Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 299. TÁNG ẢNH QUAN SƠN

Chương 299. TÁNG ẢNH QUAN SƠN


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Chẳng cần Trần mù nhắc, tôi cũng có thể quan sát thấy được, gã đàn ông bên lề đường chẳng giống người tốt.

Nửa đêm đột nhiên xuất hiện bên lề đường, lại còn đòi tôi bói quẻ.

Làm gì có chuyện trùng hợp như thế.

Đặc biệt là đường âm còn chưa tan, nếu tôi mà tùy tiện tiếp lời, sợ lại sẽ dính phải phiền phức.

Tôi không nói một lời, lập tức theo Trần mù bước vào trong từ đường.

Két một tiếng khẽ vang lên, hai người còn lại cùng với lái xe, liền lập tức kéo cửa từ đường lại luôn.

Tôi vẫn còn vô thức quay đầu lại nhìn một cái, gã đàn ông trung niên kia đã bước đi về phía “thằng lùn” ở bên lề đường.

Cửa vẫn còn chưa hoàn toàn đóng hẳn, từ khe cửa còn có thể loáng thoáng nhìn thấy cửa bị khóa lại từ phía ngoài .

Vô duyên vô cớ, trong lòng tôi lại thở phào một hơi.

Quay người nhìn vào sâu trong từ đường, hơi thở của tôi hơi có chút ngưng lại.

Căn từ đường này là một căn nhà một gian cực lớn, hai bên đều là giá gỗ, trên giá đốt đầy nến trắng, lửa nến cháy bập bùng, không hề có ánh đèn, nhưng vẫn khiến trong từ đường sáng rõ, trên tường phía trong cùng nhất dựng một bức tượng điêu khắc.

Bức tượng điêu khắc này là một người đàn bà, khuôn mặt hơi có chút dài hẹp, cũng chẳng phải giống mặt ngựa, mà ngược lại giống như miếng xỏ giày.

Lông mày bà ta ngắn mà thô, rãnh trượt bên dưới lông mày lại rất dài, đôi mắt lõm sâu, hai gò má cao đến lồi cả lên, còn cằm thì lại nhọn hoắt, môi đầy không mỏng.

Tim tôi đập đánh thịch một cái, bức tượng điêu khắc người đàn bà này....

Chẳng phải chính là Kế Nương đó sao?

Lúc đó trên mặt của xác bà ta có không ít rễ phụ, cùng với sự thay đổi do độc tố của nấm đầu xác xâm lấn gây ra, dẫn đến việc khuôn mặt của bà ta bị phá hoại chút ít. Nhưng tôi vẫn có thể khẳng định, đây chính là tượng điêu khắc của Kế Nương.

Như thế cũng chẳng trách được tại sao Âm tiên sinh lại đột nhiên xuất hiện.

Trước đây Mã Bảo Nghĩa không hề nói với tôi bất cứ chi tiết gì liên quan đến chuyện này, chứ nếu không, chúng tôi cũng chưa chắc đã lên núi.

Y trộm xác dưới tầm mắt của người khác, lên phần mộ phá hoại, thì làm sao có thể không gây ra sự chú ý cho người ta được?

Trần mù ngồi xuống dưới bậu cửa, lão đột nhiên nói một câu: “Thập Lục, mày cũng không cần quá lo lắng, theo chú thấy, vị Âm tiên sinh này đã không còn ác ý nữa rồi.”

Tôi nhíu chặt mày, vẻ mặt cũng có chút khó hiểu: “Chú Trần, thế là ý gì?”

“Chỗ từ đường này thờ cúng thứ gì?” Trần mù đột nhiên hỏi.

“Kế Nương.” Tôi trả lời.

Trần mù châm một điếu thuốc lá cuộn, rít mạnh một hơi rồi nói: “Trên đường chú đang suy đoán, ông ta liệu có phải không có ác ý nữa không, có mấy người canh giữ chúng ta, nhưng chỉ mấy đứa đó, đúng là chẳng làm được gì thật.”

“Chỗ từ đường này thờ cúng Kế Nương, chắc chắn đối với bọn họ mà nói là nơi tương đối quan trọng. Cộng thêm việc không có ai canh phòng, chúng ta muốn đi, càng không ai ngăn được.”

“Nhưng Kim toán bàn đang ở trong tay ông ta... còn cả Phùng Bảo đang ở viện nữa...”

Trần mù bình thản trả lời: “Trong viện còn có nguy hiểm à, ban ngày ban mặt thế này.”

“Còn về Kim toán bàn.” Trần mù nghiêng đầu nhìn xác chết Trương Cửu Quái một cái.

“Ông ta vốn định lấy mạng chúng ta, Kim toán bàn rơi ra xong, ông ta liền thay đổi ý định, sợ là, Thập Lục, mày đúng là phải cảm ơn Trương Cửu Quái.” Lời nhắc nhở của Trần mù, lại khiến tôi ngẩn người ra.

Tôi cúi đầu hồi tưởng kỹ lại, đúng thật là giống như những gì lão nói.

Thậm trí lúc trước, Âm tiên sinh nhìn thêm Trương Cửu Quái tận mấy cái. Lẽ nào, Âm tiên sinh có quen biết với Trương Cửu Quái?

Quan hệ của bọn họ chắc là không được tốt cho lắm, hoặc giả là có nguyên nhân khác sâu xa hơn.

Nếu không tôi cõng xác chết của Trương Cửu Quái ông ta một cái là nhìn thấy ngay, nhưng vẫn cứ định động thủ.

Mãi cho đến khi Kim toán bàn rơi ra, ông ta mới thay đổi thái độ, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề đáng nói.

Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, đang định bàn bạc với Trần mù.

Nhưng lúc nhìn sang Trần mù, thì lão hóa ra đã nhắm mắt lại, dựa vào khung cửa, trông như ngủ mất rồi.

Tôi kỳ thực cũng rất mệt mỏi.

Lên núi một ngày, đêm qua cả đêm không ngủ, đá bỏ Mã Bảo Nghĩa với Trương Nhĩ lên núi, ban ngày lại vần vũ trong mộ Kế Nương.

Mãi cho đến bây giờ, tính ra ít nhất cũng phải ba bốn mươi tiếng đồng hồ chưa được ngủ, thậm chí còn chẳng ăn uống gì mấy.

Bây giờ tinh thần vừa thả lỏng ra, tôi lập tức cũng thấy cực kỳ mất sức.

Tuy rằng bên ngoài lạnh, nhiệt độ thấp, nhưng trong căn từ đường này đốt bao nhiêu nến như thế, lại hoàn toàn bịt kín không có gió, hóa ra lại có chút ấm áp.

Tôi đem xác Trương Cửu Quái đặt nằm thẳng trên nền đất, cũng ngồi dựa xuống nghỉ ngơi.

Cảm giác buồn ngủ dần dâng lên, nhất thời không nhịn được hai mắt díp lại, tôi ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này không hề yên lành, tôi cũng chẳng dám ngủ quá say, dẫn đến việc luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Và còn mơ rất nhiều giấc mơ linh tinh.

Tôi mơ thấy mình lại quay lên trên mộ Kế Nương, bị treo trên cái thang treo.

Gió lạnh buốt xương, tạt lên khiến người tôi đầy thương tích.

Kế Nương ngồi trên đình nghỉ chân, toàn thân bà ta đều là lông vũ trắng, rõ ràng là đã vũ hóa.

Mã Bảo Nghĩa chân tay vặn vẹo, thân người khô đét như xác khô, đang phủ phục dưới chân bà ta, chẳng còn hơi thở.

Kế Nương còn đang cười khẩy nhìn tôi, dường như đang nói chúng tôi xông vào nơi không nên vào, chết mới là chuộc tội.

Sau đó ngọn núi liền sụp đổ, đá vỡ đập lên trên người tôi.

Cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng dâng trào, tôi cứ thế bị dọa cho tỉnh khỏi giấc mơ.

Vụt mở mắt ra, trên trán tôi mướt mát toàn là mồ hôi lạnh, toàn thân cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Ánh sáng trong từ đường có hơi tối tăm.

Từ chỗ khe cửa, có mấy tia nắng lọt vào trong chiếu lên trên mặt đất, còn có chút phản quang.

Trần mù đã tỉnh rồi, đang dựa người trên bậu cửa hút thuốc, ngao sói cũng nằm bò bên cạnh lão.

Lau bỏ mồ hôi trên trán, tôi đứng dậy, gọi một tiếng chú Trần.

Cũng vào lúc này, cửa đột ngột được mở ra.

Trần mù cũng vì vậy mà đứng dậy.

Ngao sói lùi ra sau mấy bước, bộ dạng có chút hung dữ.

Người mở cửa là một người đàn bà, tầm khoảng ngoài hai mươi tuổi.

Cô ta có một đôi mắt một mí, nước da trắng mịn, rất có vẻ trầm lặng của mỹ nhân cổ đại.

Ngoài ra, trên tay cô ta còn đang ôm một cuộn gì đó.

Thứ đồ đó được dùng vải thô bọc lại, còn dùng dây thừng buộc lên.

“Anh tên là La Thập Lục, đúng không?” Giọng nói của cô ta thánh thót, được cái dễ nghe.

Tôi vô thức gật gật đầu.

“Sư phụ bảo tôi đem thứ này đưa cho anh, ngoài ra, các anh có thể rời đi rồi.”

Cô ta vừa nói, vửa đẩy hẳn cửa ra.

Bên ngoài có đỗ một chiếc Kim Bôi.

Phùng Bảo đứng dựa ở cửa xe chỗ vị trí ghế lái, nhìn trông có chút ủ rũ mệt mỏi.

Tuy sắc mặt Phùng Bảo vẫn còn chưa được tốt lắm, nhưng may là đã tỉnh rồi, hơn nữa còn có thể đứng được!

Rõ ràng là đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.

Nhưng điều khiến tôi không hiểu được là, cứ thế này mà cho chúng tôi đi sao?

Âm tiên sinh chẳng phải vẫn còn có lời muốn hỏi tôi sao?

Huống hồ, Kim toán bàn vẫn còn trong tay ông ta, tôi làm sao mà đi được?

Có điều Trần mù thực sự nói đúng rồi, ông ta đã chẳng còn ác ý nữa.

Trong lúc suy nghĩ, tôi hít sâu một hơi, chằm chằm nhìn người đàn bà kia nói: “Tôi không đi, cái thứ này tôi cũng không cần, tôi muốn gặp Âm tiên sinh.”

“Đây chính là thứ anh muốn, trên núi lại có biến cố, sư phụ bây giờ không xuống núi được, hai thứ này là do sư phụ sắp xếp người đưa xuống ngay trong đêm.”

Cô ta lại khẽ nói một câu: “Sau khi sư phụ rảnh rỗi, sẽ đi gặp anh thôi.”

Nói rồi, cô ta cũng chẳng đợi tôi nói gì, liên đem cái bọc vải nhét luôn vào tay tôi.

Vào tay cảm giác nặng trình trịch, còn hơi nghe thấy tiếng lạch xạch khe khẽ.

Tim tôi đập điên cuồng.

Lập tức cúi đầu mở cái bọc vải ra.

Dưới ánh nắng, Kim toán bàn phản chiếu ra thứ ánh sáng vàng kim, khiến người ta lóa mắt.

Ngoài ra, còn có một cuốn sách da dê.

Đây chẳng phải chính là cuốn sách da dê bọc trong tấm da người mà Trương Cửu Quái ôm khư khư không chịu buông tay đó sao.

Cũng chính là đồ của Kế Nương!

Trên bìa cuốn sách, có mấy chữ phong cách cổ kính.

“Táng ảnh Quan sơn.”

........,,,........

Lời dịch giả: Hnay cảm ơn leferve, Alu147, Silsosad, manonthemoon1, Hanhnguyenk1a, Máeno1, vietanh2001 đã đẩy kim phiếu cho truyện, ngày mai lịch bạo 4c vào 12-15-18-21h giờ, cầu tiếp tục được ‘sủng ái’!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận