Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 451. VẪN MUỐN CẦU MAY

Chương 451. VẪN MUỐN CẦU MAY


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Giây tiếp theo, người làm đó bèn đưa Thương Tượng đến trước bàn chúng tôi.

Ánh mắt Thương Tượng rõ ràng có chút tránh né, gò má vì bồn chồn bứt rứt mà đỏ bừng lên.

Tôi nhìn đối diện với anh ta, anh ta càng mất tự nhiên hơn, hai tay không ngừng lặp lại động tác nắm chặt thả lỏng.

“Anh Thương, có chuyện gì, ngồi xuống rồi nói.” Tôi mở miệng một cách hòa nhã.

Thân người Thương Tượng run rẩy một phát, anh ta lắc lắc đầu, sầu thảm nói: “Tôi làm gì có tư cách ngồi xuống?”

“La tiên sinh, giúp tôi với.” Rõ ràng, ánh mắt anh ta có thêm chút vẻ van lơn.

Tôi cũng muốn hỏi anh ta rốt cục đã phát sinh chuyện gì.

Từ khi rời khỏi nhà anh ta là tôi đã tính chuẩn việc anh ta sẽ tới tìm tôi, lúc đó vợ anh ta đã có vấn đề rồi, chỉ có điều anh ta là người trong cuộc, nhìn không thấu triệt mà thôi.

Chỉ là bây giờ anh ta bị phá cung tiền tài, vấn đề rõ ràng càng nghiêm trọng hơn.

Vợ anh ta mưu tài? Việc này không thực tế, tiền vốn đã là của hai vợ chồng rồi.

Tôi đang định mở miệng, thì Phùng Chí Vinh đã lên tiếng trước.

“Thương Tượng, nhà họ Phùng chắc đối đãi với anh không tồi chứ.”

Đồng thời Phùng Chí Vinh cũng hơi hơi gật đầu với tôi, bên cạnh, Phùng Khuất cũng đưa mắt ra hiệu cho tôi.

Thương Tượng gật đầu lia lịa: “Đúng... Tôi vẫn luôn cảm kích sự chiếu cố của nhà họ Phùng.”

Giây tiếp theo, Phùng Chí Vinh liền nheo mắt lại tiếp tục nói: “Vậy tôi bảo La tiên sinh qua tìm anh, sao anh lại đuổi cậu ta đi?”

“Nếu không phải Phùng Khuất kể với tôi, tôi đúng thật không biết anh oai phong như thế!”

“La tiên sinh tốt bụng nhắc nhở anh, đấy là muốn cứu anh, anh còn cho rằng cậu ta có ý gì với vợ anh sao?” Giọng nói của Phùng Chí Vinh lạnh lùng hơn không ít, sức ép cũng càng lớn hơn: “Vì thể diện của nhà họ Phùng, nên chuyện này cứ thế mà bỏ qua luôn?”

Sắc mặt Thương Tượng một phát liền tái nhợt luôn.

Anh ta lắp bắp: “Tôi... Tôi...”

Phùng Chí Vinh nheo mắt, lại tiếp tục nói: “La tiên sinh tiếc tài, mới giúp anh như thế, bình thường cậu ta bận nhiều việc, cho dù là nhà họ Phùng mời cậu ta giúp, cũng chẳng phải lúc nào cũng có thể giúp được.”

“Anh ngược lại đuổi người ta ra khỏi cổng, mở miệng là cảm kích nhà họ Phùng, nhưng lại đối đãi với khách quý nhà họ Phùng như vậy! Thương Tượng, cái tâm tiểu nhân của anh nặng quá, thôi cứ mời anh về cho.”

“Cầu cạnh người ta, mà đến thái độ cầu cạnh người ta cũng không có, còn cầu cạnh cái nỗi gì?”

“Nhà họ Phùng cũng không thiếu một thợ thủ công như anh!” Nói đến sau cùng, giọng Phùng Chí Vinh đã trở nên nghiêm khắc hơn không ít.

Đầu Thương Tượng đã sắp cúi gằm xuống tận đất rồi.

Phùng Chí Vinh quát một câu: “Tiễn khách.”

Thương Tượng mới vụt ngẩng đầu lên, mặt anh ta càng nôn nóng hơn, nói một câu: “Phùng gia chủ từ từ!”

Giây tiếp theo, Thương Tượng liền cúi gập người về phía tôi, phải gập người đến gần 90 độ rồi.

Anh ta liên tiếp cúi người tận mấy lần, rồi mới thê thảm nói: “La tiên sinh, tôi là người thô lỗ, bị quỷ ám, uổng phí lòng tốt của cậu, xin lỗi.”

“Mong cậu lượng thứ, cho tôi một cơ hội.”

Trên mặt Phùng Chí Vinh, lúc này mới lộ ra chút vẻ vừa ý.

Trong lòng tôi cười khổ, vốn dĩ tôi định đi giúp Thương Tượng luôn, anh ta chắc chắn cũng không tiếp tục nghi ngờ tôi nữa.

Nhưng cách làm của Phùng Chí Vinh thì càng thẳng thừng triệt để hơn.

Thương Tượng đích thực không giữ chút thể diện nào cho tôi và Phùng Khuất, Phùng Khuất kể chuyện này cho Phùng Chí Vinh cũng chẳng có gì đáng nói.

Hiện giờ Phùng Chí Vinh chỉ dùng mấy câu nói đơn giản đã giúp tôi và Phùng Khuất lấy lại thể diện, đồng thời không có gì phải nghi ngờ, cũng khiến Thương Tượng thấp hơn một bậc.

Tuy rằng trên thực tế, tôi cảm thấy việc thấp hơn một bậc này ý nghĩa cũng chẳng lớn lắm.

Nhưng Phùng Chí Vinh đang giúp tôi, tôi chẳng có lý gì lại đi phản bác ông ta cả.

Phùng Chí Vinh chưa mở miệng, tôi bèn không lên tiếng trước.

Thương Tượng ngẩng đầu lên, vẻ mặt anh ta càng sốt ruột hơn, nhìn sang Phùng Chí Vinh như van vỉ.

Nhưng Phùng Chí Vinh lại thở dài một tiếng: “Tôi đã nói rồi, đây là ý của nhà họ Phùng, còn về La tiên sinh thế nào, thì Phùng Chí Vinh tôi cũng không quản nổi.” Nói xong, Phùng Chí Vinh bèn cầm một ly rượu lên, lặng lẽ uống.

Thương Tượng lại đầy vẻ van lơn nhìn sang tôi, định nói tiếp.

Tôi cảm thấy Phùng Chí Vinh dạy dỗ Thương Tượng thế cũng đủ rồi, thêm nữa là thành giậu đổ bìm leo, đó không phải là ý muốn ban đầu của tôi.

“Anh Thương, tôi cũng chẳng thấy đây là chuyện gì lớn, chúng ta bỏ qua chuyện này tại đây, giờ anh nói chuyện của anh đi.” Tôi đáp lại anh ta bằng một nụ cười thân thiện.

Trên mặt Thương Tượng lập tức lộ vẻ vui mừng khôn xiết, anh ta lập tức liền gấp rút kể một lượt đầu đuôi sự việc.

Hóa ra hôm đó sau khi tôi đi xong, anh ta cũng tỉnh ngộ. Muốn bảo anh họ của vợ anh ta rời đi.

Kết quả tên anh họ vợ kia nói anh ta qua cầu rút ván, bộ dạng ở lì không chịu đi.

Anh ta vốn đã bất lực với những chuyện thế này, bình thường cũng không quen từ chối người khác, vậy nên trước đây đều là trốn được thì trốn, toàn dựa vào vợ anh ta Miêu Tĩnh khuyên tên anh họ vợ đó đi về.

Kết quả Miêu Tĩnh lại đi ngủ luôn rồi, nên chỉ còn cách sắp xếp cho tên đó ngủ lại.

Đợi đến sáng ngày hôm sau, tên anh họ vợ của anh ta bắt đầu đòi tiền, nói hơn nói thiệt, nhất định cứ phải lấy được tiền mới đi.

Mà Miêu Tĩnh lại cứ ở lỳ trong phòng không ra ngoài, không lên tiếng, anh ta cũng chẳng còn cách nào, nên hứa sẽ cho bốn mươi vạn.

Tên anh họ vợ không chịu, nói kết hôn cần tám mươi vạn.

Cuối cùng Miêu Tĩnh ở trong phòng lại mở miệng , bảo anh ta cho tám mươi vạn.

Thương Tượng tuy không hiểu, nhưng vẫn đồng ý, nghĩ là khả năng vợ anh ta có dự định gì đó.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc vợ anh ta liền bảo anh họ cô ta cầm tiền này xong, sau này cả đời cũng đừng tới nhà bọn họ nữa.

Trong lòng Thương Tượng cũng thoải mái hơn nhiều, nghĩ là thôi thì mất tiền dẹp họa.

Kết quả tên anh họ vợ lại biểu thị ngay tại trận, rằng đòi đoạn tuyệt quan hệ, thì tám mươi vạn sao đủ được? Phải một trăm sáu mươi vạn.

Thương Tượng đần người luôn, thấy rằng như thế là lòng tham không đáy, nên trực tiếp từ chối luôn.

Kết quả tên anh họ vợ liền động thủ ngay tại chỗ, đánh cho anh ta một trận, nói anh ta không nghĩ đến tình nghĩa.

Đã bị đánh rồi thì anh ta càng không thể nào bỏ tiền ra nữa.

Nhưng anh ta không ngờ rằng, Miêu Tĩnh lại ra khỏi phòng, trực tiếp chuyển luôn cho tên anh họ vợ này một trăm sáu mươi vạn, rồi đuổi tên đó đi.

Anh ta vốn tức không chịu nổi, thấy rằng tiền này làm sao có thể cho được?

Nhưng anh ta đích thực là thương Miêu Tĩnh, ý của Miêu Tĩnh là tốn tiền một lần đuổi bỏ cái tên ôn dịch này đi, như thế sau này sẽ không có ai đến quấy rầy bọn họ nữa.

Anh ta khó chịu mất một hồi, rồi cũng chấp nhận hiện thực, tiền có thể tiếp tục kiếm, chỉ cần cuộc sống yên tĩnh là được.

Kết quả đến tối anh ta liền phát hiện ra vấn đề khác.

Miêu Tĩnh ngủ say xong, hơi thở đặc biệt yếu ớt, anh ta sợ xảy ra chuyện, nên vội gọi cô ta dậy, bảo đi viện khám xem thế nào.

Kết quả MiêuTĩnh nổi trận lôi đình, đuổi anh ta qua phòng khác.

Anh ta vẫn lo lắng không chịu được, lén lút về lại phòng, thì phát hiện Miêu Tĩnh không ngủ ở trên giường, mà mũi giày lại còn hướng vào trong giường.

Đối với những chuyện đơn giản thế này, anh ta cũng từng nghe một số tiên sinh nói, mũi giày hướng vào trong là quỷ lên giường, anh ta liền vội vàng đi xếp giày ngay ngắn lại.

Kết quả anh ta phát hiện, Miêu Tĩnh đang nằm dưới gậm giường nhìn anh ta.

Chuyện này khiến anh ta sợ không chịu nổi, việc lạ hết việc này đến việc kia.

Anh ta định khuyên, kết quả lại bị chửi cho một trận rồi đuổi ra khỏi phòng.

Cả một đêm anh ta không làm sao ngủ nổi, người đang yên đang lành tại sao lại xảy ra vấn đề được?

Anh ta nghĩ liệu có phải là chuyện của tên anh họ vợ của anh ta, kỳ thực cũng đã kích động đến Miêu Tĩnh hay không?

Vậy nên anh ta định đợi trời sáng sẽ nói chuyện tử tế với Miêu Tĩnh, nhưng kiểu gì cũng không tìm thấy người đâu.

Tìm nguyên cả một ngày, mà anh ta vẫn chẳng biết Miêu Tĩnh đi đâu, gọi điện cũng không bắt máy.

Cuối cùng đến lúc trời sắp tối, anh ta nghe thấy trong nhà kho có tiếng động, liền qua xem, kết quả phát hiện Miêu Tĩnh nằm trong một cỗ quan tài bằng đồng mà anh ta mua về, vừa mới bò dậy, trên mặt còn mọc đầy lông màu đen đỏ.

Lúc đó anh ta sợ đần cả người ra, cũng không dám ở lại trong nhà, nên liền chạy ngay tới tìm chúng tôi.

Nói xong những lời này, Thương Tượng càng khóc mếu cầu xin tôi, nhất định phải giúp anh ta, cứu lấy vợ anh ta.

Sợ là trong nhà anh ta có thứ gì đó không sạch sẽ, nên mới khiến vợ anh ta biến thành thế này.

Tôi im lặng, sau đó mới thở dài một tiếng, lắc lắc đầu: “Anh Thương, cô ta rốt cục làm sao, bản thân anh sợ là cũng đã đoán ra rồi đúng không?”

Môi Thương Tượng mấp máy, nhưng chẳng nói lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận