Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 703. THOÁI LONG PHẠM TRƯỢNG

Chương 703. THOÁI LONG PHẠM TRƯỢNG


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Văn thư tế cáo không dài, giây phút tôi dứt lời, tiền giấy trước nấm mồ bèn bay lượn, tàn lửa đầy trời.

Một tờ tiền giấy đang cháy rơi lên trên tay tôi, lập tức khiến tờ Văn thư tế cáo bị đốt cháy rụi.

Lòng tôi hơi mừng, tình trạng này bèn nói lên rằng, bố tôi rất vui, đã nhận tờ văn thư này rồi, nghe bài tế cáo này rồi!

Ngoài ra, còn có càng nhiều tiền âm phủ rơi lên trên xác chết Viên Hóa Thiệu, thậm chí châm cháy cái túi bọc ngoài xác chết của y, ngọn lửa ngùn ngụt cháy lên. Đợi lúc ngọn lửa tắt rụi, túi vải đã mất rồi, xác tàn của Viên Hóa Thiệu thì biến thành đen xì xì, còn thê thảm hơn cả lúc trước.

Tiền âm phủ mà chúng tôi tế bái cũng đã cháy rụi gần hết.

Bà nội bảo với tôi, để Từ Thi Vũ ở lại đây với bà, bà muốn nói chuyện với ông nội tôi, bà nói Trần mù đã kể qua với bà, phải đem xác tàn của Viên Hóa Thiệu táng vào nơi đất dữ, bà không dây dưa trì hoãn tôi làm việc này.

Tôi thở hắt ra một hơi dài, kỳ thực lúc chúng tôi ra khỏi thành phố, tôi liền đã quan sát thế núi của vùng ngoại thành này, tìm một núi dữ thích hợp rồi.

Vừa hay ở bên cạnh quả núi này, liền có một quả núi Chi lũng phù hợp.

Núi đó nghèo, trước khi lên quả núi này tế bái, tôi còn quay đầu chú ý nhìn nhiều lần, không chỉ là đất đai cằn cỗi, mà càng là đá loạn khắp nơi, chỉ cần phối hợp với một Táng pháp đặc thù trong Trạch kinh, là đủ để tạo thành huyệt dữ ở nơi đất dữ!

Tôi vẫy vẫy tay về phía vị trí cuối gió, gọi Phùng Khuất dẫn người lên.

Rất nhanh, mấy người Phùng Khuất đã quay lại trước mặt tôi, tôi bảo bọn họ tách ra hai người ở lại đây, đợi bà nội tôi và Từ Thi Vũ, tiện thể cũng bảo vệ hai người họ, những người còn lại thì khiêng xác tàn của Viên Hóa Thiệu đi theo tôi.

Sau khi xuống núi, lại nhanh chóng lên núi Chi lũng ở bên cạnh.

Sau khi lên núi tôi mới phát hiện, quả núi này nhìn như là một núi Chi lũng nghèo ác, nhưng trên thực tế phía sau còn có từng khúc từng khúc đá núi hạ xuống, long mạch thấp xuống từng đoạn. Kiểu này trong phong thủy, còn gọi là núi Thoái long! Núi Thoái long chủ hung, cổ ngữ có nói: “Long hành có mỹ ác... Thuận nghịch tiến thoái đều cần biết... Thoái là dần tiêu điều.”

Núi Thoái long này cộng thêm hung huyệt mà tôi định đào ra, phải nói là “hợp quần tăng sức mạnh”.

Ngọn núi này không cao, khoảng chừng một giờ đồng hồ, bèn đã tới đỉnh núi.

Vị trí đỉnh núi bèn hơi có vẻ bằng phẳng.

Đỉnh núi của núi Chi lũng, bèn là nơi có huyệt nguồn.

Có điều đây là núi Thoái long, huyệt nguồn ở đây bản thân đã chẳng có lợi ích gì, mà chỉ có nguy hiểm, tôi tìm thấy cái chỗ địa thế bằng phẳng nhất đó, có điều tôi không hề lập tức cho người đào huyệt, mà đứng ở chỗ này, nhìn ra phía sau.

Vị trí thế núi sắp rớt xuống đó, có một bộ phận như cái miệng dài nhô lên!

Tim tôi càng đập đánh thịch một phát.

Lập tức tôi liền đi tới phía trước chỗ đá núi nhô lên đó, phía trước nó còn có một khoảng đất bằng nhỏ.

Tôi lập tức liền gọi Phùng Khuất, bảo bọn họ tới động tay đào đất, phải đào ra một cái hố thẳng đứng, tôi cần lập huyệt thả xác.

Phùng Khuất lập tức cho người động thủ, đồng thời trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ thắc mắc, hỏi tôi tại sao phải đào thẳng đứng?

Tôi giải thích: “Đây là một dạng Táng pháp, tên là Phạm trượng, cổ ngữ có nói, phàm là Phạm trượng chi pháp, mạch nó cứng chết, Huyền Vũ miệng dài, thời sư không rõ không phải huyệt, liền dùng mặt cứng đặt quan, tọa miệng dài mà đáng giết! Phạm trượng chi pháp này chủ ‘quan lật xác ngược’, hình thương chết uổng.”

“Viên Hóa Thiệu thích không con cái, táng y ở đây đất dữ hoặc giả quá nhiều, nhưng có nhiều đến đâu cũng không quá đáng.”

Phùng Khuất như bừng tỉnh.

Lúc gần đến giờ Tý, mộ huyệt này mới được coi là đào xong, tôi dùng mấy khúc gỗ xuyên xác chết của Viên Hóa Thiệu lại, dựng đứng y đặt vào trong huyệt, lại dùng đá vụn lấp phẳng huyệt lại.

Sau khi làm xong tất cả những việc này xong, huyệt dữ này cũng coi đã thành rồi.

Tôi gọi mấy người Phùng Khuất bảo bọn họ đừng nán lại, rồi đi xuống núi.

Đợi lúc chúng tôi đến chân núi, tôi mới nhìn thấy ở phía bên kia, bà nội và Từ Thi Vũ cũng vừa vặn xuống núi, hai người nhà họ Phùng một trái một phải đang dìu bà nội, bà lúc này rõ ràng mệt mỏi hơn không ít.

Dù gì bà nội tuổi tác cũng lớn rồi, ban đêm còn lên núi xuống núi, không tiêu hao nổi bao nhiêu tinh lực như thế.

Tôi đi qua xong, cũng đem chỗ táng Viên Hóa Thiệu bảo với bà nội, bà nói liên tiếp mấy chữ tốt, tiếp đấy lại nắm lấy tay tôi, cùng với tay Từ Thi Vũ, ép chặt lại với nhau, đẩy hai chúng tôi lên hàng ghế sau của một chiếc xe, bản thân bà thì lên ngồi ghế lái phụ.

Phùng Khuất lên trước lái xe, hắn liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, trong mắt rõ ràng còn có nét cười.

Tôi ban đầu còn có đôi phần căng thẳng, có điều rất nhanh đã bình tĩnh lại, Từ Thi Vũ xòe bàn tay ra, chúng tôi bèn vừa vặn mười ngón tay đan vào nhau.

Cô ta nghiêng người, khẽ dựa lên trên vai tôi.

Xe đi cũng tương đối thong thả, không hề quá nhanh.

Bà nội đột nhiên hỏi: “Đại thù được báo, bản lĩnh của mày đã không nhỏ, chỉ trong thời gian nửa năm, đã là Âm dương tiên sinh mà người trong giới của thành phố Nội Dương ai cũng biết, chuẩn bị lúc nào, để bà được hưởng niềm vui tuổi già con cháu quây quần đây?”

Tôi có thể nhìn thấy nửa bên mặt của bà nội, bà khép hờ mí mắt, lúc nói những lời này, được cái cũng rất bình thản.

“Việc này...” Tôi nhất thời không trả lời được.

Chuyện bà nội biết không nhiều, có điều tôi đích thực có các kiểu việc quan trọng quấn lấy người, làm gì có khả năng rảnh ra được.

“Bà nội, cháu...” Tôi đang định nói.

Thì bà nội lại thở dài một tiếng, bà nhìn vào kính chiếu hậu, tầm nhìn đó lại vừa vặn nhìn đối diện với tôi, rầu rầu nói: “Mày với ông nội mày, ngày càng giống nhau, mày định nói là, mày không rảnh ra được đúng không?”

Tôi cười khổ, gật gật đầu.

Bà nội lại trầm mặc một hồi, rồi mới nói: “Mệnh càng bói càng mỏng, không chỉ là nói về người khác, mà càng là về mình, đây là lời mà Trương Cửu Quái từng nói. Âm thuật tiên sinh ngày ngày tìm huyệt xem mộ, dĩ nhiên cũng có thể chết bất đắc kỳ tử bất cứ lúc nào.”

Giọng điệu của bà nội tỏ ra có chút tiêu cực, rõ ràng niềm vui của việc báo thù tế bái, đã bị ý nghĩ lúc này của bà xua tan.

“Không đâu, bà nội, Âm dương tiên sinh tự có mệnh số bảo hộ...” Kết quả tôi còn chưa nói hết, lại bị bà nội ngắt lời.

“Lý Âm Dương là Âm dương tiên sinh, ông ấy có kết cục gì?”

“Viên Hóa Thiệu cũng là Âm dương tiên sinh, nó lại có kết cục gì?”

“Càng đừng nhắc ông nội mày, Trương Cửu Quái, cùng với mấy đạo sĩ mới chết gần đây của Trường Thanh Đạo Quán, còn về lão Dương Hạ Nguyên lần trước bắt bà đi...”

“Thập Lục, bà không phải là ép mày, mà là sợ, nhà họ La chỉ còn sót một thằng độc đinh là mày, thù nhà chưa báo, công việc quấn người, bà có thể lý giải.”

“Có điều mày có phải cũng nên lý giải cho bà một chút, lý giải cho mẹ mày một chút.” Bà nội một hơi bèn nói ra một tràng.

Dứt lời xong, bà nội trực tiếp nhắm mắt luôn, nghiêng người dựa ra ghế, dường như đang dưỡng thần.

Tôi nghẹn lời, cúi đầu trầm mặc, tiếp đấy tôi lại ngoảnh đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Trong quá trình này, tôi bèn không tiếp tục mở miệng nói thêm một câu nào nữa.

Mãi cho đến khi về tới nhà họ Phùng, lúc xuống xe, bà nội rời đi trước, Phùng Khuất ngại ngùng xuống xe.

Trên xe bèn chỉ còn lại hai người tôi và Từ Thi Vũ.

Từ Thi Vũ khẽ rút tay ra khỏi lòng bàn tay tôi, khoảnh khắc bàn tay trống trải đi đó, khiến tim tôi hơi hơi thắt lại, vô thức lại nắm chặt, hơn nữa nắm rất mạnh.

“Xin lỗi.” Giọng của tôi trở nên khản đặc khác thường, ngoảnh đầu nhìn Từ Thi Vũ, lồng ngực càng dâng lên cảm giác nghẹn tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận