Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 763 - Ước Nguyện Xưa (20) - Tang Lễ Trắng (3)



Chương 763 - Ước Nguyện Xưa (20) - Tang Lễ Trắng (3)




Chương 763: Ước Nguyện Xưa (20) - Tang Lễ Trắng (3)
Hắn ta có thể khẳng định rằng chính trận pháp này đã gây ra những lời thì thầm mơ hồ bên tai hắn ta trước đó.
Nghĩ đến điều này, lông mi của Triệu Nhất Tửu khẽ run lên, đã lâu rồi hắn ta không nghe thấy điều đó. Tiếng của người dẫn lễ đọc Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường thì ai cũng có thể nghe được, điều đó là hợp lý, nhưng những lời thì thầm ấy thì không. Chắc chắn chỉ có mình hắn ta có thể nghe thấy.
Điều này có ý nghĩa gì? Có nghĩa là những gì hắn ta đã đè nén suốt bao năm qua vẫn có thể trở lại mỗi khi hắn ta tiếp xúc với một số trận pháp ma quỷ hoặc tà ác trong quá trình suy diễn sao?
Triệu Nhất Tửu đang nghĩ gì, đương nhiên Dư Hạnh không biết được, bí mật thuộc về Triệu Nhất Tửu không thể bị tiết lộ trong quá trình suy diễn trực tiếp.
Sự chú ý của Dư Hạnh không đặt vào trận pháp, mà đặt vào con người. Hắn thích thú quan sát Lưu Tuyết và Phương thiếu gia mỗi người cầm một chén rượu. Đá ngọc trên chén phản chiếu ánh sáng đỏ, chiếu lên khuôn mặt của hai thi thể, thêm vào sắc trắng bệch vô tận một chút sắc màu quỷ dị.
Cánh tay hai cổ thi thể vờn lấy nhau, nâng chén lên miệng, đầu hơi ngửa ra, một chén rượu đã trôi vào bụng.
Được rồi, cục diện mà Đại sư bày ra đã xuất hiện một lỗ hổng.
Cảm giác này thật không tồi, giống như vừa hoàn thành một trò nghịch ngợm, hơn nữa trò nghịch ngợm này còn khiến kẻ thù thất bại thảm ại.
Hai thi thể đặt chén rượu xuống, oán khí của cả hai phía lại tăng lên một bậc. Dư Hạnh đứng gần đến mức như thể thấy từng luồng khí đen không thể kiềm chế tỏa ra từ khuôn mặt của hai người. Tiếng nhạc kèn sô na vang lên càng hùng tráng, vui tươi. Trên mặt Lưu Tuyết hiện lên một nụ cười khó coi hơn cả khóc.
"Kết thúc buổi lễ..."
Giọng nói trong đầu cao giọng tuyến bố.
Vừa dứt lời, một cơn gió lạnh đột ngột thổi qua, ngọn nến trong phòng liên tục chập chờn, cửa sổ và cửa chính bắt đầu rung lắc. Tất cả suy diễn giả trong sảnh cưới đều cảm thấy căng thẳng, biết rằng biến cố quan trọng sắp xảy ra.
Phương thiếu gia loạng choạng vài bước, lao về phía quan tài của mình. Hình như hắn ta muốn trèo vào trong, nhưng tay lại quên không buông tấm vải lụa đỏ ra, đầu kia của nó buộc với Lưu Tuyết, khiến cánh tay của hắn ta không thể nhấc lên nổi, lo lắng đến mức cổ họng phát ra những âm thanh không giống tiếng người, mang theo sự oán hận và bi thương.
Lưu Tuyết bị hắn ta kéo làm thân hình nghiêng ngả, môi càng trở nên đỏ tươi. Nàng đưa tay còn tự do lên, đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào trong tay mình đã cầm một con dao rọc giấy.
Khoảnh khắc nhìn thấy con dao rọc giấy, Lưu Tuyết thét lên một tiếng chói tai, trên người bỗng nổi lên những vết thương cũ, nàng gào thét như điên loạn, tóc bị gió lạnh thổi tung. Dư Hạnh chăm chú lắng nghe những lời nàng nói, mơ hồ nghe được một hai câu.
"Tại sao lại là ta?"
"Tại sao chỉ có mình ta!!!"
Nàng giơ cao con dao rọc giấy trong tay, như đang tái hiện lại cảnh tượng ngày mình chết, toàn thân quỳ xuống, lưỡi dao không ngừng đâm vào cổ tay mình.
Dư Hạnh dần cau mày.
Gió lạnh thổi không ngừng, không hề có dấu hiệu suy giảm, ngược lại còn ngày càng mạnh hơn. Rầm một tiếng, cửa sổ và cửa ra vào cuối cùng không chịu nổi nữa, bị bật tung.
Khung cảnh bên ngoài hiện lên trước mắt Dư Hạnh.
Lụa đỏ bay phấp phới, như muốn vươn ra tứ phía. Phu nhân đang đợi bên ngoài bị một dải lụa quấn vào chân, bà ta thét lên một tiếng, có lẽ nhờ một số năng lực đặc biệt bảo vệ, dải lụa đột nhiên đứt ra.
Phu nhân ngã nhào xuống đất, lớn tiếng kêu: "Đại sư! Ngươi đâu rồi!"
"Đại sư! Ngươi không nói nơi này sẽ trở nên bạo loạn như thế!" Phu nhân bị gió thổi không mở được mắt, chỉ có thể dùng tay che lại, cố gắng nhìn về phía hỉ đường.
Cái nhìn này, liền đối diện với ánh mắt của Dư Hạnh đang ngồi trên chiếc ghế gỗ.
Cuối cùng cuộc đối diện này cũng xảy ra.
Phu nhân ngẩn ra, rồi nghiêm giọng nói: "Tiểu Cận! Ngươi vẫn chưa chết!?"
Do gió thổi quá mạnh, kèm theo tiếng kèn sô na không ngừng, phu nhân chỉ có thể hét to mới có thể nghe thấy lời bà ta nói.
Dư Hạnh không đáp lại bà ta, con ngươi co rút lại.
Bởi vì, trong tầm mắt của hắn ta, tấm lụa đỏ đột nhiên mất màu.
Đúng vậy, mất màu, màu đỏ tươi như máu đột nhiên mất đi hết thảy sắc màu như một bộ phim đen trắng, biến thành từng dải lụa trắng.
Không chỉ là lụa đỏ, tất cả những thứ màu đỏ trong tầm mắt đều trong nháy mắt biến thành màu trắng. Sự thay đổi ấy lan tỏa không ngừng, nhanh chóng tràn vào hỉ đường. Thoáng chốc, tất cả nến đỏ đều biến thành nến trắng, chữ Hỷ đổi thành chữ "Điếu", lửa trong lò than tắt ngấm, để lại đống tro tàn tiền giấy âm phủ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận