Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 570. MỆNH HƯ, TRỘM THỌ

Chương 570. MỆNH HƯ, TRỘM THỌ


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Những lời này của tôi cũng khiến Phùng Chí Vinh ở đầu kia trầm mặc.

Ông ta trịnh trọng nói ông ta biết tình hình rồi, sẽ đối đãi thận trọng.

Sau khi cúp điện thoại xong, tôi vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, tư duy cũng hơi lắng lại chút ít.

Xác thanh thi theo tôi thời gian đã không ngắn, mục đích của hắn không rõ ràng, nhưng cũng chưa từng động thủ.

Tôi mãi vẫn không có cơ hội dụ hắn ra ngoài, cũng không có thời cơ thích hợp.

Hoặc giả chuyện này của Dương Hưng là một cơ hội, chỉ là phải chú ý thận trọng, không được chữa lợn lành thành lợn què.

Khoảng tầm hơn một giờ sau, xe của Phùng Quân vào trong khu phía nam của thành phố Nội Dương, đất ở đây nằm ở thượng du của sông Dương, tiếp tục đi ra ngoài là có thể lên đường cao tốc, phương hướng cũng là thông tới thành phố Thường Bình.

Khu nam thành phố nhiều sông, lúc sông Dương vừa vào Nội Dương, ngoài một dòng chảy chính chủ chốt của con sông ra, thì còn bị chia ra một số phân nhanh giao thoa vào trong nội thành của khu phía nam thành phố.

Ở đây có rất nhiều công viên hồ nước, vành đai xanh đường phố vượt xa so với các khu khác của thành phố, môi trường an nhàn tĩnh lặng.

Rất nhiều nhà đầu tư xây dựng nhà kiểu phương Tây và quần thể biệt thự ở đây, hiển nhiên khu nam thành phố là khu nhà giàu của thành phố Nội Dương.

Lúc vào trong khu nam thành phố, Thích Lan Tâm liền nói với tôi một số chuyện liên quan đến nhà họ Thích, gia tộc bọn họ làm buôn bán khoáng sản mấy chục năm rồi, không so được với gia tộc gần trăm năm như nhà họ Phùng và nhà họ Sài, có điều tích lũy cũng coi là vô cùng thâm hậu.

Lần này tìm tới nhà họ Phùng, nhà họ Phùng mời tôi qua giúp nhà họ Thích bọn họ. Cô ta cũng thấy được kỳ thực tôi có vướng víu việc quan trọng, cô ta vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của tôi và nhà họ Phùng, đối với nhà họ Thích mà nói đây tuyệt đối là trong tuyết đưa than, xong việc nhà họ Thích tuyệt đối sẽ không để tôi thiệt thòi.

Cô ta cũng hiểu biết một chút về việc làm ăn trong nước, nhà họ Phùng phần lớn phát triển ở thành phố Nội Dương, đích thị là Thổ hoàng đế của Nội Dương, có điều rời khỏi Nội Dương, nhà họ Phùng sẽ rất chật vật.

Đặc biệt là thiếu gia nhà họ Dương tới gây sự hôm nay, nhà họ Dương sau lưng hắn, đích thực là một gia tộc khổng lồ, sau lưng gia tộc đó còn có đạo trường phong thủy, nhà họ Phùng nếu cứng đầu gánh vác, thì sẽ thua thiệt. Khoáng sản của nhà họ Thích bọn họ cũng rải khắp trong nước, tuy không lợi hại bằng gia tộc đó, nhưng bọn họ ra tay, đối phương cũng phải cân nhắc một chút.

Tôi cũng chỉ ngạc nhiên tý chút, rồi chẳng thấy gì lạ nữa.

Nhà họ Dương đích thực lợi hại, nếu không nhà họ Cẩu đã chẳng phải là thái độ như hồi đó, có điều đối với tôi mà nói, tất cả những chuyện này đều không quá quan trọng.

Nhà họ Dương không còn Dương Hạ Nguyên thì chỉ là một gia tộc thông thường, bọn họ cũng chẳng có liên quan gì với tộc Khương, thứ còn lại liền chỉ có tiền.

Mà đạo trường phong thủy kia, cao thủ đều chết ở quần thể núi Nam Sơn rồi, còn lại mấy người Đường Đức thì căn bản sẽ không đối đầu với tôi.

Có điều tôi vẫn nói lời cảm ơn với Thích Lan Tâm, cũng âm thầm nhìn nhận nghiêm túc một chút về người đàn bà này, cô ta ngoài vẻ bề ngoài và tướng cốt đẹp ra, nghệ thuật đối đãi với người khác cũng không tồi, ít nhất sẽ khiến người ta cảm thấy đây là một gia tộc đáng để kết thân.

Mười mấy phút sau, xe của Phùng Quân dừng tại chân núi của một quả núi trong thành phố.

Quả núi này còn lâu mới cao lớn bằng núi Nội Dương, chỉ là một quả núi nhỏ mà thôi. Có điều trên núi lại um tùm xanh mướt, cho người ta một cảm giác sinh khí dồi dào rất dễ chịu. Căn biệt thự đơn lập của nhà họ Thích được xây dựng ở dưới chân núi, phong cách kiến trúc kiểu Anh, mái tôn màu xanh, tường xây gạch đỏ, mái hiên màu trắng, tự nhiên mà rộng rãi.

Phía trước chỗ chân núi này có một nhánh của sông Dương chảy vào, hình thành một con sông nhỏ.

Sau khi chúng tôi xuống xe, Thích Lan Tâm bèn lên trước dẫn đường, đi vào trong cổng của căn kiến trúc phong cách kiểu Anh này.

Tầng một chắc cũng là phòng khách của nhà họ Thích, toàn bộ đều là nội thất kiểu Âu, trang hoàng sang trọng, trên tường treo rất nhiều tranh vẽ của các quốc gia phương Tây, trông rất thần bí trang trọng.

Phong thủy ở đây không kém, đây là ý nghĩ đầu tiên của tôi sau khi vào trong.

Ngồi bắc hướng nam, dựa núi giáp sông, nhà họ Cố hồi đó là lưng dựa vào núi Nội Dương sắp chết.

Nếu như núi nghèo gió ác, thì dựa núi giáp sông sẽ đối ứng với càng dễ có quỷ.

Dạng núi tốt sông tốt giống thế này, thì sẽ đối ứng với gia tộc hưng thịnh, khai chi tán diệp.

“Thích tiểu thư, người gia tộc nhà các chị đâu? Tôi phải xem tướng mặt của người khác nữa.” Vừa nói tôi đồng thời vừa lấy Định la bàn ra, cũng xác định kim chỉ không có vấn đề, đây là nơi có phong thủy bình thường.

Thích Lan Tâm lúc này mới nhỏ giọng trả lời: “Đều hoặc là đang nghỉ trong phòng mình, hoặc là đi viện rồi, tôi đưa cậu lên gặp bố tôi trước.”

Tôi gật đầu, đồng thời cũng đang suy nghĩ, phong thủy nhà ở của nhà họ Thích đích thực không có vấn đề, người trú ở đây lẽ ra không nên có tướng sắp chết mới đúng.

Phùng chí Vinh nói với tôi nhà họ Thích muốn dời mộ, lẽ nào là bởi vì phần mộ của nhà họ Thích có vấn đề?

Trong lúc suy nghĩ, tôi đã lên trên tầng hai, đường hành lang dài, nền đất được trải thảm bông.

Ở đây có người làm đang dọn dẹp vệ sinh, hoặc bận bịu việc khác, lúc Thích Lan Tâm dẫn tôi đi qua, bọn họ đều rất cung kính gọi Đại tiểu thư.

Tôi chú ý thấy tướng mặt của những người này đều không có vấn đề.

Đến bên ngoài một căn phòng, Thích Lan Tâm gõ gõ cửa, cửa phòng từ bên trong mở ra.

Người mở cửa là một nữ giúp việc, khoảng tầm ba bốn mươi tuổi, chị ta cung kính gọi một tiếng Đại tiểu thư, rồi dè dặt nhìn sang tôi.

“Vị này là La tiên sinh, Âm dương tiên sinh tôi mời từ nhà họ Phùng tới, cậu ta cần gặp bố tôi.” Nữ giúp việc lúc này mới thận trọng tránh lối.

Trong phòng hơi giản dị hơn chút, trên một chiếc giường lớn màu trắng, đang nằm một người đàn ông trung niên chắc tầm khoảng hơn năm mươi tuổi.

Hai mắt ông ta hơi nhắm nghiền, rõ ràng là ngủ say rồi.

Trong phòng có một mùi xông hương quái dị, mới ngửi mũi có chút ngứa ngáy, ngửi lâu thì có một cảm giác an thần.

Thích Lan Tâm bước đến cạnh giường, rõ ràng là định gọi bố cô ta dậy.

Tôi làm một động tác suỵt, vẻ mặt hơi có chút khó coi nhìn bố của Thích Lan Tâm.

Tuổi năm mươi, theo lý mà nói lẽ ra là đang tuổi sung mãn.

Nhìn hình thể cánh tay lộ ra ngoài của bố Thích Lan Tâm, trông có vẻ cơ thể rất cường tráng.

Nhưng tướng mặt ông ta lại toát ra một kiểu hư rỗng.

Đây không phải là thể hư, mà là mệnh hư!

Xương mày ông ta rất dài, nửa trước lông mày hơi có độ bóng, nhưng nửa sau thì trông xám trắng, dường như sắp hình thành mày đứt, hơn nữa một nửa chỗ còn độ bóng kia đậm nhạt vừa phải, nửa phía sau kia trông lại lơ thơ.

Lông mày là cung Bảo mệnh, mày đứt và mày lơ thơ đều không phải là tướng trường thọ.

Biến hóa đột ngột này, càng giống như ông ta từng là tướng trường thọ, bây giờ biến đổi mà thôi.

Ngoài ra, sống mũi ông ta cong cong sụp xuống một khúc nhỏ, đường Pháp lệnh ở hai bên cánh mũi rất ngắn nhỏ, chưa từng đến được khóe miệng.

Đường Pháp lệnh nhìn như hai nếp nhăn rất sâu, rất nhiều người đều cảm thấy đường Pháp lệnh quá sâu sẽ ảnh hưởng mỹ quan, nhưng trên tướng mặt mà nói thì hoàn toàn không phải như vậy.

Đương nhiên, đường Pháp lệnh cũng sẽ lớn lên theo tuổi tác, chỉ có rất ít người tuổi còn trẻ mà đã có đường Pháp lệnh rất sâu.

Nếu là sau năm mươi tuổi, đường Pháp lệnh vẫn không tới nổi khóe miệng, thì nhất định khó cầu vận may, cũng sẽ đoản mệnh.

Đầu mày tôi nhíu chặt nhìn bố Thích Lan Tâm, cũng chính vào lúc này, ông ta từ từ mở mắt ra.

Ánh mắt ông ta ảm đạm không chút sáng, chẳng có thần thái gì, bọng mắt cũng toát lên vẻ sưng ứ, vẫn là bộ dạng nửa ngủ nửa không.

Hơn nữa hai bên gò má, ấn đường, chóp mũi của ông ta đều là khí đen chuyển động, thứ khí đen này còn đang không ngừng đổ vào trong miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận