Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 476. DỤ ĐỊCH VÀO TRÒNG

Chương 476. DỤ ĐỊCH VÀO TRÒNG


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Từ Thi Vũ nghiêng đầu nói mấy câu với cảnh sát mặc thường phục, tiếp đấy cô ta liền bảo tôi rời phòng bệnh một chút, bọn họ thẩm vấn Cố Thiên Lương.

Tôi hiểu, tôi ở lại đây cũng chẳng có tác dụng gì.

Cố Thiên Lương chắc chắn sẽ chẳng nói gì hết, mà ngược lại sẽ vì quá kích động mà dẫn đến xuất hiện biến cố dạng như ban nãy.

Tôi bước ra ngoài ngồi lên ghế bên ngoài phòng bệnh, đợi khoảng chừng hơn một giờ đồng hồ, mấy người Từ Thi Vũ vẫn chưa ra.

Cứ ngồi đợi không thế này cũng chẳng ra sao, tôi liền ra ngoài mua rượu và thuốc mà Lưu Văn Tam đòi, lúc về thì nhắn một tin cho Từ Thi Vũ rồi quay về phòng bệnh của Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam rõ ràng rất hào hứng, hỏi tôi cảm giác nhận đồ đệ thế nào?

Tôi cười khổ, kể thật quá trình cho Lưu Văn Tam nghe, đồng thời cũng nói luôn chuyện của Cố Thiên Lương.

Kể hết xong, Lưu Văn Tam liền nhíu đầu mày, lão nói cách làm này của tôi cũng chẳng có vấn đề gì, ngược lại là lão suy nghĩ có chút không chu toàn rồi.

Tiếp đấy lão lại nói tới Cố Thiên Lương, thần sắc lập tức liền lạnh lùng hơn nhiều, bảo: “Với loại người như Cố Thiên Lương và Lý Đức Hiền, cần gì phải nói đạo lý gì, chúng nó có tim? Giết người hại mạng, trộm xác người ta, băm nát thành nghìn mảnh cũng không quá đáng.”

“Loại cần hỏi thì hỏi cho ra, đứa cần đưa đi bắn thì bắn luôn, nó mà không chết, chắc chắn sẽ còn có người phải đi đập chết nó.”

Lòng tôi khẽ than, Lưu Văn Tam là người từng trải, Khổ Nhi bị đè ở dưới chân đập Giang Đê lâu như thế, sự oán hận của lão đối với thần sông của sông Dương sâu nặng như vậy. Chỉ cần hơi đặt mình vào vị trí người khác một chút, lão nổi giận cũng rất bình thường.

Nói chuyện đơn giản đôi câu xong, tôi liền lên trên chiếc giường bệnh bên cạnh ngồi đọc sách.

Phải đến khoảng hơn hai giờ, Từ Thi Vũ mới tới.

Cô ta rõ ràng có chút bất lực, nói với tôi miệng Cố Thiên Lương rất chặt, không hé thêm một chữ nào cả.

Tôi trầm ngâm một lát, nói không cần phải hỏi nữa, lời của Vương Kim Cúc cũng có độ tin cậy, bây giờ Lý Đức Hiền cũng đã tới nơi rồi, cứ đi thẳng qua tìm lão là được.

Từ Thi Vũ gật gật đầu nói: “Bên trên cũng đã chuẩn bị xong, việc phong tỏa đã hoàn thành rồi, mấy cây số xung quanh chỗ Lý Đức Hiền ẩn nấp đều đã giăng dây cảnh giới, còn có thêm chó nghiệp vụ nữa, lão không chạy ra ngoài được.”

“Bên trên cũng đã sắp xếp nhân sự, dự định đêm nay sẽ bắt đầu hành động truy bắt.”

Tôi nhíu mày, bảo Từ Thi Vũ phải đi thương lượng để tôi xem qua chỗ đó trước, tôi đi trên đầu nhất, chứ nếu không, bọn họ nhất định sẽ gục trong tay Lý Đức Hiền.

Từ Thi Vũ lại cười cười, cô ta rất nghiêm túc bảo với tôi, bên trên đã nói chuyện với cô ta rồi, không cần phải báo cáo bàn bạc nữa, có thể để tôi vào trong trước.

Lập tức, trong lòng tôi cũng chắc thêm vài phần, sau khi suy nghĩ xong thì bảo Từ Thi Vũ đi một chuyến đón Trần mù.

Bây giờ đã biết Lý Đức Hiền ở đâu, Cố Thiên Lương cũng bị bắt rồi, lão cũng chẳng cần thiết phải canh ở nhà họ Sài nữa, xác chết của Sài thiếu gia trấn đơn giản lại là được.

Tôi cũng chuẩn bị đi tìm Thương Tượng một chuyến.

Bây giờ trong tay tôi không còn la bàn nhái, có trời biết Lý Đức Hiền còn có thủ đoạn ác độc gì nữa không, bắt buộc phải chuẩn bị sẵn tất cả, để bảo đảm không có gì sơ suất.

Lưu Văn Tam thì cứ thở dài suốt, nói chân lão chả ra sao, chẳng có cách gì tự tay đi vặt chân Lý Đức Hiền, lão bảo tôi nhất định phải làm thay lão.

Tôi bất đắc dĩ cười khổ, rời khỏi bệnh viện cùng lúc với Từ Thi Vũ, cô ta lái xe đi đón Trần mù, cũng hẹn sẵn địa điểm tập hợp với tôi.

Còn tôi thì bắt một chiếc xe, đi tìm Thương Tượng.

Khoảng thời gian này cũng chẳng phát sinh việc gì ngoài ý muốn, tôi cũng lấy được từ chỗ Thương Tượng ba chiếc la bàn nhái, xong bèn đi thẳng tới địa điểm hẹn sẵn với Từ Thi Vũ.

Kết quả sau khi tới nơi xong, tôi mới phát hiện, đây hóa ra lại là thôn trong thành phố mà trước đây xưởng trưởng Châu từng đưa tôi tới!

Đương nhiên không phải là lối vào lần đó, nhưng lòng tôi vẫn hơi thấy nặng nề hơn một chút.

Dây cảnh giới gần như đã phong tỏa tất cả lối ra khỏi thôn, cũng liên tục có người tuần tra.

Chỗ ẩn nấp của Lý Đức Hiền chọn ở đây, tuyệt đối không đơn giản...

Lờ mờ, trong lòng tôi còn có vài phần sợ hãi và bất an.

Lần đó Tiểu Niếp chết ở đây, huyết sát hóa thanh thi, con bé cũng là tồn tại tiếp cận thanh thi đầu tiên mà tôi tiếp xúc.

Trong số nhân sự canh chừng ở đây, có một người chính là Trâu Vi Dân. Anh ta đến gần kể tình hình cho tôi.

Từ sau khi Lý Đức Hiền vào trong xong, thì chưa từng xuất hiện.

Cụ thể Lý Đức Hiền trú ở đâu, bọn họ tạm thời chưa vào trong thôn nên không cách gì biết được, manh mối hỏi được từ miệng của Vương Kim Cúc, nói cũng tương đối mơ hồ.

Khâu Vi Dân đưa một mảnh giấy cho tôi, trên đó viết vỏn vẹn bốn chữ.

“Càn mệnh Cát phương.”

Anh ta cũng bảo với tôi, về việc Lý Đức Hiền trú ở đâu, Vương Kim Cúc chỉ nói mấy chữ này, những thứ khác kiểu gì cũng chẳng hỏi ra được.

Tôi hơi nheo mắt, chằm chằm nhìn mảnh giấy.

Càn mệnh Cát phương, đây là một từ hình dung về nhà của Tây tứ trạch.

Vương Kim Cúc nói không hề mơ hồ, mà ngược lại là rõ nét đến cực điểm!

Có phương vị này, trên cơ bản tôi liền có thể tìm thấy Lý Đức Hiền ngay.

Vấn đề chính là ở đây, bà ta nói quá rõ nét, bà ta rõ ràng là không hiểu phong thủy, kể cả có bị thẩm vấn nói ra, thì nhiều nhất đáng lẽ cũng là nói một vị trí đường phố của căn nhà.

Nhưng bà ta ngược lại dùng một phương thức mà những người khác đều không rõ, để cho đáp án.

Vậy thì địa chỉ này không phải là để cho phía cảnh sát xem, mà là để cho phong thủy sư xem!

Nói cách khác, bà ta muốn tôi xem!

Tư duy trong chớp mắt đã nghĩ rõ những điểm này, tôi nheo mắt, trong lòng cũng có vài phần cảnh giác.

Lẽ nào, Lý Đức Hiền đã lường đến từ trước, rằng khả năng có một ngày lão sẽ bị dồn đến đường cùng? Cũng từng lường trước việc Vương Kim Cúc sẽ bị bắt?

Chỗ này, chính vì vậy mà chuẩn bị. Chứ không phải là một chỗ ẩn thân lão tạm thời tìm ra?

Mảnh giấy này, cũng chính là dụ địch vào tròng.

Nếu như trước đây, tôi chắc chắn sẽ không nghĩ được nhiều như thế.

Mà sẽ vì có được cái địa chỉ này, mà tự tin thêm trăm lần đi xử lý Lý Đức Hiền.

Bây giờ tôi lại cảnh giác đến cực điểm, không dám xem thường lão một chút nào.

Đồng thời, tôi cũng dặn dò Trâu Vi Dân, không có tín hiệu và lời nói của tôi, bọn họ tuyệt đối không được vào trong thôn trong thành này.

Đây là cuộc đấu thuộc về hai phong thủy sư giữa tôi và Lý Đức Hiền!

Sợ rằng không phải lão chết, thì là tôi chết.

Đầu mày Trâu Vi Dân nhíu chặt, thần sắc rõ ràng rất mất tự nhiên.

Anh ta hỏi đơn giản mấy câu, tôi cũng không trả lời thêm.

Đợi đến khoảng tầm hơn sáu giờ, lúc hoàng hôn sắp buông xuống, xe của Từ Thi Vũ cuối cùng cũng tới.

Cô ta mà còn không tới, thì tôi phải lo lắng liệu bọn họ có gặp biến cố gì trên đường đi không rồi.

Cửa xe mở ra, Trần mù xuống xe, ngao sói cũng chui từ hàng ghế sau ra ngoài.

Tôi lúc này mới biết nguyên nhân bọn họ chậm trễ lâu như vậy, hóa ra là vì đi đón ngao sói.

Lần này ngao sói rõ ràng không giống với trước đây, không đến chồm lên người tôi nữa.

Mà nó đến gần phía trước chỗ lối vào thôn, đi qua đi lại, trông rất bồn chồn, lông dựng ngược cả lên.

Chưa đợi Từ Thi Vũ mở miệng, tôi đã lên phía trước, khẽ kể rõ tình hình với Trần mù.

Lông mày Trần mù nhướng lên, lão mò ra một lon hùng hoàng, bảo tôi rắc lên trên đường vào thôn, xem xem có phản ứng gì.

Lúc đó tôi không hiểu tại sao, nhưng cũng làm theo những gì Trần mù nói.

Bột hùng hoàng còn toát ra một thứ mùi nồng nặc khó ngửi.

Tôi đại khái cũng chỉ rắc một khoảng cách tầm mấy mét.

Trong bột hùng hoàng, liền xuất hiện hai loại vết chân...

Lúc vết chân xuất hiện, hùng hoàng đều nhanh chóng biến thành màu trắng, thậm chí còn ánh lên màu xanh.

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương thứ ba kết thúc rồi.

Có bạn đọc hỏi tôi donate bằng cách nào, bấm chỗ bên cạnh phần giục chương ở mỗi cuối chương là có thể donate.

Còn có bạn đọc nói, phần donate biến mất rồi.

Đúng đấy... nếu đã cài đặt bản beta, thì đúng thật là không có chức năng donate nữa.

Cần phải gỡ bỏ, rồi vào chợ ứng dụng tải lại.

Lý Đức Hiền là nhân vật phản diện đầu tiên sau khi nam chính vào nghề, mâu thuẫn bắt đầu từ bố cục phong thủy, cũng phải kết thúc trong bố cục phong thủy.

Rất nhiều người thấy La Thập Lục phế vật, cậu ta ngoài phong thủy lợi hại ra, những thứ khác đích thực là kém.

Phần đấu phong thủy tiếp sau tôi sẽ cố hết sức mình viết thật đặc sắc!

Tôi muốn cầu thưởng... để kích thích bạo chương ngày mai, cho tôi ít adrenaline được không...
Bạn cần đăng nhập để bình luận