Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 658. QUẺ ĐỒNG NHÂN

Chương 658. QUẺ ĐỒNG NHÂN


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Sau khi lão xuống núi bèn tìm chúng tôi một vòng, cũng phát hiện dấu vết đánh đấu ở trong sân nhà tôi, cùng với vết chân của lão, lão mới suy đoán ra rằng lão đem đến rắc rối cho chúng tôi.

Lúc này tôi mới lắc lắc đầu, nói: “Chú Trương, việc này phát sinh đã phát sinh rồi, hối hận cũng không có ý nghĩa, chú cũng là có ý tốt mới gây ra lỗi lầm, Liễu đạo trưởng sắp xếp chú qua Trường Thanh Đạo Quán tĩnh dưỡng một thời gian, Lý Âm Dương sẽ không vô duyên vô cớ thả chú đi, chú chắc không có ý kiến chứ?”

Trương Nhĩ gật gật đầu: “Đương nhiên là không có.” Tôi hơi thở phào một tiếng, tiếp đấy lại quay đầu nhìn Dương Hưng một cái, ánh mắt lại lần nữa nhìn vào lối đi ở phía bên kia miếu Thành Hoàng, im lặng một lát, tôi tiếp tục nói: “Có thể thả Cố Nhược Lâm không?”

Trương Nhĩ lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu.

Tiếp đấy lão mới nói: “Chỉ có thể thả hồn, trừ cái hồn đó ra, cô ta thuộc về nơi này.”

“Nhược Lâm không hề thuộc về chỗ này.” Dương Hưng lạnh băng nói.

Trương Nhĩ liếc hắn một cái, rồi lại nhìn sang tôi, nói: “Thập Lục, chuyện của Cố Khai Dương và Cố Nhược Lâm năm đó, cậu biết được mấy phần?”

Tôi trả lời đúng sự thật, đem chuyện đổi hồn ra kể một lượt, tôi không hề giấu Trương Nhĩ, biểu thị đây là chuyện mà Phùng Bảo điều tra ra được.

Tôi nói xong những lời này, người mặt biến sắc trước chính là Dương Hưng.

Hắn trợn to con mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn tôi, môi mấp máy một phát, nhưng Dương Hưng lại không mở miệng nổi.

Trương Nhĩ gật gật đầu, rồi mới nói: “Vợ tôi mất sớm, tôi từng có một con gái, có điều con bé hồn phách không hoàn thiện, bẩm sinh khiếm khuyết, muốn cho con bé có thể hồi phục, bèn cần dưỡng hồn cho con bé, chỉ là dưỡng hồn không hề dễ dàng, thân nếu không hồn bèn là chết, người chết dương thọ tận, Địa Phủ liền sẽ câu qua sổ sinh tử.”

“Vừa hay Cố Khai Dương nhà họ Cố thông qua nhà họ Phùng tìm tới tôi, con gái ông ta mắc bệnh lạ, không có thuốc chữa.”

“Sau khi tôi xem qua xong, phát hiện con bé đã bệnh tình nguy kịch, tổn thương thể phách, không giữ được hồn nữa.”

“Lúc đó tôi còn phát hiện mệnh cách của con gái ông ta tương tự với con gái tôi, hồn phách con gái tôi sau khi rời cơ thể xong, hoặc giả con bé có thể nhập thể giữ cho tính mạng không đứt...”

“Vào lúc đó, đây là kế sách vẹn cả đôi đường. Hai mươi năm rồi, hồn phách của con gái tôi đã dưỡng xong.”

Lời nói của Trương Nhĩ vô cùng đơn giản, trên cơ bản có thể coi là đôi ba câu đem chuyện nói rõ ràng ra.

Chỉ là tôi vạn lần không ngờ rằng, lại là kết quả này...

Nếu như thế này, tôi lại không biết nên nói như thế nào nữa...

Bên trái là Cố Nhược Lâm, bên phải là con gái Trương Nhĩ, tôi có thể lựa chọn thế nào?

Ép Trương Nhĩ thả người? Trương Nhĩ sẽ trở mặt với tôi sao?

Nhưng trơ mắt nhìn lão để hồn phách Cố Nhược Lâm lìa thân, thế này cũng tương đương với chết rồi...

Giọng của Dương Hưng khản đặc khác thường: “Hai mươi năm rồi, đã hai mươi năm trôi qua rồi, tôi có thể cho ông tiền, chuyện quá khứ lẽ nào không nên trôi qua sao?” Trương Nhĩ không hề đếm xỉa đến Dương Hưng.

Lão đột nhiên nhìn tôi thật sâu, nói: “Thập Lục, cậu đúng thật muốn giữ lấy mạng sống cho Cố Nhược Lâm sao?”

“Chuyện này, chú Trương có thể nghe lời cậu.”

Giây trước, Trương Nhĩ rõ ràng còn nói sẽ không thả người, chỉ có thể thả hồn, nhưng bây giờ lão lại nói nghe lời tôi.

Trong lòng tôi càng trở nên bức bối từng cơn, lập tức cũng im lặng không nói.

“La Thập Lục.” Dương Hưng ngoảnh đầu nhìn sang tôi, giọng của gã toát ra chút vẻ run rẩy, trong mắt càng là niềm hy vọng.

Tôi không lập tức trả lời Dương Hưng.

Trương Nhĩ cũng nhìn tôi, thần sắc biểu cảm của lão hình như bình tĩnh hơn rất nhiều, giống như không có bất cứ cảm xúc gì vậy.

“La Thập Lục!” Giọng của Dương Hưng lớn hơn một chút, gân xanh trên trán đang nổi gồ lên, ánh mắt nhìn tôi đã có vài phần hung hãn.

Tôi cảm giác rất khó nhọc, còn có chút bất lực.

“Dương Hưng, tôi không cách gì lựa chọn, xin lỗi.” Tôi hạ giọng trả lời, câu nói này tôi nói ra gần như không có chút tâm trí và sức lực nào.

Ánh mắt Dương Hưng nhìn tôi, chỉ còn lại thất vọng và chán ghét.

“Chú Trương, đúng thật là không có biện pháp dung hòa nào sao?” Tôi ngoảnh đầu nhìn sang Trương Nhĩ dò hỏi.

Trương Nhĩ lắc lắc đầu, nói: “Đúng thật không có cách gì, hoặc giả... Nếu cậu có thể bói một quẻ, xem xem con gái tôi liệu có còn cơ hội sống nào khác? Nếu như con gái tôi còn có cơ hội sống khác, thì chú Trương cũng không làm khó cậu, nếu không quyết định này vẫn cứ phải cậu đứng ra quyết.”

Người tôi lại đơ ra một phát, gật gật đầu, nói một chữ được.

Trương Nhĩ lập tức liền quay người, bước về phía lối đi.

Dương Hưng một phát túm chặt lấy cánh tay tôi, hắn dùng sức cực mạnh, gần như là thứ lực muốn bóp gãy cánh tay tôi vậy, chưa đợi tôi giãy giụa, hắn đã buông ra rồi.

Tôi chẳng có gì để nói với Dương Hưng cả, theo Trương Nhĩ đi vào trong.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã vào đến bên trong căn phòng lần trước.

Cố Nhược Lâm vẫn nằm bất động trên giường.

Trương Nhĩ ngồi bên cạnh giường, thần sắc lão phức tạp khác thường, còn có vài phần thương cảm, tiếp đấy hạ giọng nói mấy chữ, bèn là sinh thần bát tự.

Tôi rút Kim toán bàn từ trên người ra.

Hiện giờ trên người tôi chỉ có Kim toán bàn, sách, cùng với Bút Địa Chi. Nghiên mực và Định la bàn đều nằm trong tay Lý Âm Dương rồi, đồ vật của Địa tướng Kham dư, coi như bị chúng tôi chia đều.

Trong đầu nhẩm sinh thần bát tự, ngón tay tôi gẩy lên trên Kim toán bàn.

Rất nhanh, bàn tính đã hình thành một bộ tướng quẻ.

“Càn thượng Ly hạ, Thiên hỏa đồng nhân, đây là một tướng quẻ đồng nhân.”

Giây phút tướng quẻ xác định, tim tôi liền liên tục đập thình thịch.

Dương Hưng dán mắt chằm chằm nhìn bàn tính trong tay tôi, rõ ràng không đè nén nổi vẻ cấp thiết trên mặt.

Tôi trầm ngâm nhìn tướng quẻ, gần như tâm trí đều chìm đắm vào trong để giải quẻ.

Rất nhanh, tôi đã phân biệt được ngụ ý của tướng quẻ này.

Tướng quẻ trong Cốt tướng kỳ thực không nhiều, một quẻ hợp sát với sự việc đương thời, cũng có cách giải khác nhau.

Trong sự việc này của con gái Trương Nhĩ và Cố Nhược Lâm, có thể dùng một câu nói thế này để giải quẻ, vật bất khả dĩ chung phủ, cố thụ chi dĩ đồng nhân.(*)

“Chú Trương, có thể...”

Tôi ngẩng đầu nhìn Trương Nhĩ, nhưng đột nhiên phát hiện Trương Nhĩ vừa nãy liên tục nhìn tôi.

Không, lão không phải đang nhìn tôi, mà là đang nhìn Kim toán bàn trong tay tôi.

Lão khép hờ mí mắt, tôi cũng không nhìn rõ thần thái trong mắt lão, chỉ có điều từ trong vô tận, tôi lại có một tia sợ hãi, kiểu sợ hãi này khiến tôi lập tức bắt đầu trở nên bất an.

Tôi lật tay thu Kim toán bàn lại, cất kỹ lên trên người.

“Thập Lục, sao không nói nữa? Chú Trương đang nghe.” Động tác của Trương Nhĩ không thay đổi, ánh nhìn của mắt cũng vẫn như thế kia.

Tôi vừa nãy cảm giác sai rồi? Trương Nhĩ trên thực tế đang nhìn tôi, chỉ là tình trạng khép hờ mí mắt đó, cộng thêm việc tôi đúng thật quá mức cẩn trọng, vậy nên hiểu lầm lão rồi?

Tình hình hiện giờ đặc thù, cẩn trọng lái được thuyền vạn năm, tôi vứt bỏ những tư duy hỗn tạp trong đầu, trực tiếp đem kết quả của tướng quẻ ra nói một lượt.

Hơn nữa tôi cũng trực tiếp hỏi Trương Nhĩ luôn, có thể để Cố Nhược Lâm đem theo hồn con gái lão trên người được không, nếu đã là quẻ Đồng nhân, thì không chừng hai người có thể hỗ trợ lẫn nhau cũng nên.

Trương Nhĩ gật gật đầu, trực tiếp nói: “Nếu đây là tướng quẻ cậu bói, vậy bèn căn cứ theo tướng quẻ mà làm, hoặc giả cũng là cơ duyên.”

Dương Hưng lúc này cũng chẳng nói thêm gì khác, cúi đầu xuống.

Nhưng tôi cứ cảm giác có chút bất thường.

Trương Nhĩ nhận lời một cách bất thường, lão đem việc này đẩy lên người tôi cũng bất thường...

Chỉ là tôi kiểu gì cũng chẳng nghĩ ra được là bất thường ở chỗ nào.

[Giải thích từ dịch giả]

Vật bất khả dĩ chung phủ, cố thụ chi dĩ đồng nhân: trích từ , ý chỉ: Sự vật không thể từ đầu đến cuối đều suy thoái không thuận lợi, con người nhất định cần tập hợp người cùng chí hướng để thay đổi cục diện này, vậy nên tiếp diễn với nó bèn là quẻ Đồng nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận