Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 754 - Ước Nguyện Xưa (17) - Trốn tránh (3)



Chương 754 - Ước Nguyện Xưa (17) - Trốn tránh (3)




Chương 754: Ước Nguyện Xưa (17) - Trốn tránh (3)
Đại sư tức giận lên sẽ đưa tất cả mọi người ở đây chôn cùng sự trù bị vất vả bao năm của hắn ta.
Phu nhân biết rằng đại sư cố ý nói như vậy để uy hiếp bà ta, nhưng bà ta chỉ có thể coi đó là sự thật, bởi vì đại sư rất tàn nhẫn và độc ác, hắn ta thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.
Bà ta nhìn Tự: “Tiểu Mộng, ngươi vốn thông minh cẩn thận, ngươi nghĩ người này có thể là ai? Bây giờ đại sư đang ở trong trận, không lẽ người này còn có chiêu dự phòng?”
Nhưng Tiểu Mộng, người mà phu nhân cho là tâm tư cẩn thận, lại đang lén lút ra hiệu cho Dư Hạnh, thúc giục hắn nhanh chóng lén vào hỷ đường từ khe hở phía sau phu nhân.
Dư Hạnh nhẹ nhàng bước đi, vừa quan sát đại sư trong trận, vừa nép vào tường gỗ, như một con mèo ẩn nấp trong bóng tối, lặng lẽ tiến vào sau lưng phu nhân.
Hắn mỉm cười với Tự, rồi dùng một tư thế đòi hỏi sự linh hoạt, xoay người vào hỷ đường mà không chạm vào bất kỳ vật gì.
Khi đó, hắn đứng cách phu nhân không đến một phân, tà váy của phu nhân gần như đã chạm vào chân Dư Hạnh.
Nhưng hắn vẫn vào được.
Tự không dấu vết mà nhẹ nhàng thở ra, cô ấy vừa làm ra hành động phản bội nhưng sắc mặt vẫn không đổi, nói ra lời nhắc nhở: “Phu nhân, việc này có rất nhiều khả năng, có lẽ là kẻ thù của Phương phủ cũng tìm đến một nhân vật như đại sư, dùng này kế này để chuyên môn đối phó Phương phủ, cũng có thể là ân oán riêng của đại sư làm liên lụy đến người, cũng có lẽ ân oán riêng của người liên lụy đến đại sư cùng toàn bộ Phương phủ.”
Cô ấy hiển nhiên đang nói lời vô nghĩa.
Phu nhân nhăn mày lại, ý thức được Tiểu Mộng trước mắt có chút cổ quái, sắc mặt bà ta đen lại: “Tiểu Mộng.”
Tự thấp cúi đầu, cung kính trả lời: “Phu nhân, làm sao vậy?”
Phu nhân nhìn thái độ không khác gì bình thường của Tiểu Mộng, trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc.
Tiểu Mộng nhìn qua không có gì vấn đề, nhưng là nếu là thật sự không có vấn đề gì thì tại sao ngay lúc này lại nói với bà ta mấy lời vô nghĩa này?
Giống như là đang hấp dẫn sự chú ý của bà ta…
Nghĩ đến đây, đồng tử phu nhân co rụt lại, lập tức nhìn lại về phía sau.
Tuy rằng bà ta cũng cảm thấy muốn lách qua bà ta để vào cửa gần như là điều không có khả năng, bởi vì bây giờ ngũ cảm của bà ta vô cùng nhanh nhạy, nếu người kia cách bà ta gần như vậy mà bà ta vẫn không nghe thấy gì thì thà là bảo đấy là quỷ nghe còn có khả năng hơn.
Nhưng mà bà ta cứ có một loại cảm giác như có như không, giống như là để sót mất chuyện gì vậy.
Nhưng mà chờ đến lúc bà ta quay người lại, cái gì cũng không có, hành lang trống không tuyên cáo bà ta đang quá mức mẫn cảm rồi.
Phu nhân: “…”
Bà ta nhìn Tự nghi hoặc, cuối cùng không nói gì thêm.
Tự thở phào nhẹ nhõm, mặc dù làm việc như vậy rất mạo hiểm, vì phu nhân quá quen thuộc với Tiểu Mộng, nếu Tiểu Mộng không có lý do cụ thể cô ấy sẽ không thể dùng những lý do như vậy để phân tán sự chú ý của phu nhân.
Khi cô ấy chuẩn bị nói gì đó để chuyển chủ đề, một bóng dáng nhanh nhẹn đột nhiên từ góc lụa đỏ vụt ra, nhanh chóng hòa vào bóng tối, như một linh hồn lãng đãng vọt vào hành lang, và trong khoảnh khắc phu nhân quay lại quan sát, bóng dáng này đã lướt vào hỷ đường với sự nhanh nhẹn hơn cả Dư Hạnh.
Lần này khiến Tự thật sự cảm thấy hoảng hốt và nghi ngờ. Trong ba đội, lại có người nhanh đến vậy sao?
Người này có kỹ năng rất cao, hành động nhẹ nhàng, không chỉ phu nhân mà ngay cả đại sư trong trận cũng không nhận ra con mồi đã thoát ra.
Phu nhân vẫn nhận thấy sự bất thường trong biểu hiện của Tự, bà ta đưa bàn tay trắng nõn nắm lấy tay Tự: “Tiểu Mộng, có phải ngươi cảm thấy không khỏe không? Có phải không khí trong hỷ đường khiến ngươi cảm thấy khó chịu? Nếu vậy, ngươi có thể về phòng uống một ly trà rồi hãy quay lại.”
Sắc mặt của Tự có chút thay đổi, cô ấy khẽ mím môi: “Phu nhân, người đang nói gì vậy? Nô tỳ bị dị ứng với trà, không thể uống trà.”
Da của Tiểu Mộng không bị dị ứng với trà, nhưng cô ấy không thể uống được, dù đã nhiều lần phục vụ trà cho phu nhân nhưng cô ấy hoàn toàn không uống một ngụm nào.
Thông tin này thậm chí không có trên thẻ danh tính, mà là từ sự hiểu biết sâu sắc của Tự về nhân vật của mình, cô ấy đã suy ra từ một số chi tiết.
Có thể nói, nếu cô ấy không hiểu rõ về nhân vật Tiểu Mộng như vậy, thì sẽ bị lộ diện khi đối mặt với câu hỏi của phu nhân.
Hố ở khắp mọi nơi.
Nghe câu trả lời của Tự phu nhân thả tay ra cười nhẹ nhàng: “Ngươi đừng để ý, Tiểu Mộng, đây là giai đoạn quan trọng, ta phải giữ cảnh giác.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận