Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 743. QUAN RỜI NƯỚC, NGƯỜI MẤT TÍCH

Chương 743. QUAN RỜI NƯỚC, NGƯỜI MẤT TÍCH


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

“Mày thế không gọi là mạng cứng, mày là có ông trời phù hộ.”

Bốp một tiếng! Chai rượu đập vào trong mặt nước đầm, kéo theo một dải gợn sóng.

Lưu Văn Tam kéo kéo sợi thừng, xác định tôi buộc chặt xong mới nói: “Có nguy hiểm thì cùng rút, thêm nữa chú Văn Tam mày, xưa sao so được với giờ.”

Giây tiếp theo, Lưu Văn Tam làm một động tác tay, rồi lão lập tức tung người một phát nhảy xuống dưới nước.

Tôi ngay sau đó cũng nhảy xuống dưới!

Trên người tôi rất nhiều thứ không sợ nước, là bởi vì mấy lần trước đi đến các nơi hiểm địa, cùng với ban đầu vào trong quần thể núi Nam Sơn, lúc nhà họ Phùng giúp tôi đặt Đường phục, phần túi áo trong làm thêm ít lớp cách ly có thể chống nước.

Về mấy món điện thoại gì gì đó, tôi đều liên tục để ở trong những túi trong đó, nên không hề bị ngâm hỏng.

Sau khi vào nước, cảm giác lạnh buốt lại lần nữa luồn vào trong da, lần này cơ thể tôi không còn cứng đờ như trước nữa, Lưu Văn Tam ở phía dưới bơi rất nhanh, một luồng lực lớn giật tôi xuống dưới.

Tốc độ của lão quá nhanh, đều không cần tôi bám theo, chỉ cần làm động tác phù hợp giúp giảm bớt lực cản, là sẽ bị kéo xuống dưới một cách nhanh chóng.

Tôi hơi thử bơi lên trước một chút, ngược lại thành hình thành lực cản.

Tầm nhìn dưới nước, không hề kém như trong tưởng tượng.

Ngược lại có vài cột sáng ở trong nước, bộ phận chỗ có cột sáng chiếu xuyên qua rất rõ nét, những vị trí còn lại cũng theo đó mà có ánh sáng tản ra, có thể nhìn rõ sự vật trong nước.

Dạng nguồn sáng này liền giống như đèn pin cao áp chiếu rọi vào trong nước vậy, tôi rất rõ, đây là ánh sao được hội tụ lại ở bên trên, hình thành vị trí Cửu tinh.

Lưu Văn Tam vẫn đang bơi xuống dưới, tôi cũng theo đó cúi đầu nhìn xuống dưới.

Đột nhiên tôi nghĩ đến một điểm, Lưu Văn Tam nói ở đây tầm nhìn không tốt.

Lẽ nào là, những hang động mà ánh sao xuyên qua này, không phải liên tục đều có thể chiếu rọi ánh sao vào? Hay là bởi vì tôi ở bên trên nấm mồ động vào thứ gì đó nên mới dẫn đến việc chúng xuất hiện? Trước thời điểm này ánh sao còn chưa lọt xuống dưới, vậy nên mấy người Lưu Văn Tam mới nói rằng tầm nhìn kém?!

Trong lúc suy nghĩ, tôi men theo cột sáng tiếp tục kiểm tra phía dưới, phát hiện ở vị trí tận cùng nơi ánh sáng lan tỏa ra ngoài của cột sáng, có bóng đen của một vật hình trụ...

Lòng tôi chấn động.

Cửu tinh lọt vào trong đầm, điểm mà cột sáng trong đầm hội tụ, hóa ra chính là nơi có quan quách của Khâu Xử Đạo?!

Ngoài việc kích động, tôi còn suýt chút nữa không nín nổi thở, nhả mất nửa hơi ra ngoài.

Tốc độ của Lưu Văn Tam càng nhanh hơn.

Trong nước thời gian dường như trôi qua rất chậm, tôi nín thở vẫn còn chưa tới mức không thể trụ được.

Ánh sáng lúc này dần trở nên tối mờ, tầm nhìn bắt đầu gặp trở ngại.

Tốc độ của Lưu Văn Tam chậm đi một chút, tôi phát lực bơi đến bên cạnh lão.

Giây tiếp theo, Lưu Văn Tam chỉ chỉ vào vị trí ở phía dưới nữa, biểu cảm của lão tương đối khoa trương, còn gật gật đầu rất mạnh.

Tôi cố nén nhịp tim đập mãnh liệt, trong tầm nhìn vật hình trụ đó đã hơi rõ nét hơn chút ít, tuy tầm nhìn gặp trở ngại, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn rõ, đây chính là cỗ quan tài gỗ dẻ đó!

Duy nhất khác biệt với lúc trước, chính là bên trên quan tài gỗ dẻ, mọc ra không ít cành nhánh.

Hơn nữa ở đây, không nhìn thấy quan quách của Xác âm luyến dương!

Như thế này, nếu chúng tôi có thể lôi quan tài lên khỏi mặt nước, hoặc là đưa xác chết của Khâu Xử Đạo lên trên, thì hoặc giả có thể chiếm được thế chủ động!

Dụ Xác âm luyến dương ra ngoài!

Kể cả là không đánh lại, cũng có thể đưa xác chết ra ngoài!

Lúc này, tôi cũng dần cảm thấy nhịn thở đã sắp đến giới hạn chịu đựng rồi, tôi đánh một động tác tay với Lưu Văn Tam, biểu thị mình phải lên trên.

Tiếp đấy tôi lại chỉ chỉ cái cỗ quan tài kia, làm một động tác kéo lên.

Hơn nữa tôi còn làm một khẩu hình, nói quan quách hoặc là xác chết.

Lưu Văn Tam gật gật đầu.

Tôi bèn cởi bỏ dây thừng ở thắt lưng, nhanh chóng bơi lên phía trên.

Trước khi đi lại cúi đầu nhìn một phát, Lưu Văn Tam đã lại gần đến bên cạnh cỗ quan tài gỗ dẻ, tầm nhìn đã không thấy rõ mấy nữa rồi.

Quay đầu tiếp tục bơi lên trên, nhịn thở đích thực đã đến cực hạn, tốc độ của tôi nhanh hơn rất nhiều!

Ào một tiếng, tôi trồi lên khỏi mặt nước.

Giây phút thò đầu ra, tôi liền bắt đầu há miệng thở hồng hộc, nín thở thời gian dài, khiến đầu óc tôi có chút choáng váng.

Mất tận mười mấy giây, tôi mới hồi phục bình thường.

Trên bờ, Liễu Dục Chú một tay giữ phất trần, tay còn lại ấn lấy kiếm gỗ đào ở thắt lưng.

Sức chú ý của gã, cùng với sự chú ý của hai đạo sĩ còn lại đều nằm trên người tôi.

Tôi gân cổ lên gào một tiếng: “Tất cả thuận lợi!”

Ở trên bờ bao lâu như thế, chúng tôi đều không xuất hiện vấn đề gì, lúc này gào một câu, chắc cũng chẳng đáng ngại, dù gì vừa nãy âm thanh chúng tôi nói chuyện cũng không nhỏ.

Tiếng nói đã hình thành hồi âm, Liễu Dục Chú và hai đạo sĩ kia rõ ràng thần thái thả lỏng hơn không ít.

Tôi dùng sức hít vào, lồng ngực phồng lên, lúc cảm giác hít vào đến cực hạn, tôi mới vụt một phát ngụp lại vào trong nước.

Lần này không có Lưu Văn Tam đưa tôi bơi xuống dưới, rõ ràng tốc độ của tôi chậm hơn không ít.

Bơi được một nửa, tôi cảm giác hơi của mình đã bị dùng mất gần một nửa rồi...

Khả năng tới lại vị trí lúc trước, tôi căn bản không có thời gian dừng lại, là liền phải lên trên lấy hơi luôn...

Trong tầm mắt, tôi lờ mờ nhìn thấy cái bóng của một vật hình trụ đang nổi dần lên trong nước.

Tôi lại bơi lên trước một đoạn nữa, Lưu Văn Tam đang ở phía trước lôi lấy phần đầu của cỗ quan tài gỗ dẻ đó, phía sau thì là con quỷ nước kia đang đẩy về phía trước!

Ở trong nước, sức mạnh của quỷ nước rõ ràng không yếu hơn Lưu Văn Tam bao nhiêu.

Tượng Ai Công treo trước ngực của Lưu Văn Tam, cũng đang phát ra một quầng sáng màu đen nhàn nhạt.

Cơ bắp rắn chắc, cơ thể linh hoạt, Lưu Văn Tam ở trong nước cho tôi một thứ cảm giác, dường như nhìn thấy Liễu Dục Chú đang đối mặt với đám quỷ quái kia vậy...

Giống như ở trong nước, Lưu Văn Tam bèn không gì là không thể!

Rất nhanh, Lưu Văn Tam và quỷ nước đã đến gần chỗ tôi, lão đánh một động tác tay với tôi, biểu thị lên bờ, tôi bám sát bên cạnh lão bơi lên phía trên.

Có điều trong tâm ngoài vui mừng, còn vô cớ có một thứ cảm xúc mất tự nhiên.

Đó là cỗ quan tài gỗ dẻ này, tôi tìm thấy tuy không mấy dễ dàng, nhưng đưa lên trên, không khỏi có chút dễ dàng quá đi?

Hơn nữa cũng chẳng gặp phải vấn đề gì...

Chuyện quá dễ dàng, thông thường bèn có nguy hiểm và nguyên tố không xác định.

Tôi cố nén thứ cảm xúc này lại, càng không dám để bản thân thả lỏng.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã về lại trên mặt nước, Lưu Văn Tam và quỷ nước trồi lên trên mặt nước trước.

Phân biệt một trước một sau, tiếp tục đẩy quan tài lên.

Lúc này quan tài đã có thể nổi lên rồi.

Lưu Văn Tam bất chợt mất tự nhiên nói một câu: “Đầu bò đâu? Còn cả hai đứa kia nữa, cũng không thấy đâu rồi? Thập Lục mày vừa nãy lên trên lấy hơi, chúng nó có đấy không?” Tôi hơi đi sau Lưu Văn Tam một chút, giây trước mắt còn có nước, cộng thêm quan tài chắn mất tầm nhìn, nên không ngay lập tức nhìn thấy bên bờ.

Câu này của Lưu Văn Tam, lại khiến mặt tôi đột ngột biến sắc.

Tôi bơi sang bên cạnh một chút nhìn lên trước, lòng lập tức trùng xuống một phát...

Liễu Dục Chú và hai đạo sĩ còn lại đích thực không thấy đâu nữa.

Vị trí bọn họ đứng trống trơn.

“Lên bờ trước...” Tôi cố nén cái cảm giác sợ hãi bất an trong lòng đó lại, hạ giọng nói.

Lưu văn Tam và quỷ nước tiếp tục lên trước, tôi cũng không dám trì hoãn.

Lần này tôi nhanh hơn bọn lão chút ít, sau khi lên bờ một phát nhìn quét qua khu đá loạn phía sau, gần như là đã nhìn đến tận rìa rồi, mà đều không thấy bóng dáng Liễu Dục Chú.

“Liễu đạo trưởng!” Tôi gân cổ lên gọi lớn một tiếng, hồi âm vang vọng khắp bốn phía...
Bạn cần đăng nhập để bình luận