Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 574. CẦM BÁT LÊN NÚI

Chương 574. CẦM BÁT LÊN NÚI


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Trong thời gian này tôi đặc biệt chú ý đến thần thái, ánh mắt của Thích Lan Tâm.

Tuy rằng tôi tin tưởng Thích Lan Tâm không có vấn đề, nhưng con mắt rất khó nói dối, một khi tôi phát hiện ra điều bất thường, thì chắc chắn sẽ thoát ra khỏi sự việc này.

Kết quả thứ xuất hiện trong mắt Thích Lan Tâm chỉ có sự hoảng sợ, và còn vẻ không thể tin nổi.

Cô ta lắc lắc đầu, môi đã sắp bị cắn bật máu, nói: “Ông nội làm sao lại có vấn đề được chứ? Ông cũng không phải là Phong thủy sư mà, dù là theo người bình thường thấy thì ông đích thực rất kỳ quái...”

Kỳ thực tôi cũng không thể khẳng định, chỉ là sự hoài nghi đối với việc mạng cứng, chứ không có chứng cứ gì.

Đặc biệt là khi nghe Thích Lan Tâm nói mấy chục năm nay Thích lão gia đều không biểu lộ ra tý chút thuật phong thủy, cũng chưa từng tiếp xúc với Phong thủy sư nào.

Tôi liền nghĩ, lẽ nào là tôi đoán sai rồi?

Thích Lan Tâm cũng nói: “La tiên sinh, tôi vẫn không nghĩ ra được ông nội tôi có vấn đề chỗ nào. Chắc chắn là có người đang hại nhà họ Thích, chỉ có thể nhờ cậu giúp đỡ, chứ tôi đích thực không tìm được ai khác giúp nữa rồi.”

Ánh mắt cô ta trở nên kiên định hơn không ít, sau đó nói từng câu từng chữ một: “Nếu như táng sống, thì có yêu cầu gì không? Cậu xem tôi, có được không?”

Câu nói này của Thích Lan Tâm, đúng thật là vượt ngoài dự liệu của tôi.

Trong mắt tôi cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tôi vốn cho rằng, tôi nói táng sống, chắc chắn sẽ chỉ khiến nhà họ Thích lùi bước.

Thế nhưng vạn lần không ngờ được là, Thích Lan Tâm lại định chôn sống bản thân cô ta?

Người đứng giữa sự sống và cái chết có nỗi khiếp sợ lớn, đến cả như Thẩm Kế ở thời khắc sinh tử, cũng sẽ lựa chọn tiếp tục sống.

Thích Lan Tâm chỉ là một người đàn bà bình thường, cô ta lại không sợ chết sao?

Còn chưa đợi tôi nói, Thích Lan Tâm dường như đã nhìn ra được ý nghĩ của tôi, cô ta khẽ nói: “La tiên sinh, cậu không phải từng nói à, ấn đường, hai gò má, chóp mũi xuất hiện khí đen, khó sống quá ba ngày. Tất cả người nhà họ Thích đều như vậy, mọi người đều sẽ chết, dùng một mạng sống cứu nguyên cả gia tộc một thời gian, là một cuộc mua bán rất có lời, cũng rất đáng giá.”

“Cậu chọn xong phong thủy bảo địa, sau khi tôi táng sống, những việc khác cậu có thể tìm bố tôi, ngoài ra tôi có thể điều động khoảng một nghìn vạn tiền vốn của nhà họ Thích, tôi sẽ lập tức chuyển vào tài khoản của cậu, hy vọng La tiên sinh có thể giải quyết chuyện sau đó của nhà họ Thích.”

“Nếu đúng là ông nội tôi có vấn đề, cũng phiền La tiên sinh động thủ.” Trong thời gian này, ánh mắt của Thích Lan Tâm đã trở nên kiên định dứt khoát.

Tôi nheo mắt nhìn Thích Lan Tâm.

Ngoài mặt cô ta trí thức, nhưng nội tâm thì kiên định quyết đoán đến mức độ này.

Người đúng thật là không thể chỉ nhìn tướng mạo.

Thậm chí câu nói cuối cùng đó của cô ta, còn nói nếu ông nội cô ta có vấn đề, thì bảo tôi động thủ?

Tôi đang định lắc đầu, nói thì đúng thật là như thế, nhưng tác hại của Táng sống người quá lớn, tuy rằng có cách này, cô ta cũng đồng ý, nhưng tôi cũng không thể làm vậy được.

Cũng đúng vào lúc này, điện thoại của Thích Lan Tâm đột nhiên reo lên.

Tiếng rung đi kèm với tiếng chuông là một đoạn nhạc đàn tranh, ngược lại phá vỡ bầu không khí nghiêm trọng này.

Lời của Thích Lan Tâm tuy kiên định, nhưng cô ta trước sau gì vẫn là một người đàn bà, động tác lấy điện thoại ra đều đang có chút run rẩy.

Tôi cũng vẫn không mở miệng ảnh hưởng cô ta, đồng thời suy nghĩ xem nên dùng phương thức nào để xóa bỏ ý nghĩ này của Thích Lan Tâm.

Cũng đang tìm xem rốt cục nên giải quyết phiền phức của nhà họ Thích như thế nào.

Thậm chí tôi còn dâng lên một ý tưởng, đi tìm Trương Nhĩ?
Nhà họ Phùng tìm lão lão không tới, nhưng nếu tôi đi, thì chưa chắc.


Thủ đoạn trộm thọ cắp mệnh này, đúng thật quá ít gặp, tôi đích thực không có phương thức nào tốt hơn, vô cùng bị động.

Trương Nhĩ kiến thức phải nhiều hơn tôi không ít, chỉ cần lão biết một ít, là tôi liền có thể nghĩ ra được thủ đoạn tốt hơn.

Trong lúc tôi suy nghĩ, loáng thoáng nghe thấy Thích Lan Tâm gọi một tiếng bố, còn những thứ khác thì tôi chẳng nghe rõ lắm.

Khiến trong lòng tôi hơi hơi cảnh giác là, bố của Thích Lan Tâm, Thích Lâm Viễn, chắc đã tắt thở rồi, tướng mặt thì không có sai sót được.

Rất nhanh, Thích Lan Tâm đã cúp điện thoại, cô ta bất an nói: “Nhà tôi xảy ra chuyện rồi, không biết tại sao, bố tôi đòi rời khỏi nhà họ Thích, bố còn liên tục nói, ở trong gia tộc là phải chết, mọi người đều hoảng hốt sợ hãi... Cuộc điện thoại này là mẹ tôi gọi, bố tôi còn hơi có chút thần kinh, như trúng tà cứ lặp đi lặp lại nói ở lại gia tộc sẽ phải chết, bố phải ra ngoài.”

Tim tôi đập đánh thịch một phát, mí mắt không khống chế được mà co giật tận mấy phát.

Đột nhiên tôi trào lên một ý nghĩ.

Lẽ nào là, Thích Lâm Viễn cũng chết mà không tắt thở? Giữ lại hơi thở cuối cùng đó thành xác sống?!

Nếu như thế này thì, chuyện này chưa chắc đã chưa có cách khác rồi!

Xác sống hiển nhiên có một hơi thở, kiểu táng pháp hưởng sinh khí này, chỉ cần một hơi thở là có thể điều động khí long mạch, dùng phong thủy bảo hộ gia tộc.

“Thích tiểu thư, chị gọi lại cho mẹ chị một cuộc, bảo mẹ chị đưa bố chị tới nhà họ Phùng.” Tôi trầm giọng mở miệng.

Vẻ mặt Thích Lan Tâm khó xử, cô ta mới nói: “Nhưng ông nội tôi đã ra mặt rồi, ông mắng bố tôi một trận...”

Tôi nheo mắt lại nói: “Chị bảo mẹ chị nói, nhà họ Phùng có chuyện cần nói với bố chị, tôi cũng có chuyện cần hỏi ông ấy, nếu như Thích lão gia không cho bố chị ra ngoài, vậy thì không cần chứng cứ gì nữa, vị lão gia này chắc chắn có vấn đề.”

Giọng điệu và thái độ của tôi đều rất nghiêm túc.

Thích Lan Tâm ngẩn người ra, cô ta lúc này mới gật gật đầu, nói một chữ được.

Cô ta tiếp tục gọi điện thoại.

Nhưng lúc này, tôi đột nhiên phát hiện có chỗ có chút bất thường.

Phùng Quân... Sao không thấy đâu nữa?

Cửa ghế lái để mở, cửa ghế sau cũng để mở.

Nhìn một cái là có thể thấy hết, trên xe đều không có bóng dáng của Phùng Quân...

Mà lúc tôi và Thích Lan Tâm xuống xe, chắc chắn hai người đều đã đóng cửa lại.

Phùng Quân đi mở cửa ghế sau xe, rồi sau đó biến mất?

Tôi lập tức quay đầu đi tới trước xe, lúc này mới phát hiện có chút bất thường...

Cái bát đồng vừa nãy tôi không cầm ra ngoài mà đặt ở trên xe, hóa ra đã biến mất không thấy đâu nữa!

Tôi vụt nhìn quanh tứ phía, sau đó phát hiện ở cuối tầm nhìn, cũng là vị trí con đường nhỏ ở chân núi của ngọn núi Hành long này, có một người cao cao gầy gầy, hắn lén lén lút lút luồn vào trong con đường lên núi.

Tuy rằng ánh sáng không tốt, nhưng tôi vẫn một phát liền nhận ra, đó chẳng phải chính là Phùng Quân sao?!

Lòng tôi trầm xuống, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.

Phùng Quân đã cầm cái bát đồng, lên núi rồi?

Hắn không ngu xuẩn và liều lĩnh như vậy, lần đó tôi và hắn có mâu thuẫn, cũng là bởi vì hắn quá mức thận trọng.

Lúc trâu sắt đâm đập, mấy người Lưu Văn Tam không lên được bờ, tôi bảo hắn lái thuyền đi hắn trực tiếp từ chối luôn.

Điều này đủ để nhìn ra được hắn vô cùng thận trọng, và quý mạng sống.

Huống hồ hắn cũng không biết cái bát đồng cầm để làm gì, làm sao mà lại lên núi ngay?!

Tôi ban đầu đã cảm giác hoặc giả bát đồng có vấn đề, nhưng tôi không nhìn ra, vậy nên mới không đem nó theo cũng không chạm vào nó.

Nhưng không ngờ vẫn xảy ra sơ suất.

“La tiên sinh, tôi sắp xếp xong rồi, mẹ tôi bây giờ đưa bố tôi qua luôn, sắc mặt cậu sao khó coi thế?” Giọng của Thích Lan Tâm hơi có chút bất an.

“Chị ở đây đợi tôi, ngồi trên xe đừng đi đâu hết, Phùng Quân lên núi rồi, Thích lão gia chắc chắn có vấn đề, chị lại gọi cho Phùng Chí Vinh một cuộc, bảo ông ta đi tìm Trương Nhĩ, cứ bảo là tôi muốn tìm chú ấy. Bảo chú ấy qua nhà họ Phùng canh chừng bố chị, hơn nữa chị đem những gì tôi nói với chị, đều kể rõ với Phùng Chí Vinh. Tôi phải đi gọi Phùng Quân về!”

Tôi cũng không kịp hỏi Thích Lan tâm đều ghi nhớ hết chưa, co giò nhanh chân đuổi theo về phía Phùng Quân.

Thời điểm này, Phùng Quân đã lên núi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận