Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 472. LẺ LOI CÔ ĐỘC

Chương 472. LẺ LOI CÔ ĐỘC


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

“Yên tâm, chúng tôi cũng coi như từng có kinh nghiệm, bên cảnh sát cũng sẽ dễ điều tra ra cái xác nữ này bị trộm cắp từ đâu tới hơn. Vương Kim Cúc đã sa lưới rồi. Bên chỗ bà ta chắc chắn sẽ có manh mối.”

“Nếu như có phiền phức chúng tôi không giải quyết được, bên trên sẽ bảo Thi Vũ tới tìm cậu thôi.”

Tôi vẫn còn có lời muốn nói, nhưng cũng chẳng có cách gì mở miệng nữa.

Dưới sự giúp đỡ của Từ Thi Vũ, chính phủ thành phố Nội Dương đã rất nhân nhượng cho hành động lần này của chúng tôi. Gần như là hoàn toàn làm việc dưới sự sắp xếp của chúng tôi.

Những gì Trâu Vi Dân nói cũng không sai, xác chết dính líu tới vụ án, bọn họ không thể nào cho tôi giữ lại được.

Chuyện của góa phụ Liêu lần trước, vẫn là nhờ Từ Thi Vũ lách luật, nên mới có thời gian cho chúng tôi.

Lúc này Trần mù lại nói: “Thập Lục, Sài gia chủ và Cố Thiên Lương đều bị đưa đi viện rồi, mày đi cùng với chúng nó một chuyến, để chúng nó an toàn đưa Lữ Xảo Nhi về trong Cục.”

“Máu xác chết không tiếp tục chảy nữa, khô lại rồi, nó đã không tiếp tục tác quái nữa. Lý Đức Hiền không ở nhà họ Sài, chắc là chạy rồi, có điều lão chạy được hòa thượng không chạy được miếu, đàn bà con trai đều nằm trong tay chúng ta, lão chạy không xa được.”

“Lần này chúng ta phải chiếm tiên cơ, Vương Kim Cúc bị bắt rồi, nó chắc chắn biết rất nhiều chuyện, Cố Thiên Lương tỉnh rồi cũng có thể thẩm vấn, không được để Lý Đức Hiền có cơ hội nghỉ ngơi.”

Trần mù nói rất nhanh, tôi cũng gật gật đầu, đặt Sài thiếu gia xuống.

Kết quả điều khiến tôi ngẩn ra là, trên mặt thiếu gia nhà họ Sài, lại đang mọc lông nhung...

Có điều chỉ là lông nhung màu trắng thông thường, hóa cũng chỉ là bạch sát mà thôi.

Giây phút tôi phản ứng lại, liền lấy ra một tờ trấn sát phù dán lên trên trán gã.

Lúc này tôi mới phát hiện, vị trí cằm của gã hóa ra đã dính phải máu rồi...

Nghiêng đầu nhìn bả vai một cái, trên bả vai tôi, chẳng biết từ lúc nào đã dính phải một vết máu...

Tôi rùng mình một cái, vụt ngẩng đầu nhìn Trâu Vi Dân.

Bộ dạng của anh ta vốn đường hoàng, nhưng lúc này mép lại nhếch lên một nụ cười nhẹ, vô cùng kỳ dị rợn người.

Có điều chỉ diễn ra trong chớp mắt, rồi anh ta lại lập tức khôi phục lại biểu cảm bìnhthường.

Sự biến hóa trong nháy mắt này, lại khiến lòng tôi rất bức bối.

“La tiên sinh? Còn vấn đề gì nữa không?” Trâu Vi Dân lại nghi hoặc hỏi tôi.

Tôi cúi đầu nhìn sang tay của anh ta, trên tay của anh ta đúng thật còn không ít vết máu.

Trâu Vi Dân cũng phản ứng lại, anh ta ngạc nhiên mất mấy giây, sau đó mới mất tự nhiên nói: “Khả năng là ban nãy vô tình chạm phải máu ở tầng hầm bên kia, La tiên sinh việc này vô cùng xin lỗi...”

Lòng tôi hơi hơi cảnh giác, đây đâu phải là vô ý, chắc chắn vẫn là do Lữ Xảo Nhi tác quái, bản thân Trâu Vi Dân cũng không biết mình đã chạm dính máu.

May là, vị Sài thiếu gia này chỉ là bạch sát, bây giờ cũng không còn ở dưới tầng hầm nữa.

Đồng thời tôi cũng cảm thấy, nguyên nhân hóa bạch sát một là do máu không đủ nhiều.

Hai là sài Dục vẫn còn sống, chứ nếu không, còn chưa biết sẽ có biến cố gì.

Tư duy rất nhanh đã xác định, tôi nói không sao.

Đem vấn đề Sài thiếu gia hóa sát ra nói với Trần mù, rồi tôi mới ra hiệu cho bọn họ rời đi.

Sau khi đi ra khỏi đại viện nhà họ Sài xong, tôi cũng gọi cho Lưu Văn Tam một cuộc điện thoại.

Mưa lớn như trút nước, ngồi ở trên ghế lái phụ, không chỉ trên cửa xe đầy nước chảy, mà tiếng mưa ở bên ngoài cũng ầm ầm điếc tai, lẫn với tiếng sấm nổ, càng khiến người ta bức bối vô cùng.

Xe vừa mới khởi động, đèn pha phía trước vừa sáng lên, tôi đã nhìn thấy phía cuối đường có một người đang tập tễnh đi lại...

Lão che lấy mắt, tuy tầm nhìn mờ mịt, nhưng tôi vẫn lập tức liền nhận ra, đây chẳng phải là Lưu Văn Tam sao?!

Tôi vội vàng hạ kính cửa sổ xe xuống, gọi Lưu Văn Tam mau qua đây!

Lão bước đi vẫn rất chậm, khó khăn lắm mới khập khiễng đi tới trước xe, tôi liền lôi lão lên xe.

Màu da của Lưu Văn Tam trắng đến kinh người, trên mặt và trán còn không ít vết thương.

“Chú Văn Tam... Chú thế này là thế nào? Vừa nãy xảy ra biến cố gì rồi?” Lưu Văn Tam một phát vuốt bỏ nước mưa trên mặt.

Mắt lão vẫn còn có chút đỏ, huyệt thái dương vẫn giật từng cơn, trên mặt như có chút đau đớn.

“Thập Lục... Chúng mày đều đuổi theo xuống rồi à...”

“Thằng già đấy tóm được chưa?”

Tôi cười khổ, nói thật với Lưu Văn Tam, chỉ bắt được Cố Thiên Lương, cùng với việc bên phía Từ Thi Vũ đã thu lưới bắt Vương Kim Cúc, Lý Đức Hiền thì chạy rồi.

Có điều không biết tình hình lão bây giờ thế nào, tôi đoán là kể cả Lữ Xảo Nhi có không khống chế được lão, thì chắc chắn cũng không để cho lão được nhẹ nhàng như thế.

Lưu Văn Tam chửi một câu đ-t, sau đó mới kể với tôi, lão vốn dĩ đang đuổi theo Lý Đức Hiền.

Kết quả sắp xuống đến chân núi rồi, thì trên đường gặp phải đám người đưa tang chạy xuống lúc trước của nhà họ Sài.

Trong đó có một người hình như là dẫn đầu, ở bên đường ngáng chân lão một phát.

Khiến lão bị ngã lăn xuống dưới rãnh mương ở bên dưới chân núi, còn bị nước mưa dội mới tỉnh lại, thế nên hỏng hết việc lớn, nếu như lão không xảy ra vấn đề, thì không chừng đã tóm được Lý Đức Hiền rồi...

Tôi cũng khuyên Lưu Văn Tam đừng nóng nảy quá, nói cho cùng thì vụ này chúng tôi vẫn đang chiếm thế thượng phong, Lý Đức Hiền bây giờ thành kẻ lẻ loi cô độc, chỉ cần chúng tôi lấy được thông tin manh mối nhanh một chút, là có thể khiến lão trở tay không kịp.

Nói xong tôi cũng bảo lão nghỉ ngơi trước, sau khi đưa Lữ Xảo Nhi tới Cục công an xong thì đưa lão đi bệnh viện.

Còn tôi thì mở đường âm, rồi Trâu Vi Dân lập tức đạp chân ga.

Cả quãng đường không xuất hiện thêm biến cố gì khác nữa.

Điều rất quái dị là, chỉ có phạm vi khu ngoại ô này của nhà họ Sài là đang mưa lớn, vào trong nội thành thì ngược lại đến trăng cũng đã lên rồi.

Chỉ có điều ánh trăng quá lạnh lẽo, phải cô tịch hơn rất nhiều so với bình thường.

Đến Cục công an, mấy người Từ Thi Vũ đang đợi ở bên ngoài rồi.

Vốn dĩ tôi nhờ Trâu Vi Dân lại đưa Lưu Văn Tam qua viện một chuyến.

Nhưng Trâu Vi Dân kiên quyết không đi, nói là phải nghe xem Từ Thi Vũ có hỏi ra được manh mối gì không.

Lúc này tôi cũng mới nhìn rõ, vị trí cẳng chân của Lưu Văn Tam sưng lên một cục rất lớn.

Lão rõ ràng là bị thương không nhẹ, quần áo trên người cũng có rất nhiều chỗ rách, không chừng còn bị gãy xương.

Từ Thi Vũ bèn lập tức mở miệng: “Tôi lái xe đưa chú Văn Tam đi viện, trên đường đi thì nói, những gì có thể hỏi Vương Kim Cúc đều hỏi rồi, vừa hay còn phải qua đợi Cố Thiên Lương tỉnh lại thẩm vấn nữa.” Tôi nghe vậy mới hơi thở phào một chút.

Lưu Văn Tam cũng không cứng đầu như trước nữa.

Lên xe của Từ Thi Vũ, trên đường tới bệnh viện, Từ Thi Vũ nói đại khái về manh mối hỏi được từ miệng Vương Kim Cúc, nếu như Lý Đức Hiền xảy ra chuyện thì lão sẽ đi đâu.

Lưu VănTam lập tức vỗ đùi một phát, nói thế thì còn đợi gì nữa? Nhanh đuổi theo đi chứ!

Kết quả lão cũng đau đến nhăn răng xuýt xoa, mồm liên tục chửi bậy, nói lão nhất định phải vặn bỏ nửa chân của Lý Đức Hiền mới được.

Từ Thi Vũ không nhịn được mà cười cười, nói: “Chú Văn Tam, phải bình tĩnh, phía cảnh sát đã phái người đi ngay lúc đó rồi, chuẩn bị hoàn toàn phong tỏa chỗ đó lại, mạng lưới camera cũng liên tục có người giám sát, Lý Đức Hiền chỉ cần quay về, là lão sẽ không thoát được.”

“Chó cùng cắn giậu, thỏ khùng lên cũng sẽ cắn người. Không thể dồn quá ác liệt được.” Từ Thi Vũ lại bổ sung một câu.

Tôi gật gật đầu, cũng nói: “Xem tình hình thế này, lão đã là cá nằm trong rọ rồi, chú Văn Tam đi kiểm tra vết thương của chú trước, phải bảo trọng thân thể.”

Rất nhanh đã tới phía ngoài bệnh viện, chuẩn bị xuống xe, tôi đi qua dìu Lưu Văn Tam.

Nhưng Từ Thi Vũ lại đột nhiên nhìn sang tôi, cô ta khẽ nói với tôi: “Thay tôi nói lời cảm ơn với dì, không có dì, khả năng cũng không bắt được Vương Kim Cúc.”

........,,,......

Lời dịch giả: Tuần này cảm ơn lethu28 đã đề cử và đẩy kim phiếu cho truyện, cảm ơn kindlone, KaiChen, Tran3010, z020101 và Nhi888 đã đẩy kim phiếu cho truyện. Lịch up ngày mai là 4c vào thời gian 12-15-18-21h, chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ!

PS: Dự định lịch bạo chương cầu phiếu cầu donate đầu tháng 4 lần này là 4 ngày, mỗi ngày 4c. Các bạn có phiếu vui lòng giữ lại đợi sau 00h ngày 1/4 thì đẩy cho truyện nhé, thanks!
Bạn cần đăng nhập để bình luận