là sẽ mất mạng.

Người nhà đó thấy Hà Dậu Dân không đồng ý, liền dùng biện pháp mạnh, sau khi đánh cho Hà Dậu Dân một trận xong, thì bắt luôn Mạnh Hân Thư đi.

Hơn nữa còn tuyên bố, bảo Hà Dậu Dân đúng giờ đến gia tộc bọn họ điểm danh, nếu không thì chỉ có đi nhặt xác.

Lúc đó Hà Tiên Thủy vừa mới về nhà, đều nhìn tận mắt cảnh tượng này, đương nhiên là vô cùng uất hận.

Gã lén lút bám theo thuyền của người nhà đó, cứu Mạnh Hân Thư ra, rồi dùng thuyền nhỏ rời đi.

Trước khi đi còn chơi một đòn hiểm, đục thủng đáy cái thuyền đó.

Thuyền thủng rồi, đương nhiên là chìm xuống dưới sông Dương, người vớt xác của gia tộc đó phát hiện ra Hà Tiên Thủy và Mạnh Hân Thư, lập tức liền thành một trận ác chiến!

Hà Tiên Thủy còn dẫn theo một bà bầu, làm sao là đối thủ của đối phương được, không những thành tù dưới trướng bọn họ, Mạnh Hân Thư cũng lại lần nữa bị bắt.

Mà lần này đối phương cũng ra tay độc, đòi móc sống cái thai trong bụng Mạnh Hân Thư ra, ý là dùng Hà Tiên Thủy làm con tin là đủ.

Hà Tiên Thủy vô cùng phẫn uất, còn Mạnh Hân Thư tính càng oanh liệt.

Cô ta ngửa đầu nhảy thẳng xuống dưới sông Dương, dưới quyết tâm tìm cái chết, cho dù bị trói hai tay, cũng bơi thẳng xuống tới tận đáy sông, nửa tự vẫn, nửa hàm oan mà chết!

Nhân lúc loạn, Hà Tiên Thủy cũng lần mò chạy thoát.

Gã trước khi chạy trốn, trên người còn có một chai mỡ xác quỷ nước, đổ vào vị trí chỗ Mạnh Hân Thư nhảy sông.

Thứ mỡ xác này có thể kích thích hung tính của xác chết, khiến Mạnh Hân Thư càng trở nên hung hãn hơn, trở thành mẫu tử sát hung ác hơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận