Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 611. XÁC ÁC THI ĐẦU TIÊN, PHÙ VĂN ĐƯỢC SAO CHÉP

Chương 611. XÁC ÁC THI ĐẦU TIÊN, PHÙ VĂN ĐƯỢC SAO CHÉP


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tôi định thần lại, trả lời một tiếng biết rồi, trước tiên dậy đi đánh răng rửa mặt một chút cho đầu óc tỉnh táo hơn.

Ngẩn người nhìn vào trong gương, tôi vô cớ hồi tưởng lại lần đó lúc Từ Bạch Bì rơi xuống dưới chỗ đất Trượng ẩn Âm tới, cái cánh tay màu đen đột ngột thò ra ngoài đó.

Bất thình lình, lông tóc trên người tôi bèn dựng đứng cả lên.

Lúc đó tôi từng có suy đoán, cái xác đó không thể nào là hắc sát, hắc sát mọc ra là lông nhung màu đen, về màu sắc cũng không phải là huyết sát và bạch sát, dẫn đến việc cuối cùng tôi cũng không biết đó là một cái xác dữ như thế nào, chỉ biết rằng vùng đất Trượng ẩn Âm tới là nơi Đại âm Ác âm, cái xác đó cực ác, Từ Bạch Bì ác nhân khắc có quỷ hành, sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

Bây giờ nghĩ lại, màu sắc của cánh tay đó, chẳng phải tương tự với xác chết Lý Âm Dương sao? Lẽ nào, đó mới là cái xác Ác thi vũ hóa đầu tiên tôi từng gặp?

Còn là Ác thi ở nơi Ác âm Đại âm, quanh năm được âm khí nuôi dưỡng!

Không chỉ sợ hãi, mà tôi còn càng không rét mà run.

Lý Âm Dương quanh năm bị sinh khí huyệt nguồn của Tọa sát pháp Khai kim thành Hà trấn áp, bị tôi khoét mất Thi đan rồi mà vẫn còn lợi hại như thế, thì cái xác chết kia phải đáng sợ đến mức nào?

Dùng sức xoa xoa mặt mình, tôi đúng thật cảm thấy, lần đó đã là đi lướt qua mặt tử thần rồi.

Tỉnh táo lại không ít, tôi ra khỏi phòng. Đứng ở cửa đợi tôi là một người làm thông thường của nhà họ Phùng, chứ không phải là Phùng Bảo Phùng Quân.

Hắn đi phía trước dẫn đường, chẳng mấy phút đã đến sảnh chính của tiền viện.

Phùng Chí Vinh vẫn không có mặt, sự vụ nhà họ Phùng phải xử lý một ngày cũng không ít, ông ta không thể nào ngày ngày theo chúng tôi được.

Trương Nhĩ và Mao Nguyên Dương ngồi ở bên cạnh bàn, tôi vốn tưởng sẽ nhìn thấy rất nhiều đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán, kết quả lại đến một người cũng chẳng có.

Vào đến trong phòng, Trương Nhĩ ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

Mao Nguyên Dương một tay đang gõ mặt bàn, so với thần thái lạnh lùng cứng ngắc của lão tối qua lúc tôi giáp mặt lão, thì lúc này thần sắc lão rõ ràng là tốt hơn quá nhiều, thậm chí còn có cảm giác như đã nắm chắc phần thắng.

“Thích lão gia mở miệng rồi.” Giọng điệu Trương Nhĩ tương đối thong thả, nói: “Lão già đó ngoài chỗ núi Hành Long ra, còn có một chỗ ẩn náu nữa, gần đây đều trú ở đó. Lão sắp xếp những người này nhà họ Thích vào trong thôn giết dân thôn, còn lão thì đang chuẩn bị những thứ khác, còn về đang chuẩn bị cái gì, thì Thích lão gia không biết.”

Mí mắt tôi hơi giật, hạ giọng nói một câu: “Chắc là những công tác chuẩn bị khác của cái bát thọ bằng nắp hộp sọ đó.”

“Tuy không biết những thứ khác, nhưng đã biết chỗ trú ẩn, lần này bèn có thể bắt cá trong rọ!” Lần này người mở miệng là Mao Nguyên Dương, lão vốn đang dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, nhưng giờ trực tiếp đổi thành ấn lấy mặt bàn, đứng thẳng người dậy luôn.

Tôi nhìn sang Trương Nhĩ.

Trương Nhĩ cũng gật gật đầu nói: “Bắt cá trong rọ, đỡ hơn là lão chuẩn bị xong rồi tới đối phó với cậu, tôi cũng có dự tính, chúng ta bàn bạc xong, thì Mao quan chủ sẽ tập kết tất cả những người còn lại của Trường Thanh Đạo Quán. Còn về phong thủy sư, bọn họ bị thương đều không hề nhẹ, đặc biệt là Phương Đường Minh, gần như phế luôn rồi, chắc là chẳng có người tới được.”

Chuyện trong bệnh viện Phùng Bảo cũng có báo qua với tôi, tôi đã biết Phương Đường Minh mất thần trí từ lâu.

Tôi không ngắt lời Trương Nhĩ, ra hiệu cho lão tiếp tục nói.

Trương Nhĩ mới nói: “Mao quan chủ thân thủ không yếu, ông ấy sẽ cùng với đệ tử dưới trướng mình chủ công, chúng ta thì cần nhìn rõ xem lão liệu còn có thủ đoạn kỳ quái gì không, mấy người Mao quan chủ cũng chẳng có sức để phân tâm. Lão già đó chắc rất biết lợi dụng một số chiêu trò tà môn ngoại đạo, đống hình nhân giấy đó đã rất kỳ dị rồi.”

“Tạm thời còn chưa biết Lý Đức Hiền rốt cục chết như thế nào, cũng vẫn phải cẩn thận là trên hết, Lý Đức Hiền cũng không phải là một nhân vật tiểu tốt, cho dù là bị giam giữ, cũng không phải dễ mà giết chết được.”

Tôi hít sâu một hơi, trong lòng cũng cảnh giác hơn không ít, gật gật đầu nói: “Cháu biết rồi chú Trương, vậy chú và Mao quan chủ dự định lúc nào động thủ?”

Lúc nói câu này, tôi bèn nghĩ đến Thương Tượng.

Mấy ngày trôi qua, cũng chẳng biết phù văn trên bát đồng anh ta sao chép lại được bao nhiêu rồi.

Mao Nguyên Dương lạnh giọng nói: “Đương nhiên là càng sớm càng tốt, tiếp tục đợi nữa, lão sẽ chủ động tới lấy thọ của cậu, tới lúc đó mới không dễ đối phó.”

“Cho tôi một ít thời gian, không, cho tôi với chú Trương một ít thời gian, chúng tôi phải đi qua một chỗ, đợi sau khi chúng tôi về xong, rồi quyết định động thủ!” Tôi trầm giọng nói.

Đầu mày Mao Nguyên Dương lập tức nhíu chặt lại: “La Thập Lục, cậu đừng có úp úp mở mở.”

Thôi thì lúc này rồi tôi cũng không giấu giếm nữa, trực tiếp nói luôn: “Cái bát thọ bằng đồng đó tôi đã biết là ai lấy rồi, anh ta đang sao chép phù văn trên bát, biết mình biết người trăm trận trăm thắng, không biết anh ta có thành công hay không, tôi phải qua xem xem, còn phải nói chuyện tận mặt, xem anh ta biết được gì rồi.”

Lập tức, đồng tử mắt Trương Nhĩ co mạnh, ánh mắt của Mao Nguyên Dương cũng vô cùng ác liệt.

“Sao chép phù văn? Trên cái bát đó rõ ràng chẳng có gì cả...” Giọng nói của Mao Nguyên Dương đột ngột im bặt, lão đột nhiên nói: “La THập Lục, cậu thế này là đang đùa với lửa, bát là cậu đưa ra đúng không?”

“Nếu như hắn biết được bí mật trộm thọ từ trên phù văn, hoặc là phục hồi lại cái bát đó, thì hoặc là hắn về sau sẽ trở thành một mối uy hiếp, hoặc là hắn bị cái bát đó hại chết, gan của cậu đúng thật không nhỏ!” Giọng điệu của Mao Nguyên Dương đã thành quát tháo rồi.

Tôi bình tĩnh trả lời: “Về mặt nhân phẩm tôi tin tưởng anh ta, huống hồ đó cũng là do bản thân Mao quan chủ ông có vấn đề, mảnh vỡ bát ở trong tay ông, mà ông cũng để rớt lại được, việc này sẽ chỉ thành trợ lực, chứ không thành uy hiếp.”

Một người thợ mê đắm việc chế tác đồ đồng như Thương Tượng, đâu có hiểu biết gì về phong thủy, chỉ dựa vào một tờ phù cũng không thể trộm thọ được, tôi cũng tin tưởng được anh ta, thậm chí còn từng dặn dò anh ta không được phục hồi cái bát.

Sắc mặt của Mao Nguyên Dương lập tức càng trở nên khó coi.

Trương Nhĩ cũng đứng dậy, lão đưa tay lên làm một động tác ép xuống dưới, nói lão đi với tôi một chuyến.

Mao Nguyên Dương chỉ nói một câu, thứ thuật pháp trộm thọ này chỉ được phép hủy bỏ, bắt được lão già đó, y cũng chỉ có một kết cục là phải chết, bất kể y chết ở đâu, tà thuật đều không được phép truyền ra ngoài nữa. Nếu như có vấn đề xảy ra từ chỗ tôi, sau này tôi sẽ phải chịu trách nhiệm, Mao Nguyên Dương lão và Trường Thanh Đạo Quán đều sẽ tìm tôi tính sổ.

Tôi cũng chẳng nói gì thêm, dẫn Trương Nhĩ đi ra phía ngoài.

Phùng Bảo và Phùng Quân lúc này cũng xuất hiện ở ngoài cổng đại viện, rõ ràng là đang đợi tôi sắp xếp.

Tôi ra hiệu cho Phùng Bảo đi lái xe, Phùng Quân thì theo bên cạnh tôi chờ sai bảo.

Trương Nhĩ bất chợt mở miệng nói: “Tại sao đột nhiên lại nói ra cho Mao Nguyên Dương biết?”

Tôi thở hắt ra một hơi, cười khổ nói: “Hôm đó lúc cháu biết được, thì không nói với một ai hết, bao gồm cả Trương Nhĩ chú cháu cũng không nói. Có điều cháu cũng nghĩ rõ ra rồi, cháu đâu có muốn lấy thứ thuật pháp trộm thọ này đâu, chuyện này nếu như sau này thành hiềm khích rắc rối, thì ảnh hưởng tuyệt đối không nhỏ.”

“Thất phu vô tội, cháu không muốn liên lụy đến Thương Tượng, cũng không muốn liên lụy đến bản thân mình. Nếu như cháu đơn độc nói cho chú Trương chú biết, khả năng sẽ còn đem đến rắc rối, vốn cháu tưởng có thể đợi được đến lúc lão già đó tới tìm chúng ta, khi ấy thứ phù văn đó hoặc giả sẽ thành cơ hội. Bây giờ chúng ta sắp tìm đến tận nơi rồi, thôi thì đem nó ra luôn cho nhanh gọn, như thế này, mọi người đều sẽ có sự chuẩn bị.”

Ngừng lại một chút, rồi tôi mới nói: “Mao Nguyên Dương có mắt Tứ bạch nhãn, tốt nhất đừng để loại người này nhắm vào chúng ta.”

Trương Nhĩ hơi hơi gật đầu, có vẻ nghĩ ngợi.

Kỳ thực tôi vẫn còn có một điểm chưa nói, chính là về sự hiểu biết của tôi đối với Trương Nhĩ thời gian này, mỗi một sự kiện vị trí mà lão đứng, đều ở sau quá mức, lần nào cũng khuyên tôi phải ngồi làm ngư ông đắc lợi, việc này đối với Phong thủy sư mà nói đích thực là lựa chọn rất an toàn, nhưng đây đúng thật không phải là tính cách của tôi.

Đơn độc nói riêng với lão? Nếu như lão có hứng thú đối với thuật pháp trộm thọ, thì rủi ro nguy hiểm sẽ càng lớn...

Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, tôi cũng không muốn bản thân mình đi che dấu, dù sao bát đồng biến mất ở nhà họ Phùng, kiểu gì cũng sẽ có dấu vết để lại.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến ngoài cổng nhà Thương Tượng.

Lúc trên đường đi tôi đã gọi điện thoại, cũng có gửi tin nhắn, có điều đều không nhận được hồi âm.

Sau khi xuống xe, Phùng Bảo đi trên đầu, cộc cộc cộc gõ cửa.

Kết quả đợi mãi một hồi, mà cửa vẫn không mở.

Tôi lại gọi cho Thương Tượng một cuộc điện thoại, nhưng vẫn không có phản ứng.

Lòng tôi hơi hơi trầm xuống, phản ứng của Phùng Quân rõ ràng nhanh hơn một chút so với Phùng Bảo, hắn hạ giọng nói một câu: “La tiên sinh, tường bao này có thể vượt qua dễ dàng, không biết Thương Tượng bây giờ đang làm gì, tôi trèo tường vào mở cổng?”

“Nhanh một chút.” Trong lòng tôi bắt đầu nảy sinh chút cảm giác bất an, giục Phùng Quân nhanh đi mở cổng.

Tốc độ của Phùng Quân rất nhanh, lật người nhảy qua tường, chưa tới một phút, đã mở cổng ra luôn.

Giây phút vào trong sân, mặt tôi lập tức liền biến sắc.

Bởi vì phía dưới mái hiên của khu nhà, đang treo rất nhiều tấm vải trắng.

Trên những tấm vải trắng này toàn bộ đều vẽ đầy phù văn!

Phù văn vô cùng kỳ dị đặc biệt, nhìn thêm mấy phát, liền khiến người ta đầu óc quay cuồng... Càng khiến người ta cảm thấy, phía sau tấm vải trắng đó như có người đang đứng nhìn trộm vậy...

Phùng Quân cũng quay đầu đi qua, rồi thân người hắn đột ngột trở nên run rẩy, vẻ mặt cũng toát lên chút vẻ khiếp sợ.

Rầm một phát, hắn lại trực tiếp quỳ luôn xuống đất!

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hết rồi... Kỳ thực không sợ nói ra... Tôi mỗi ngày trước khi ngủ đều đang đọc lại nội dung mình viết, tôi cũng có một thứ cảm giác đọc tiểu thuyết. Gần đây tôi quyết định sẽ đứng ở góc độ độc giả để đọc lại toàn bộ nội dung của Ngụy Văn một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận