Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 291. XÁC SỐNG KẾ NƯƠNG

Chương 291. XÁC SỐNG KẾ NƯƠNG


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Cùng với việc cánh cổng được mở hết ra, ánh mặt trời sớm mai rót vào bên trong gian sảnh lớn này.

Cái giá cực lớn kia đại khái cao tầm hơn hai mét. Cái giá có hình bát giác, giống như là một hình vẽ bát quái vậy.

Mỗi một cạnh đều rũ xuống một cái móc treo, những tấm da kia bèn là bị treo trên những cái móc treo ấy.

Đặc biệt là mấy người nằm co quắp kia, rõ ràng đều là xác chết, giống như là đang ôm lấy mà dựa dẫm vào nhau vậy.

Trên trán Phùng Bảo dày đặc mồ hôi, tôi cũng có một cảm giác sợ hãi mãnh liệt.

Còn về ngao sói thì con mắt nhỏ của nó lại trở nên sung huyết đầy hưng phấn.

Nó vụt lao lên trước, đến phía trước mặt mấy người kia.

Giây tiếp theo, nó lại một phát ngoạm lấy vai của một xác chết, giật mạnh xuống dưới một cái.

Tôi nhìn mà tim đập chân run.

Có điều Trần mù chẳng hề lên tiếng ngăn cản, nên tôi cũng không nói thêm gì khác.

Bản thân ngao sói thì là thứ hung dữ sống sót giữa bãi tha ma, ăn toàn là xác sát, cắn đều là quỷ quái, nếu không cũng đã chẳng dữ như thế này. Một thời gian dài như vậy, tôi cũng chỉ mới nhìn thấy ngao sói ăn âm thai một lần, sau đó thứ nó ăn đều chỉ có gà sống.

Ngay sau đó tôi cũng đã rõ nguyên nhân vì sao ngao sói hưng phấn như thế.

Nó ngay từ lúc lên đến đây, là đã ngửi thấy mùi của xác chết.

Cũng chính bởi vì động tác của ngao sói, khiến tôi biết được mấy cái xác chết này không có nguy hiểm gì khác.

Sau khi bước lại gần phía trước, tôi vẫn cứ không ngăn được cảm giác ớn lạnh trong lòng.

Mấy cái xác chết này không có da, thứ lộ ra bên ngoài là phần thịt khô đã sớm bị phong hóa, hình thành bộ dạng của xác khô.

Nhưng thứ cảm giác lạnh lẽo mà chúng đem lại cho tôi, không kém chút nào so với xác chết còn tươi mới.

Cái giá gỗ hình bát quái ấy, thứ treo bên trên chẳng phải chính là da của mấy cái xác này sao...

Ngao sói giật một cái xác chết ra, dẫn đến việc những cái xác chết này cũng tách rời nhau ra.

Bọn họ không phải là ôm ấp dựa dẫm vào với nhau, mà là cùng ôm lấy một thứ...

Đó là một tấm bia đá, tảng đá màu xanh đen thấm dính không ít máu, toát ra một thứ màu đỏ thẫm.

Tôi cảm giác tim gan như bị bóp chặt lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn nhiều.

Trên tấm bia đá này có khắc chữ.

Tôi lẩm bẩm đọc lên.

“Quang ảnh táng, thượng địa sơn, như (phủ) phục như (nối) liền, nguồn gốc tại thiên.

Vào năm Canh Tý, tháng Mậu Dần, ngày Kỷ Mùi, chọn ngày lành hoàng đạo, giờ khí đầy, hợp khí nhân tinh, táng vào phần mộ.

Trạch chủ tên Kế Nương, sinh trong núi, chết trong núi, hưởng long khí núi, bước lên cửa vũ hóa.”

Đoạn văn khó đọc đầu tiên, bèn nói rõ đây là nhà phong thủy, sử dụng Quang ảnh táng pháp, cùng với hàm nghĩa phong thủy bao hàm trong đó.

Hơn nữa còn có ghi lại người táng ở đây được hạ táng vào lúc nào, và mục đích của bà ta là gì.

Đương nhiên, đây chỉ là phần mở đầu của tấm bia văn này, bên dưới còn giới thiệu chi tiết về sinh thời của bà Kế Nương này.

Bà ta vốn là phong thủy sư nổi danh trong vòng bán kính trăm dặm quanh núi Kế Nương, dùng thuật phong thủy tạo phúc cho bách tính.

Thiên phú cực tốt, hơn ba mươi tuổi thuật phong thủy bèn đạt tới đỉnh cao, tự sáng tạo Quang ảnh táng pháp, vang danh ra ngoài.

Có điều tính cách lại rất đặc biệt, thích nô dịch đàn ông, thu thập không ít trai lơ.

Kết quả lại bị người khác ám hại, trúng một loại độc ăn mòn xương cốt không cách hóa giải, tên là Nấm đầu xác, mặt người đầy râu, đầu thành tướng khỉ, mạng chẳng còn bao lâu.

Bà ta giết người ám hại mình xong, lột da thị chúng.

Tiếp đấy liền bắt đầu xây dựng mộ Kế Nương, hơn nữa còn yêu cầu người bên ngoài núi Kế Nương mỗi năm đều phải đưa xác vào trong Hoành triều sơn phía trước núi, bà ta sẽ phái thủ hạ tới lấy xác.

Yêu cầu đối với xác chết này, phải là đàn ông chưa tròn hai mươi tư tuổi, chưa lập gia đình, đây bèn là nguồn gốc của ‘Kế Nương cưới chồng’.

Khi mộ Kế Nương xây xong, bà ta sớm đã độc phát, nén một hơi thở đó mà hạ táng, chỉ cầu bất tử.

Bà ta còn chuẩn bị nhiều nhóm chín người tùy tùng, đến ngày lành hoàng đạo thì đánh trống thổi kèn, cung tiễn bà ta vũ hóa.

Khi tôi đem toàn bộ những nội dung này đọc lên xong, cảm giác lồng ngực như bị nén một luồng khí vậy.

Căn Âm dương trạch ‘Kế Nương phần’ này, đã được xây dựng từ hơn trăm năm trước.

Nguyên nhân bà ta xây khu nhà, hóa ra là bởi vì bà ta bị người ta ám hại trúng độc sắp chết.

Là do không muốn chết? Nên mới dùng phương thức này cầu tồn tại?

Nén một hơi thở không chết mà hạ táng, muốn được vũ hóa, lại còn ở nơi huyệt nguồn sinh khí vây quanh như thế này, chẳng phải là thành xác sống sao?!

Lại nhìn cái giá này, và cả xác chết dưới đất kia, có thể thấy được sau chuyện đó Kế Nương hận đàn ông đến mức nào.

Lại còn lột da giết người ở trong Âm dương trạch, không chút kiêng dè hung tính của nó sẽ phá hỏng phong thủy của khu nhà.

Đang trong lúc tôi suy nghĩ, Phùng Bảo đột nhiên nói một câu: “La tiên sinh... Nấm đầu xác, mặt người đầy râu, đầu thành tướng khỉ, có phải là kiểu cái xác ở bên ngoài kia không? Người đó chắc là vẫn chưa từng lên đây chứ? Vậy chẳng phải chỗ này đâu đâu cũng có độc?”

“Chúng ta phải cẩn thận, nhỡ mà trúng loại độc đó, thì sẽ chết kiểu mặt mày biến dạng mất....”

Tôi định thần lại, cũng gật gật đầu.

Trần mù đầu mày nhíu chặt lại, mới nói một câu: “Vậy nếu mụ Kế Nương này có khả năng là xác sống, thì ở đây lại càng nguy hiểm rồi, Thập Lục, mau tìm Trương Cửu Quái. Chúng ta đừng ở đây lâu.”

Tôi hít sâu một hơi, cúi đầu chăm chú nhìn la bàn, vào đến trong đây, la bàn lại giống như hết linh vậy, kim chỉ lúc nào cũng đang có sự biến hóa, căn bản không thể xác định được phương vị.

Tôi chỉ có thể dựa vào ánh sáng ngoài trời để phân biệt, hiện giờ chúng tôi đã ở trên vị trí Cấn, Trương Cửu Quái chắc là vẫn ở vị trí Đông Bắc.

Nghĩ đến đây, tôi cũng vừa mới phân biệt được một vị trí, chỉ vào phương vị Đông bắc, bên đó hóa ra có một cái cửa tò vò.

“Chắc là ở bên đó.” Tôi cố nén cảm giác tim đập mạnh, lập tức nói một câu.

Trần mù sải bước đi qua, ngao sói cũng không tiếp tục gặm xác, đi theo lên trước.

Tôi đang định đi sát theo sau.

Thì phía sau lưng đột ngột vọng lại một tiếng két.

Tôi vụt quay đầu lại, mặt ngay lập tức biến sắc.

Cánh cổng vốn dĩ còn để mở, lúc này đang từ từ đóng lại.

Mặt Phùng Bảo cũng biến sắc luôn.

Hắn vụt co giò lên, liền định lao về phía cánh cổng để ngăn chặn!

Ngao sói đột ngột dừng lại, rồi hướng về vị trí cổng mà sủa ầm lên!

Trên trán tôi cũng toàn là mồ hôi, vội vàng một phát túm lấy vai Phùng Bảo, không cho hắn lao qua...

Bởi vì tôi nhìn rõ ràng, cổng không phải tự mình đóng lại.

Mà là có một người gương mặt khô đét đang đẩy cổng.

Thân hình lão gù còng, quần áo trên người cũng cũ nát rách rưới.

Mái tóc khô cháy dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời buổi sớm trông càng già nua khác thường, gò má cao vút, làn da cũng khô nẻ.

Cái đôi con mắt hõm sâu ấy, ánh nhìn trông lại rất gian.

Đây chẳng phải chính là cái “người” chắn ở cổng lối đi hẹp khi tôi đập bỏ lớp tuyết đêm qua đó sao....

Lão quyết không phải là người bình thường...

Tùy tiện để Phùng Bảo lao qua, sợ là sẽ thành nạp mạng.

Cũng vào thời điểm này, cánh cổng đã hoàn toàn đóng lại rồi....

Phụt một tiếng vang lên, tiếp đó là ánh đèn leo lét sáng lên.

Ánh đèn đến từ cái giá treo tấm da người kia, trên mỗi một góc, đều có chiếc đèn dầu.

Cả gian sảnh toát lên một sự bức bối khác nữa, âm thanh leng keng vang lên, tôi mới nhìn thấy bên dưới những tấm da người kia, dường như còn có chuông gió.

Ánh đèn dầu leo lét cháy, chuông gió lay động, giống như có người đang thì thầm nói chuyện vậy.

Hơn nữa tôi càng cảm thấy những cái cửa tò vò ở xung quanh kia, lúc nào cũng có thể có “người” bước ra...

“La... La tiên sinh, làm sao giờ... Ban nãy là ai vậy... Còn có người bám theo chúng ta à?” Giọng của Phùng Bảo đều đang run lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận