Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 142. NHỮNG NĂM LOẠN LẠC, XÁC CHẾT NGHÌN NGHÌN VẠN

Chương 142. NHỮNG NĂM LOẠN LẠC, XÁC CHẾT NGHÌN NGHÌN VẠN


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Tôi không trả lời Lưu Văn Tam ngay, mà đợi đến khi vào trong một căn phòng riêng biệt ở trong cùng của quán đồ sông, mới quay đầu nhòm ra ngoài một cái, im lặng một chút, gật gật đầu.

Trong mắt Lưu Văn Tam có vài phần trịnh trọng và nghi hoặc, không mở miệng ngắt lời tôi.

Nghĩ ngợi một lát, tôi mới đem chuyện trâu sắt kéo núi phát sinh ở nhà họ Cố lần đó ra kể một lượt, bao gồm cả những nghi hoặc của tôi đối với con trâu sắt này, cùng thái độ của người nhà họ Cố với tôi.

Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả những xung đột của tôi với Lý Đức Hiền.

Thần sắc của Lưu Văn Tam thì ngày càng kinh ngạc, cuối cùng mí mắt giật tưng bừng, trên trán cũng có mồ hôi vã ra.

“Trâu sắt kéo núi nhập vào sông, giỏi thật! Hoạt thủy đoạn long, rồi lại dùng trâu sắt mở núi! Mưu kế quá kinh khủng, bố cục phong thủy khổng lồ thật!”

Lưu Văn Tam thở hắt ra một hơi dài, toàn là cảm thán.

Nhưng rất nhanh, thần sắc của lão lại trở nên nghiêm trọng đến mức tôi chưa từng thấy!

Bất thình lình, lão đột nhiên nói: “Thập Lục, thế mày có biết, đám xác nổi kia từ đâu ra không?”

Tôi ngơ ngác lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Chú Văn Tam, chú là người vớt xác trên sông Dương, đến chú còn không biết, thì cháu làm sao mà biết được?”

Rất rõ ràng, Lưu Văn Tam không có chuyện không biết những xác chết đó từ đâu tới.

Chứ nếu không, lão cũng chẳng khó giải quyết như vậy, thậm chí còn suýt nữa thì bị lôi xuống đáy sông.

Giây tiếp theo, Lưu Văn Tam lại nheo mắt, nói một câu: “Không, mày biết, trước đây chú không biết, nhưng bây giờ cũng biết rồi.”

Tôi càng nghe càng đơ, rốt ruột nói: “Chú Văn Tam, chú cũng đừng có vòng vo tam quốc nữa, nhanh nói cháu biết đi.”

Nói xong câu này, thân người tôi đột nhiên đơ lại.

Cùng lúc đó, Lưu Văn Tam cũng mở mồm nói từng câu từng chữ một: “Lúc trước mày vẫn cứ bỏ qua, cái câu mà Lý Đức Hiền nói với mày kia.”

“Lão nói mày rõ ràng là hủy hoại huyệt phong thủy của núi Nội Dương! Dưới núi Nội Dương có một con suối ác, nghe đồn thời kỳ chiến loạn mấy chục năm trước, không biết trong đó có bao nhiêu xác chết, bị một đại phong thủy sư của thành phố Khai Dương trấn áp ở đó!”

“Chú Văn Tam mày những năm nay vớt xác ở sông Dương, xác chết hung dữ chẳng biết đã gặp bao nhiêu lần, cũng có rất nhiều quan lại phú quý chết đuối, nhưng chưa từng nhìn thấy nhiều xác chết mặc áo khoác quân phục như thế, cho dù là có một hai cái, thì cũng đã là chuyện lớn rung chuyển cả thành phố Khai Dương rồi.”

“Chú cũng vẫn cứ nghi hoặc, bọn chúng từ đâu ra, không thể nào âm thầm không vết tích mà xuất hiện ở sông Dương được, thông qua cách nói ban nãy của mày, chú mới hiểu ra.”

“Bọn họ đều chết vào thời chiến loạn mấy chục năm về trước! Cơ duyên trùng hợp được mày thả ra khỏi núi Nội Dương.”

Giải thích của Lưu Văn Tam, khiến tôi hoàn toàn tỉnh ngộ.

Sau đó Lưu Văn Tam lại tiếp tục nói: “Thập Lục, theo như cách nói của mày, thì mày không biết con đám xác nổi đó đẩy trâu sắt lên đại biểu cho việc gì, đúng không?” Tôi vội vàng gật đầu.

Tiếp đó tôi lại mò Trạch kinh ra, lật đến trang Cục diện long mạch xuất giang của núi chết mòn, cho Lưu Văn Tam xem.

Lưu Văn Tam từng dạy tôi đạo lý Thật phu vô tội giữ bảo thành tội, nhưng tôi không cần thiết phải giấu giếm trước mặt lão, hơn nữa trên người tôi có thứ gì, bản thân lão đều biết cả.

Kết quả Lưu Văn Tam lại phẩy phẩy tay nói: “Không phải đưa chú Văn Tam mày xem cái đấy, chú Văn Tam mày không cần uống rượu, nhìn sách thôi cũng chóng mặt, hơn nữa ban nãy cũng vừa uống đôi chén, nhìn thêm cái nữa là đổ luôn.”

“....”

Tôi có chút tay chân thừa thãi chẳng biết làm sao, nói: “Thế làm thế nào, cháu đúng là không biết nó đại biểu cho chuyện gì thật...”

Lưu Văn Tam lại cười cười: “Nếu đã là bố cục phong thủy lớn do đại sư phong thủy bày ra, Trạch kinh trong tay mày lại có một trang như thế, thứ mà trâu sắt báo hiệu, trên đầu chắc chắn có.” “Bây giờ mày chưa biết, không đại biểu cho việc sau này cũng không biết.”

Tôi do dự một chút, rồi lại nói: “Nhưng con trâu sắt này là do cháu thả xuống sông, nếu như không giải quyết, lại hại chết người nữa thì làm sao?”

Lưu Văn Tam cũng im lặng lại.

Lão nhíu mày nghĩ ngợi một lát nói: “Chuyện này, chú Văn Tam mày sẽ cố hết sức giải quyết.”

Tôi nghe vậy mới hơi thở phào một hơi, có điều trong lòng vẫn như có một tảng đá lớn đè lên, khiến tôi khó mà hít thở như thường được.

Rất nhanh, Lưu Văn Tam đã quay người đi thẳng ra ngoài.

Tôi cũng chẳng còn tâm trí đi nghe xem lão với lão Quách nói gì.

Ngồi xuống, hơi có chút ngẩn ngơ.

Ngẩn người ra nhìn nội dung trong quyển Trạch kinh.

“Núi nghèo vốn là rồng vọng sông, khô kiệt đến chết nên hận sông, núi nghèo nếu đứng lặng trăm năm, dưới sông xác nổi nghìn nghìn vạn, nếu muốn diệt trừ ác long này, trâu sắt kéo núi nhập vào sông!”

Đầu mày tôi nhíu chặt, ánh mắt dính chặt vào chỗ Dưới sông xác nổi nghìn nghìn vạn.

Tôi cứ cảm giác, đoạn này chắc chắn còn có ẩn ý gì đó.

Hai câu phía trước là nói về tình trạng của núi Nội Dương, hai câu sau thì là phương pháp giải quyết như thế nào, hai câu giữa thì là miêu tả trong núi Nội Dương, có xác nổi nghìn nghìn vạn!

Trong đó chắc chắn có nói quá lên, bây giờ xuất hiện cũng chỉ trăm cái xác nổi, có điều cũng đủ kinh khủng rồi.

Đại phong thủy sư khi đó, rất có khả năng là chỉ ông nội tôi.

Nhưng trong đoạn văn này, tôi sao chẳng cảm giác ra được, bố cục phong thủy của núi Nội Dương là do ông nội tôi bày ra.

Ngược lại ông để lại đoạn này, là muốn có người phá vỡ bố cục đó?

Giây phút nghĩ đến đây, trên người tôi đột nhiên toàn là da gà nổi dày đặc!

Nếu đúng như là tôi nghĩ, hồi đó ông nội tôi không phá được bố cục phong thủy này, nhưng lại bảo tôi đi phá?

Vậy phá bố cục đó xong sẽ xảy ra chuyện gì?

Tim tôi đập càng lúc càng nhanh, lật Trạch kinh giống như cưỡi ngựa xem hoa vậy.

Bất giác, phía trước đột nhiên vọng lại tiếng cót két khẽ.

Cửa của căn phòng riêng biệt này hóa ra bị đóng lại, tôi vô thức ngẩng đầu lên liếc một cái, người đóng cửa là Hà Thái Nhi, bà ta còn cười cười với tôi một cách thân thiện.

Dưới ánh sáng của bóng tuýp trắng, căn phòng nhỏ kín mít, trong chớp mắt xung quanh đã yên tĩnh đến cực điểm.

Tôi cảm giác mắt mình đang nóng lên, chắc là đã nổi đầy mạch máu.

Cũng chẳng biết mất bao lâu, tôi vẫn không tìm ra nội dung muốn tìm.

Đột ngột có tiếng gõ cửa, giọng của Lưu Văn Tam vọng vào: “Thập Lục, nhanh ra ăn cơm! Trời tối rồi!”

Tôi dụi dụi mắt cất Trạch kinh lại, lững thững bước ra khỏi căn phòng nhỏ.

Lúc này trời hóa ra đã tối rồi.

Việc làm ăn của quán cũng không tồi, gần như bàn nào cũng ngồi kín người.

Lưu Văn Tam dẫn tôi ra chiếc bàn ngoài rìa nhất ngồi xuống, giữa bàn đặt hai nồi lẩu, nước canh đang sôi ùng ục.

Trên bàn bày mấy đĩa thịt cừu đã thái sẵn, trước mặt là mấy bát nước chấm được pha sẵn.

Tôi bữa sáng với bữa trưa đều không ăn cơm, lúc đọc sách không phản ứng gì, giờ này đã đói cồn cào từ lâu.

Đổ một phát mấy đĩa thịt vào nồi, nhúng chín xong lại vội vàng vớt đầy ắp một bát.

Lưu Văn Tam cũng vừa ăn thịt vừa uống rượu.

Trong đầu tôi cũng vẫn đang suy nghĩ về nội dung trong Trạch kinh.

Ăn mãi ăn mãi, tôi mới phát hiện có chút bất thường.

Ngẩng đầu lên, tôi liền phát hiện đầu mối của sự bất thường này.

Những người ngồi ở trong quán ăn, tuy rằng cũng đều đang ăn cơm, nhưng hoặc nhiều hoặc ít, mỗi bàn đều có một nửa số người, đang nhìn sang bàn này của tôi và Lưu Văn Tam.

Lúc này tôi mới nhận ra, những người này rất nhiều đều là ngư dân trên sông, và những người trên thuyền làm ăn sống dựa vào sông Dương.

Như thế này, đũa trong tay tôi có chút không gắp tiếp được nữa...

Lưu Văn Tam thế là làm gì? Mới bảo những người đánh cá và buôn bán làm ăn đều tụ tập lại đây? Bọn họ nhìn chúng tôi như thế, lại là ý gì?

Cũng vào lúc này, ánh đèn pha ô tô chói mắt bỗng sáng lên.

Trong chốc lát, đã có mười mấy chiếc xe đỗ ở bên ngoài quán ăn.

Chiếc xe dẫn đầu, càng đỗ tới tận trước mặt bàn ăn của tôi và Lưu Văn Tam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận