Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 345. LÀ MỘT CƠ HỘI

Chương 345. LÀ MỘT CƠ HỘI


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Từng cơn lạnh buốt chạm lên da, đôi bàn tay nhỏ đó chỉ lên trên ngực tôi.

Cơn đau buốt tràn tới!

Tôi có thể cảm nhận được, nhưng không giãy giụa nổi, điên cuồng muốn mở mắt ra, nhưng vẫn là phí công vô ích...

Giống hệt như bị bóng đè vậy.

Đôi tay đó dưòng như muốn lột bỏ da thịt ở ngực tôi ra.

Tôi đau đến sắp nghẹt thở, ý thức cũng đang kêu gào đau đớn!

Cái giọng nói non nớt âm u đó cũng liên tục vang vọng bên tai tôi, hỏi lương tâm tôi là thứ màu gì!

Giãy giụa không biết là bao lâu, lúc tôi cảm giác bản thân có thể đột tử bất cứ lúc nào.

Thì đột nhiên bên tai nghe thấy một tràng tiếng sủa!

Thân người tôi rùng mình một cái, đột nhiên ý thức liền khống chế được thân thể.

Vụt mở mắt ra, ngửa đầu ngồi dậy!

Trong chớp mắt, bốn mắt nhìn nhau với tôi là một khuôn mặt nhỏ màu đỏ ánh xanh.

Trên vai nó còn có một cái đầu hoàng bì tử lông trắng, đôi con ngươi đen xì đang láo liên nhìn quanh.

Da đầu tôi tê rần, trong lòng ớn lạnh không ngừng.

Vô thức dùng tay đẩy mạnh ra trước, kết quả tôi lại đẩy trượt luôn.

Thất thần trong chớp mắt, rồi lại định thần trong chớp mắt, trước người tôi làm gì có thứ gì?

Thứ bị tôi đẩy ra chỉ là một lớp chăn đắp....

Ảo giác? Bởi vì tôi áp lực quá lớn, ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy?

Tim đập thình thịch, đã sắp nhảy luôn ra khỏi lồng ngực rồi.

Nhưng tôi kiểu gì cũng vẫn cảm giác đấy không phải là ảo giác....

Cửa phòng cũng đang để mở, chỉ có điều trong khu nhà đặc thù này của nhà họ Cẩu không có ánh trăng.

Mở hay đóng cửa đều tối om như nhau.

Ngao sói hướng về phía tôi không ngừng sủa điên cuồng, con ngươi màu đỏ trợn sắp lồi cả ra ngoài, thần thái nó hung hãn như thế, đúng thật là ít thấy.

Tôi gọi một tiếng Tiểu Hắc, nó lúc này mới ngừng lại.

Cái đuôi từ từ ve vẩy bước đến bên cạnh tôi, chân trước đặt lên trên ngực tôi, cái đầu to đùng sáp lại, ngửi qua ngửi về rất lâu mới rời ra.

Phản ứng của ngao sói, cũng khiến tôi có càng nhiều suy đoán hơn.

Lúc này trong đầu vô cớ rất tỉnh táo, tôi cũng chẳng ngủ nổi nữa.

Mò lấy điện thoại ra nhòm một cái, phát hiện hóa ra mới là khoảng mười giờ tối, coi như là mới vào đêm chưa được bao lâu.

Lau bỏ mồ hôi trên trán, tôi kéo áo trước ngực ra, nhìn lên trông chẳng có thay đổi gì, cũng chẳng có vết bàn tay, nhưng ngực lại vẫn cứ có một thứ cảm giác đau khó chịu do bị vật nặng đè quá lâu.

Hà Tiểu Vân tới tìm tôi rồi... Vậy có nghĩa là Mạnh Hân Thư chắc chắn đang ở đây!

Cái câu nó hỏi tôi, lương tâm của tôi là màu gì, ý tứ rất đơn giản rõ ràng.

Nhà họ Cẩu hại cả nhà nó, nó coi như từng cứu mạng tôi.

Tôi lại đến nhà họ Cẩu, định đi làm cái việc đã ép chết Hà Dậu Dân kia, nên nó mới bám lấy tôi!

Cúi đầu im lặng hồi lâu, tôi đang nghĩ nên làm thế nào mới có thể giải thích rõ ràng với Hà Tiểu Vân và Mạnh Hân Thư.

Chứ nếu không, lần này là bóng đè, lần sau thì chẳng biết sẽ là cái gì...

Tiếng bước chân vội vã đột nhiên vọng lại, Trần mù sải bước vào trong phòng, ngoảnh đầu, con ngươi màu xám trắng vừa hay nhìn đối diện với tôi.

“Thập Lục, xảy ra chuyện gì rồi?” Giọng điệu của Trần mù có vài phần trịnh trọng.

Ngao sói khẽ ư ử, tôi liền hiểu ra, là tiếng của ngao sói làm Trần mù tỉnh giấc.

Tôi đang định trả lời, thì Lưu Văn Tam cũng bước vào trong phòng, áo của lão còn chưa mặc đàng hoàng, vội vội vàng vàng liền hỏi tôi sao thế.

Nửa đêm nửa hôm con ngao sói này sủa cái gì?

Tôi đem chuyện Hà Tiểu Vân đến ra kể một lượt.

Mặt Lưu Văn Tam tối sầm lại, nhíu mày nói chuyện này khó xử rồi.

Trần mù thì trầm mặc, rồi mới nói: “Viết bức thư người chết, nói rõ sự tình, đốt gửi cho nó. Hy vọng nó đừng làm loạn.”

Lòng tôi vui mừng, Trần mù cũng biết những thứ này.

Khi đó bà cụ Hà nói với tôi mù mờ không rõ ràng, không ngờ là bản lĩnh của Trần mù, còn nhiều hơn so với tưởng tượng của tôi.

Lão lấy giấy lanh mịn cùng với bút từ trong cái bọc vải trên lưng ra, lại nói với tôi, lão ra ngoài chuẩn bị, bảo tôi cố gắng viết nhanh.

Tôi đem nguyên do đến nhà họ Cẩu viết lên trên tờ giấy lanh mịn, cũng biểu thị không can thiệp vào thù oán của bọn họ.

Sau khi xong việc, tôi cũng ra khỏi nhà.

Trần mù đã châm xong nến hương, chất một đống tiền giấy.

Bây giờ không có chậu đốt vàng mã, nên chỉ có thể đốt tạm trên đất thôi.

Châm lửa đốt tiền giấy, cùng với việc ngọn lửa màu cam bốc lên, trần mù hạ giọng lẩm bẩm, cũng đem bức thư người chết vứt vào trong đống lửa.

Ngọn lửa xuyên thấu tờ giấy, những hàng chữ kia dường như thấm đẫm càng nhiều mực hơn, trở nên lờ mờ nhòe nhoẹt ra.

Chỉ có điều, lại mãi không bị đốt cháy.

Tờ giấy càng trở nên ố vàng hơn, giống như giấy ngâm đẫm nước xong bị hong khô vậy, còn nhăn nheo thu nhỏ lại không ít.

Những hàng chữ kia cũng gần như biến mất hết...

“Giấy đốt không cháy, chữ thì biến mất rồi. Thế là thế nào? Cái con đàn bà chết tiệt kia còn không nhận thư à?” Giọng Lưu Văn Tam thô lỗ.

Trần mù bình tĩnh trả lời: “Người ta có tên, mày gào linh tinh, coi chừng gào thành chuyện đấy.” “Chú Trần... Thế là thế nào vậy?” Tôi khàn giọng hỏi.

Giấy không cháy, chắc chắn là có vấn đề, tôi cố nén cảm xúc, trong lòng thì vẫn khó kiềm được nỗi bất an.

Trần mù ngừng lại, im lặng một lát, rồi mới trả lời: “Nó biết rồi, thư không nhận, tiền giấy chắc cũng không nhận.”

Tôi lúc này mới phát hiện, nhìn có vẻ như ngọn lửa không ít, nhưng tiền giấy thì đúng là chẳng cháy hoàn chỉnh hết một tờ nào cả.

Hơn nữa ngọn lửa cũng đã hoàn toàn tắt ngóm rồi...

“Không nhận...” Tôi trả lời theo sự thật.

“Mạnh Hân Thư giận rồi, tâm trạng của xác sát không thể đoán được, Thập Lục mày phải cẩn thận, nó khả năng sẽ còn đến gây sự với mày.”

“Lưu Văn Tam, tao với mày cũng phải chú ý, đừng để lật thuyền dưới mương.” Trần mù ngoảnh đầu nhìn sang Lưu Văn Tam.

Trong lòng tôi lại càng bức bối hơn.

Tôi hoàn toàn không muốn xung đột với Mạnh Hân Thư.

Cô ta cũng là mẫu sát có tình mẹ, cũng chẳng biết so với mẹ tôi thì mạnh hay yếu, nếu mà phát sinh việc gì thật, sợ rằng sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì.

Ba người chúng tôi đều trầm lặng.

Trần mù lại nói một câu: “Được rồi, nghĩ nhiều vô ích, cứ về phòng ngủ đi, tất cả đợi ngày mai...”

Lão còn chưa dứt lời.

Thì đột nhiên, ngoài cổng vọng lại tiếng gõ cửa.

Tôi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cẩu Hoàng.

Sắc mặt hắn không mấy dễ nhìn, bước vào trong xong liền nói: “La Thập Lục, phải mời cậu và vị Trần tiên sinh này giúp đỡ rồi.”

Tim tôi đập hơi mạnh.

Lại sợ việc mà Cẩu Hoàng nói là Mạnh Hân Thư đã gây ra phiền phức gì, như thế việc này tôi chắc chắn không giúp nổi.

Cẩu Hoàng cũng không ngừng nghỉ, mà tiếp tục nói: “Mấy ngày mà tôi đi tìm các cậu, không biết tình hình trong gia tộc, có một số tiểu bối phát hiện xung quanh có hoàng bì tử xuất hiện, liền bắt mấy con lột da, vừa nãy phát hiện có người chết rồi, bị hoàng bì tử đổi mạng.”

“Khu xung quanh Huyền Hà này bản thân không có hoàng bì tử đâu, khả năng là lão Từ Bạch Bì ở thành phố Nội Dương kia đã đến đây.”

“Người này, các cậu chắc có thể xử lý chứ?”

“Chuyện tiền nong dễ nói chuyện, kiểu gì cũng thương lượng được, có thể đi qua xem xem không?”

Tôi nghe hắn nói xong, lại càng kinh hồn hơn.

Chuyện của Mạnh Hân Thư tôi không dám quản, chuyện của Từ Bạch Bì, không những tôi không muốn mà còn càng không dám quản.

Lão ta bây giờ không tới tính sổ với tôi là phải cảm tạ trời đất rồi, còn bảo tôi chủ động thò mặt vào đối đầu với lão ta?

Trần mù thì lại đột ngột nói một câu: “Thế thì đi xem xem.”

Mặt tôi biến sắc, không hiểu nhìn sang Trần mù.

Lão nói thế là ý gì?

Lão trước đây, là người không muốn nhúng tay vào chuyện của Từ Bạch Bì nhất...

“Chú Trần... Chúng ta...”

Trần mù ngắt lời tôi: “Không cần sợ, lão sớm muộn gì cũng sẽ tới tìm mày, hoặc giả đây là một cơ hội.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận