Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 782 - Đường đao dính máu (1)



Chương 782 - Đường đao dính máu (1)




Chương 782: Đường đao dính máu (1)
Dư Hạnh hỏi: “Người giúp cậu áp chế lệ quỷ là ai thế?”
“Không biết, khi ấy tôi còn bé quá, không ai nói với tôi cả.” Triệu Nhất Tửu đã nói quá nói nhiều. Với hắn ta, chỉ vậy thôi cũng đã đủ mệt rồi, hắn ta cũng không định nói sâu xa hơn, chỉ tóm tắt giản lược thêm vài câu: “Sau khi áp chế quỷ vật, tình trạng cơ thể của tôi trở nên giống nhân loại hơn, tuy rằng tính cách vẫn khó mà thay đổi được, nhưng ít nhất thì mắt cũng đen trở lại, cũng biết đói và mệt.”
“Về sau, tôi vẫn giữ thói quen ở trong bóng tối, nhà họ Triệu thấy tôi có vẻ đặc biệt, bèn tạo sân huấn luyện cho tôi, hy vọng có thể kích thích sức mạnh của lệ quỷ để sử dụng hiệu quả. Chỗ đó chỉ có mỗi nền đen thăm thẳm, tới năm mười lăm tuổi tôi mới ra ngoài.”
Ở nhà họ Triệu, hắn ta là người đầu tiên, cũng là người duy nhất được huấn luyện để tác chiến đơn lẻ, không phối hợp với đồng đội. Sau khi bắt đầu huấn luyện, bên tai hắn ta thường hay xuất hiện những tiếng lẩm bẩm, thi thoảng sẽ có những lúc không khống chế được lệ quỷ, Triệu Mưu sẽ giúp hắn ta tìm đạo cụ để áp chế.
Vốn dĩ nhà họ Triệu coi trọng hắn ta như thế, chính bởi lệ quỷ đã được áp chế quá ổn định. Đã trôi qua nhiều năm như vậy, hắn ta chỉ có một con đường tích cực huấn luyện, không ngừng tiến bộ, nhưng lại không khai phá ra được năng lực đặc biệt gì, dần dần, nhà họ Triệu cũng không còn coi trọng hắn ta nữa.
Có rất nhiều hậu bối trong dòng họ chỉ biết hắn là tên “Quái gở”, nhưng lại không biết cụ thể là gì, bởi những người lớn trong gia tộc đã lấp liếm, nên bọn họ còn tưởng hai từ “quái gở” này mang nghĩa xấu, cho rằng Triệu Nhất Tửu đã làm ra chuyện gì không đúng. Hoặc ít hoặc nhiều, bọn họ đều sẽ có thái độ không tốt với hắn ta, thậm chí là cô lập hắn ta.
Dù sao Triệu Nhất Tửu cũng không quan tâm đến người khác, hắn và Triệu Mưu dọn tới thành phố Di Kim. Triệu Mưu rất hay không ở nhà, vậy là hắn ta một thân một mình, đọc sách báo, rèn luyện kỹ năng chiến đấu.
Vốn dĩ hắn định sau khi thành niên sẽ tham gia trò chơi suy diễn ngay, nhưng Triệu Mưu lại lo rằng lệ quỷ trong người hắn ta sẽ có phản ứng tiêu cực với những gì diễn ra trong trò chơi suy diễn, nên hắn ta đã quen với việc bị áp chế thêm bảy năm nữa. Khi Triệu Nhất Tửu hai mươi lăm tuổi, hắn ta mới bắt đầu màn suy diễn đầu tiên của mình ở nhà máy dược phẩm Khánh Nguyên.
“Thì ra là như vậy…” Dư Hạnh nghển cổ ngắm cảnh tuyết rơi bên ngoài cửa sổ sát đất, hắn lẩm bẩm gì đó, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ động đậy, khiến cho người ta lầm tưởng rằng hắn chẳng để ý tới chuyện này chút nào.
Vì nguyên nhân tính cách của Triệu Nhất Tửu, thái độ kỳ lạ của nhà họ Triệu cũng đã có được lời giải thích. Có vẻ như, không chỉ có vận mệnh của hắn, mà cả của nhiều người khác trên thế giới đã bị thay đổi một cách bị động, vì sự tồn tại của trò chơi suy diễn kỳ quái này.
“Linh Nhân nói, sau này tôi cũng sẽ trở thành một thành viên của Đan Lăng Kính.” Dư Hạnh đang trầm tư, bỗng dưng Triệu Nhất Tửu lại mở miệng, vẻ mặt cô liêu: “Tôi không dám chắc hắn ta có nói sai hay không.”
“Về sau, nếu một ngày nào đó, tôi không thể ngăn chặn được lệ quỷ, vậy thì tôi sẽ thể hiện quỷ tính của mình, đến lúc đó, tôi sẽ không khắc chế được sát ý trong lòng nữa.”
“À, anh Tửu, cậu nhìn tuyến phân hóa của mình mà xem.” Dư Hạnh quay đầu lại, mỉm cười với Triệu Nhất Tửu: “Tuyết chính đạo kìa, cậu vẫn chưa hiểu rõ về khả năng tự khống chế bản thân của mình hay sao? Cậu rất mạnh, không việc gì phải tự ti như thế, tôi tin rằng cậu sẽ luôn áp chế được lệ quỷ đó.”
Triệu Nhất Tửu không tiếp lời, hắn uống một hơi cạn sạch ly nước đã nguội khắt, hỏi: “Cuộc họp kết thúc rồi, bao giờ thì cậu đi?”
“Sau khi giao dịch Canh Mạnh bà với anh trai cậu, tôi sẽ phải trở về, vẫn còn vài chuyện nữa cần phải xử lý.” Thật ra Dư Hạnh không ngại chờ đến khi hai mắt Triệu Nhất Tửu trở lại như bình thường, dù sao đây cũng là đồng đội tương lai của hắn mà.
Đáng tiếc, mật độ nhân viên của Tam Đại Gia Tộc ở đây quá lớn, hiện giờ màn suy diễn vừa kết thúc, thậm chí vẫn còn vài nhóm chưa hoàn thành suy diễn, cho nên Tam Đại Gia Tộc còn chưa có động thái gì, đợi đến khi bọn họ nhàn rỗi lại, mối quan hệ giữa Dư Hạnh và Linh Nhân chắc chắn sẽ bị bọn họ tra ra.
Thật ra điều tra cũng chẳng sao, nhưng mà biết được, liệu đám người đó có táy máy giở trò, làm ra mấy thủ đoạn cấp thấp mà hắn ghét cay ghét đắng hay không?
Con người Dư Hạnh vốn không thích bị ép buộc, nếu như trong cơn tức giận, hắn lại khử mất mấy tên mầm non của gia tộc gì gì đó, e rằng sẽ không chạy thoát dễ dàng, còn gây thêm phiền phức cho Triệu Mưu và Triệu Nhất Tửu, chi bằng rời đi sớm một chút cho xong.
“Được, khi nào quay lại thành phố Dư Kim, tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu, nhưng sẽ lâu lắm đấy.” Triệu Nhất Tửu nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận