Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 300. BÌNH AN QUAY VỀ

Chương 300. BÌNH AN QUAY VỀ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dich: Phong Lăng

Mặt tôi biến sắc.

Vị Âm tiên sinh này không chỉ trả lại Kim toán bàn cho tôi, mà còn đưa quyển sách da dê này lại cho tôi nữa.

Tôi ngàn vạn lần không ngờ được, quyển sách này lại là Táng ảnh chi pháp!

Lập tức tôi có thể khẳng định chắc nịch, thứ Trương Nhĩ muốn lấy, nhất định chính là thứ này!

Đây cũng là học vấn cả đời của Kế Nương, là nguồn gốc của việc bà ta bị người ta ám hại!

Táng ảnh chi pháp này tuyệt đối cực kỳ quan trọng, chẳng trách Trương Cửu Quái đến chết cũng không chịu buông tay.

Thứ này đối với phong thủy sư mà nói, tuyệt đối là tồn tại khiến người ta đâm đầu tranh nhau lao vào.

Hơn nữa trong chớp mắt tôi cũng đã biết rõ, Trương Cửu Quái tại sao rõ ràng đã biết là sẽ chết, mà vẫn phải liều một phen.

Ông nội tôi kế thừa Trạch kinh và Âm sinh cửu thuật, thứ ông học được là phần quan trọng nhất của Địa tướng Kham dư.

Trương Cửu Quái tuy là Thiết khẩu Kim toán, cũng có một quyển Cốt tướng.

Nhưng bói người làm sao có thể so sánh được với tính núi, tính sông?

Trương Cửu Quái đã không thể học Âm thuật nữa, ông nội tôi cũng sẽ không đem Trạch kinh và Âm sinh cửu thuật đưa cho ông ta.

Vậy thì ông ta chỉ còn nước tìm lối đi khác.

Táng ảnh chi pháp cũng là đại thuật phong thủy, không hề yếu hơn Địa tướng Kham dư, thậm chí ở một số phương diện còn có chút nhỉnh hơn.

Đồng thời Trương Cửu Quái cũng khiến mạng mình hoàn toàn bỏ lại trong mộ Kế Nương.

Nhưng tại sao, Âm tiên sinh lại đem Táng ảnh chi pháp đưa cho tôi?

Ông ta và Kế Nương có quan hệ gì?

Lẽ nào cuốn sách này, ông ta không muốn lấy ư?

Trong lúc suy nghĩ, tôi ngẩng đầu lên.

Người đàn bà đứng cạnh tôi kia đã lách qua người tôi, bước vào bên trong từ đường.

Lúc trước khi đi qua chỗ xác chết của Trương Cửu Quái, cô ta còn nghiêng đầu nhìn tôi một cái, thần sắc hơi có chút lãnh đạm.

“Rất nhiều người không muốn anh đi đâu, ở vùng bên rìa huyệt Các, cái thôn này của chúng tôi gọi là thôn Kế Nương, tên người đuổi xác mà các anh đi cùng đó, trộm rất nhiều xác chết, ở trong thôn, có rất nhiều người muốn tìm các anh tính sổ.”

“Nếu như không đi, sư phụ tôi nhất thời còn chưa thể xuống núi được, chẳng ai biết được bọn họ sẽ làm gì với các anh đâu.”

“Thập Lục, không cần hỏi nhiều, nếu ông ta đã nói là sẽ tới tìm mày, thì chắc chắn sẽ tới, chúng ta đi.” Trần mù đột nhiên mở miệng nói.

Kỳ thực giây phút trước tôi nói không đi, cũng chỉ là vì Kim toán bàn.

Bây giờ kể cả có nghi ngờ về quan hệ giữa Âm tiên sinh và Trương Cửu Quái, tôi cũng chẳng muốn tiếp tục ở lại đây.

Đặc biệt là lời nói của người đàn bà này, cũng toát đầy sự nguy hiểm.

Một lát sau, tôi cõng xác chết của Trương Cửu Quái lên, cùng Trần mù bước ra khỏi từ đường.

Ban nãy lúc cửa mở Phùng Bảo đã căng thẳng nhòm chúng tôi rồi.

Sau khi đi qua xong, trên mặt Phùng Bảo lập tức nở nụ cười, phân biệt gọi tôi và Trần mù, lên tiếng chào hỏi.

Phía sau lưng vọng lại tiếng két két, quay đầu nhìn lại, người đàn bà đó hóa ra đang đóng cửa từ đường lại.

Đồng thời, phía bên phải cũng có thứ cảm giác như có dao nhọn kề sau lưng vậy.

Tôi vô thức hướng về phía bên phải nhìn một cái, mí mắt lập tức giật giật không ngừng.

Phía lề đường bên phải có không ít người đang đứng, đều đang nhìn về phía bên này của chúng tôi.

Đứng đầu là ba người hôm qua áp giải chúng tôi xuống núi.

Gần như vẻ mặt của mỗi người đều không mấy dễ nhìn, lờ mờ, còn toát ra thứ sát khí mạnh mẽ.

Trong đó có mấy người tôi nhận ra được, là người trong đoàn người đưa tang ‘Kế Nương cưới chồng’ tối hôm đó.

Đặc biệt là bọn họ, ánh mắt nhìn chúng tôi càng lộ vẻ hung hãn.

Tim tôi đập thình thịch điên cuồng, cũng chú ý đến gã đàn ông trung niên đêm hôm qua.

Rõ ràng, thần sắc của gã rũ rượi hơn nhiều so với đêm qua, hơn nữa thắt lưng hơi có chút còng xuống.

Dưới ánh nắng chói mắt, bất chợt tôi nhìn thấy trên lưng gã, dường như có một người đang nằm bò bên trên...

Đấy chẳng phải chính là “thằng lùn” đó sao?

Thằng lùn cũng đang chằm chằm nhìn tôi, trong mắt rõ ràng có vài phần u ám.

Hình ảnh này chỉ lướt qua một cái.

Trời xui đất khiến thế nào tôi lại lấy điện thoại ra nhìn thời gian một cái.

12:00, vừa đúng giờ phút chính ngọ!

“Thập Lục, mày còn đang nhìn cái gì thế?” Trần mù gọi tôi một tiếng, khiến tôi định thần lại.

Phùng Bảo cũng kéo cửa xe, gọi tôi lên xe.

Sau khi lên xe, Phùng Bảo khởi động nhấn ga.

Tuy nhìn trông hắn vẫn còn khá yếu, nhưng tay chân rất vững, sau khi lái ra ngoài một đoạn xong, cái cảm giác như dao nhọn kề lưng ấy mới biến mất.

Phùng Bảo hướng vào kính chiếu hậu, nhe răng cười cười với tôi: “La tiên sinh, cậu đã làm gì rồi? Tại sao bọn họ đột nhiên lại cho chúng ta rời đi?”

“Nói thật, hôm qua tôi còn tưởng mình sắp chết rồi, truyền mấy chai mới hồi người lại.”

“Cái con bé đấy cũng hơi lạ, xe cũng tặng chúng ta luôn, chỉ bảo chúng ta nhanh rời khỏi huyện Các.”

“Đúng rồi, cô ta hình như còn bảo tôi nói lại với cậu, cô ta tên là Thẩm Kế.”

Lời của Phùng Bảo tôi không tiếp lời được, bởi vì tôi chẳng làm gì cả.

Tôi lắc lắc đầu, nói thật: “Không biết.”

“Hả?” Vẻ mặt của Phùng Bảo trở nên ngơ ngác.

Tôi cúi đầu, chằm chằm nhìn xác chết của Trương Cửu Quái, rồi lại nhìn sang Kim toán bàn.

Đột nhiên tôi nghĩ ra, lẽ nào là bởi vì Âm tiên sinh nhận ra tôi là đồ đệ của Trương Cửu Quái?

Chúng tôi không trực tiếp rời khỏi huyện Các luôn, mà sau khi ra khỏi thôn, Phùng Bảo liền đưa chúng tôi vào trong huyện lỵ.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Hắn đói meo rồi, trong bụng tôi cũng trống rỗng, đến cả bụng của Trần mù, cũng sôi ùng ục tận mấy lần.

Trong huyện lỵ chúng tôi tìm bừa một quán ăn, Phùng Bảo gọi một bàn thức ăn, hắn cũng hỏi chủ quán lấy ba con gà sống.

Ngao sói ăn vồ vập, mấy người chúng tôi cũng ăn ngấu nghiến.

Cuối cùng lúc chuẩn bị lên đường, Phùng Bảo còn mua không ít đồ kho tàu, coi như lương khô trên đường của chúng tôi, để đề phòng lúc cần.

Đợi rời khỏi huyện Các, xuyên qua Lương Châu, tới lúc về lại thành phố Nội Dương, đã là hai ngày sau rồi.

Chủ yếu là thân thể của Phùng Bảo kỳ thực vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, trên đường cũng bị kéo dài không ít thời gian.

Chúng tôi cũng chẳng có cách nào ngồi xe khách, tàu hỏa hay tàu cao tốc các loại, ngao sói to đùng ra thế, đi cái gì cũng không tiện.

Cứ thế cho tới khi về đến nhà họ Phùng, Phùng Bảo đã gọi điện thoại thông báo từ trước.

Phùng Chí Vinh cũng ở nhà họ Phùng đợi tôi, bao gồm cả Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi đều tới cả.

Ba người chúng tôi kỳ thực rất nhếch nhác.

Quần áo của Phùng Bảo rách rưới, chưa thay mới được, vết máu bên trên đều phát đen hết cả.

Còn bộ Đường phục trên người tôi cũng bẩn thỉu, rách nát hơn không ít.

Ngược lại là Trần mù, nhìn lên trông “lịch sự” hơn chút.

Rõ ràng, Phùng Bảo chắc chắn đã kể qua một chút tình hình, Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi thì hỏi tôi về chi tiết.

Tôi đem những gì trải qua ra kể lại một lượt, bao gồm tại sao chúng tôi có thể về được, cùng với nguyên nhân Trương Nhĩ không quay về.

Sắc mặt của Phùng Chí Vinh biến hóa tận mấy lần.

Có điều không có vẻ gì là trách tôi cả, ngược lại là toát ra chút vẻ như ảo não hối hận vậy, nói lẽ ra không nên để Trương Nhĩ tiếp xúc với tôi.

Tôi lắc đầu, nói nếu không phải là Trương Nhĩ, chuyện ở sông Dương sợ là đã là một quang cảnh khác rồi, trong chuyện này chỉ là lựa chọn của mỗi người không giống nhau, Trương Nhĩ cũng chẳng xấu.

Chỉ là nhắc đến Trương Nhĩ, trong lòng tôi cũng có chút mất tự nhiên.

Nói cho cùng, Trương Nhĩ cũng chẳng làm việc gì ác với tôi cả, chuyến đi này để lão lại trong mộ Kế Nương, lúc này cũng chẳng biết là sống hay chết.

Nhưng lúc đó chúng tôi cũng chẳng có lựa chọn nào khác.

Phùng Chí Vinh cũng chẳng nói thêm gì khác, mà bảo chúng tôi nghỉ ngơi tử tế, ngày mai lại chuẩn bị bữa tiệc, để tẩy trần cho chúng tôi.

Trần mù thì nói phải về xem nhà chút.

Lưu Văn Tam bật luôn Trần mù không chút khách khí, nói lão làm việc, lo lắng làm cái gì. Mới có mấy hôm thôi, không nghỉ ngơi lúc được à, đợi về xong lại mệt chết ngáp luôn ở cửa đi.

Trần mù im không nói gì, nhưng cũng chẳng tiếp tục đòi về nữa, mà cúi đầu hút thuốc.

Sau đó Hà Thái Nhi và Lưu Văn Tam còn đưa tôi về tận phòng, Trần mù ở phòng cạnh phòng tôi.

Cả quãng đường tôi đích thực cũng mệt lắm rồi, đi tắm một cái, thay một bộ quần áo sạch sẽ, xong liền lăn ra ngủ luôn.

Ngày hôm sau ngủ đến tận lúc trời sáng bảnh, ăn xong bữa tiệc tẩy trần của Phùng Chí Vinh, cả người mới như sống lại vậy.

Trần mù lần này cũng chẳng ở lại thêm, lão đưa ngao sói cùng rời đi.

Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi cũng đòi đi cùng lão, bọn họ vốn còn định gọi tôi đi cùng, tôi cũng tính đi qua xem Triều dương trạch, sau đó lại về nghiên cứu sa bàn phong thủy.

Lúc trước tôi định hỏi thăm tin tức của vị Kham dư đại sư kia từ chỗ Mã Bảo Nghĩa, còn mong Mã Bảo Nghĩa có thể giúp đỡ.

Nhưng bây giờ y ở lại mộ Kế Nương, dự định này đã không còn dùng được nữa, tôi phải nghĩ cách khác.

Lúc sắp rời khỏi nhà họ Phùng, tôi lại nhận được điện thoại của xưởng trưởng Châu, hỏi tôi có thời gian không.

Gã muốn gặp tôi một chút, bữa trước Lưu Văn Tam lần thứ ba vớt được vợ gã lên bờ, tôi giúp vợ gã đỡ âm linh, món tiền ấy gã còn chưa đưa cho tôi nữa.

Rồi nhà gã có một người họ hàng xa, xảy ra chút chuyện.

Người đã sắp mất rồi, đứa bé vẫn chưa sinh ra được.

Người này tám chín phần là không giữ được nữa, muốn nhờ tôi đi qua xem xem, có thể giữ được đứa bé lại không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận