Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 362. GIAO ĐẤU

Chương 362. GIAO ĐẤU


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tôi và Lưu Văn Tam gần như đồng thời dừng bước.

Khổng Bân cũng vụt đứng lại, lão giơ tay ngăn mấy người vớt xác phía sau lại, trên trán mồ hôi rớt từng hạt to đùng xuống.

Chân trời lúc chập tối đã chẳng còn ráng đỏ, ngược lại là có chút mây đen vần vũ.

Thân người gã Tạ Minh này khẽ lắc lư trước sau, nhưng thứ toát ra thì chỉ có sự âm u và lạnh lẽo.

Ba người này là do Tạ Minh giết?

Xích sắt trên cỗ quan tài kia, sợ rằng cũng là do hắn làm đứt rồi!

Đất chết chôn quan tài, bên trong chắc chắn là xác dữ ác quỷ, bảy tám phần là bị hắn thả ra rồi.

Tôi mò lấy cây gậy khóc tang Lôi kích mộc ở thắt lưng, năm ngón tay tách ra, nắm chặt lấy phần cán, những dây lụa trắng còn sót lại bên trên đó, thì quấn lên trên ngón tay tôi.

Lưu Văn Tam cũng vô cùng cảnh giác ấn lấy trảm quỷ đao, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Giọng của Khổng Bân lại có chút lập cập, nói một câu: “Tạ đại ca... Anh sao lại quay lại thế?”

“Anh không xảy ra chuyện gì thì tốt... Tại sao không quay về, chặn đường bọn tôi làm gì, ba người anh em này, bình thường cũng là anh em của anh mà...”

Đầu mày tôi nhíu chặt, lão Khổng Bân này vẫn chưa nhìn ra, Tạ Minh hiện giờ hoặc bản thân chính là quỷ quái, hoặc là đã bị vong khách nhập, làm sao còn có thể giao tiếp nói chuyện với hắn được?

Giây tiếp theo, Tạ Minh đứng dậy, quay đầu lại.

Vị trí ấn đường của hắn có một đường nứt sâu hoắm, da trên trán dường như đều lún hết xuống.

Nước da tái xanh, hình như vì ngâm nước quá nhiều, hơi có chút trương lên.

Phần bọng dưới mí mắt chảy xệ một mảng lớn, trong ánh mắt chỉ còn lại sự chết chóc và oán hận.

“Chặn đường chúng mày? Chúng mày cướp con tao, thứ tao muốn là mạng của tất cả chúng mày!” Tạ Minh bất thình lình mở miệng, nhưng giọng nói thì không giống như của bản thân hắn, mà toát ra một vẻ the thé, giống như là một người đàn bà vậy!

Khổng Bân bị dọa không hề nhẹ.

Những người vớt xác khác sau lưng lão thì đều mang bộ dạng miệng hùm gan sứa: “Khổng tam gia, Tạ đại ca không phải người nữa rồi! Xử bỏ đi! Nếu không chúng ta đều phải chết ở đây!” Giây phút dứt lời, một người vớt xác vụt lao lên trước, mã tấu trong tay gã đâm thật mạnh về phía ngực Tạ Minh.

Sáu người vớt xác còn lại trong chớp mắt cũng đã lao lên phía trước chúng tôi, dùng hình thức bao vây, quây thành một vòng tròn quanh người Tạ Minh.

Giây tiếp theo, bọn họ hoặc là ra tay túm lấy bả vai Tạ Minh, hoặc là dùng chân đạp mạnh trúng đầu gối của Tạ Minh.

Dùng bả vai làm điểm tiếp lực, túm thật chặt lấy, dưới chân phát lực, mắt nhìn hai chân Tạ Minh đã sắp bị bẻ gãy!

Sáu người cùng dùng lực như thế này, kể cả có là thanh thép cũng đều phải bị bẻ cong, huống hồ chỉ là con người?

Tất cả những việc này phát sinh rất nhanh, giây tiếp theo, bọn họ đồng thanh hô lên một tiếng.

Kết quả Tạ Minh vẫn đứng yên ở đó!

Còn sáu người kia thì đã bê bết mồ hôi, mặt đều đỏ gay vì gồng sức quá mức!

Người vớt xác rút đao đầu tiên kia, cũng chẳng đâm trúng ngực của Tạ Minh, bởi vì gã đã dừng lại ở trước mặt Tạ Minh...

Biểu cảm của gã vô cùng đau đớn, thậm chí còn nhăn nhúm vặn vẹo cả lại.

Tôi càng ớn lạnh không thôi.

Tốc độ của Tạ Minh quá nhanh, hắn hóa ra trong chớp mắt đã giơ tay ra, một phát ấn lấy cổ tay của gã người vớt xác kia, lật tay đem đao cắm vào trong ngực của gã người vớt xác đó!

Việc này căn bản không cho chúng tôi cơ hội phản ứng.

Cùng lúc với việc phát hiện, là gã đó đã mất mạng!

“Cướp con tao đi, hai mạng người, làm sao đủ đền được!” Một giọng nữ trống rỗng dường như nổ tung bên tai tôi, da đầu tôi càng trở nên tê rần.

Khổng Bân thì càng kinh sợ nhìn quanh bốn phía.

Sáu người vớt xác kia cũng vậy.

Tạ Minh đột ngột lắc mạnh người một phát, sáu người đó hự lên một tiếng, bị hắn hất bay ra xa tận mấy mét, có người còn rơi xuống dưới nước!

“Thập Lục, diệt nó trước đã!” Lưu Văn Tam quát lên một tiếng, trảm quỷ đao cũng đồng thời chém qua.

Tốc độ phản ứng của tôi cũng không chậm, theo sát phía sau Lưu Văn Tam, gậy khóc tang đập về phía đầu Tạ Minh!

Đương đầu nhất bổng này, tôi dùng thuần thục hơn trước rất nhiều!

Không những vững, mà còn nhanh và mạnh!

Thân người Tạ Minh đột nhiên phủ phục xuống, trong tay hắn cũng cầm một thanh mã tấu, đột ngột lao thẳng về phía Lưu Văn Tam!

Hắn không tránh né trảm quỷ đao, mã tấu cũng đâm về phía bụng của Lưu Văn Tam.

Sự thay đổi động tác của hắn, khiến một gậy của tôi ngược lại thành đập về phía lưng của hắn.

Nếu như hắn không tránh né thật, Lưu Văn Tam có thể một đao chém hắn thành hai khúc, nhưng Lưu Văn Tam quá nửa là cũng sẽ bị hắn banh ngực rạch bụng!

Rầm một phát, tôi đập lên trên lưng hắn, lập tức, một mảng lớn khói trắng bốc lên, mắt nhìn hắn cũng sắp đâm trúng Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam rủa lên một câu: “Cái thứ chết tiệt, còn đòi ông Văn Tam mày chết chung với mày?”

Giây tiếp theo, động tác tay của Lưu Văn Tam cũng thay đổi, đao chuyển chém thành đâm!

Phụp một phát, liền đâm trúng lưng của Tạ Minh, cắm người hắn xuống dưới mặt đất.

Chiêu này khiến tôi thất kinh, đồng thời cũng mừng như điên.

Kinh nghiệm đấu với xác chết của Lưu Văn Tam quả nhiên phong phú, phát này Tạ Minh sắp thành cá nằm trên thớt rồi!

Hắn cùng với việc bị đâm trúng thì cũng không thể tiếp tục lên trước nữa, bởi vì thân người của Lưu Văn Tam đã uốn cong ra phía sau, vừa vặn tránh được mã tấu của hắn.

Tay của Tạ Minh không đủ dài! Không thể rạch da thịt ở bụng Lưu Văn Tam ra! Mũi mã tấu sượt qua áo của lão, lập tức nửa vạt áo liền rơi xuống!

Keeng!

Mặt đất truyền lại một đợt tiếng kim loại va đập với nhau, tia lửa bắn tung tóe, nhưng trảm quỷ đao lại không cắm được vào trong đất, Lưu Văn Tam hự lên một tiếng, giống như gặp phải một luồng phản lực, thậm chí trảm quỷ đao đều tuột khỏi tay.

Mặt tôi lập tức biến sắc, vẻ vui mừng kia cũng tiêu tan.

Đá ở bên rìa đầm nước này cũng là nằm ở chỗ huyệt nguồn, được long khí nuôi dưỡng không biết bao nhiêu năm, độ cứng sợ là còn vượt qua cả sắt non, trảm quỷ đao không cắm vào trong được cũng là chuyện đương nhiên.

Tạ Minh lại chuẩn bị phản công, còn tôi thì lại nắm chặt lấy gậy khóc tang, giơ cao lên, đập mạnh một gậy trúng đỉnh đầu của hắn!

Rầm một tiếng vang lên, giống như là gậy đập trúng quả dưa hấu chín nẫu vậy, sau tiếng động kia còn có hàng loạt tiếng vang vọng trống rỗng.

Thân người Tạ Minh cứng đờ lại một phát, rồi liền đổ thẳng ra phía sau...

“Thập Lục, đừng để nó rơi xuống nước! Nhanh lôi nó lại!” Lưu Văn Tam cũng quát lớn một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận