Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 53. CÓ CHA SINH KHÔNG MẸ DẠY

Chương 53. CÓ CHA SINH KHÔNG MẸ DẠY


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Rõ ràng trước khi đi chúng tôi đã xác nhận, bọn Liễu Chí đều ở nhà ăn đám ma, tôi cũng rất cẩn thận xung quanh, không hề thấy có người...

Lẽ nào, có người mà tôi và Lưu Văn Tam không chú ý đến, chạy đi báo tin cho Liễu Chí?!

“Chú Văn Tam, nhanh lên còn chạy!”

Tôi hoảng hốt giơ tay cho Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam nhảy lên khỏi huyệt mộ, nhưng chẳng có dấu hiệu muốn chạy nào.

Tôi sốt ruột đến muốn nhảy lên: “Chú Văn Tam nhanh đi chứ! Bọn Liễu Chí sắp đến nơi rồi! Cháu với chú đánh không lại cả đám người đâu! Có khi bị chúng nó đánh chết đấy!”

Lưu Văn Tam thì nheo mắt nói một câu: “Nó không dám động tay với chú, cũng không dám động tay đánh mày, dân thôn này còn chưa bị điên.” “Đợi nó đến đây, chú Văn Tam còn có chuyện hỏi nó.”

Không thể không nói, bộ dạng trấn tĩnh này của Lưu Văn Tam, tôi chỉ có một chữ.

Phục!

Đào mồ nhà người ta, còn không chạy, nói người ta không dám động tay, e là chỉ có mỗi mình Lưu Văn Tam!

Lão không đi, tôi cũng không đi được.

Chưa đầy hai phút, bọn Liễu Chí đã kéo người xông đến nơi!

Đông nghịt, đi theo sau phải tầm cả trăm người dân thôn!

Có cái mấy người đánh trống thổi kèn và múa ương ca thì không thấy đâu.

Đa phần là do đám ma làm xong rồi, bọn họ nhận tiền xong, ai về nhà nấy, nên đi theo Liễu Chí, chỉ có người dân trong thôn ra hóng chuyện.

“Lưu Văn Tam! Đ-t bà nội mày! Đào mộ cậu tao thì tuyệt tự tuyệt tôn!” Liễu Chí đỏ cả mắt lên, đang định lao lên liều mạng với Lưu Văn Tam.

Cạnh gã còn có Lý A Muội đi theo, và người đàn bà kia cũng đang vừa khóc vừa chửi, nói Lưu Văn Tam là thứ không ra gì, tiện mồm cũng chửi luôn cả tôi, nói La Thập Lục là thứ âm sanh tử mất hết lương tâm! Từ lâu đã nghe nói tôi là ma quỷ chui ra từ bụng người chết của thôn Tiểu Liễu, quả nhiên đi cùng với Lưu Văn Tam, cả hai đều làm việc không còn là con người!

Thậm chí đến câu có cha sinh không mẹ dạy cũng lôi ra chửi.

Đầu tôi ong ong, máu nóng bốc lên, cũng đỏ mắt lên chửi lại: “Chúng mày nói cái gì? Nói thêm câu nữa! Hôm nay tao liều mạng với chúng mày luôn! Kiểu gì cũng phải có thằng nằm lại đây!”

Mấy người dân thôn ngăn Liễu Chí lại, ôn tồn khuyên giải.

Lưu Văn Tam cũng giữ lấy tay tôi, nhỏ giọng bảo tôi, không nhất thiết phải đánh thật với Liễu Chí.

Tôi có hơi tỉnh táo lại chút, nhưng vẫn tức phát điên.

Đúng thật, tôi được lôi từ bụng người chết ra không sai.

Tôi là âm sanh tử cũng không sai!

Nhưng gã không được chửi tôi là đứa có cha sinh không mẹ dạy!

Mẹ tôi khó sinh mà chết, còn thành mẫu sát, hơn hai mươi năm nay đều là du hồn dã quỷ, bố tôi cũng chết oan uổng đáng thương.

Chúng nó chửi thế, tôi dám liều mạng thật!

Đương nhiên, đây cũng liên quan đến cách dạy dỗ tôi từ nhỏ của bà nội, không cho tôi cãi nhau với người khác, chỉ sợ lại phát sinh thảm án giống như chuyện nhà thợ mổ lợn!

Trong lòng tôi cũng rất sợ, vậy nên trừ chuyện lần năm tuổi, cả đời này tôi chưa đỏ mắt tức giận với ai bao giờ!

Nhưng câu nói đó của Lý A Muội, là phạm vào điều cấm kỵ của tôi, tôi trợn mắt nhìn trừng trừng bọn Liễu Chí, tức đến lồng ngực phập phồng.

Cũng may, dân thôn chặn Liễu Chí, Lý A Muội và người đàn bà kia lại.

Thần sắc của dân thôn cũng mất tự nhiên, ánh mắt có phần e sợ nhìn tôi và Lưu Văn Tam.

Ông cụ Vương lại lập cập bước lên trước, giọng nói vẫn to kinh người.

“Tao nói Văn Tam à, làm gì lại đi quật mộ lão Liễu thế!”

“Nó cũng vừa mới nhập thổ, thế này thì chết cũng không yên à!”

Giọng ông cụ Vương đúng là to hết nói, kinh đến mức lá rụng chim bay.

Thần sắc Lưu Văn Tam chẳng hề thay đổi, nói: “Cụ Vương, cụ đừng hỏi nữa. Tôi có chuyện hỏi Liễu Chí.”

Ngay tiếp đó, ánh mắt Lưu Văn Tam nhìn sang Liễu Chí, lạnh băng nói một câu: “Liễu Chí, xác lão Liễu không có trong quan tài, chúng mày còn mấy người họ hàng nữa đến thôn Liễu Hà? Có ai lại gần quan tài? Có khả năng động vào xác chết?”

“Mày phải nói thật cho tao biết! Hôm nay là đêm hồi hồn, mày làm cho lão Liễu thành lão quỷ luyến dương, lại còn chôn dưới mũ phán quan, là không cho lão Liễu đi đầu thai! Giờ xác chết lão cũng không thấy nữa, đến lúc đấy nhà họ Liễu chúng mày thành tuyệt hậu đấy!”

“Đừng có ngụy biện gì với tao nữa! Trước mặt Lưu Văn Tam tao, mấy thứ đạo lý thần kinh đều không có cửa!” “Lão Liễu chết thế nào, tuy tao không rõ, nhưng lũ cháu chúng mày, rõ hơn ai hết!” Từng lời Lưu Văn Tam vang lên, không hề có tý hoảng loạn gì, từng từ trong lời nói đều như châu ngọc!

Mặt Liễu Chí đột nhiên trắng bệch, gã nhìn Lưu Văn Tam chằm chằm, giọng nói khàn đi.

“Lưu Văn Tam, mày đúng là làm tao mở mang tầm mắt, không hổ danh xuống sông vớt xác, giữ xác vòi tiền! Đúng là giỏi đổi trắng thay đen!”

“Mày với cái thứ có cha sinh không mẹ dạy này đến đào mồ cậu tao! Không biết mang xác cậu đi đâu rồi! Bây giờ lại còn chất vấn ngược tao? Tao đang yên đang lành, bỏ công bỏ sức làm tang lễ cho cậu! Cứ thế bị chúng mày làm hỏng hết thế này! Còn nhục mạ như thế này!”

“Cậu tao bị chúng mày hại chết! Mày lại nói người nhà họ Liễu chúng tao hại cậu!” “Mày đúng là điên rồi!” Liễu Chí giơ tay chỉ mặt Lưu Văn Tam, rồi lại dồn hết sức xông lên trước.

Mấy người dân thôn cũng hoảng hồn, vội giữ chặt lấy Liễu Chí.

Ông cụ Vương lại lập cập nói: “Văn Tam à, đừng nói bậy thế! Liễu Chí hiếu thuận mà! Lão Liễu lại chẳng có con cái gì...”

Lưu Văn Tam cười khẩy một tiếng, nói: “Cụ Vương, Lưu Văn Tam tôi sống ở thôn cũng không ít năm rồi, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nó có hiếu thuận hay không, mấy người không biết đâu.” “Thả nó ra, tôi xem nó dám liều mạng với tôi không?” Nghe thế, mấy người dân thôn kia liền đưa mắt nhìn nhau.

“Buông ra!” Lưu Văn Tam đột ngột gầm lên!

Mấy người dân thôn bị dọa cho giật mình, buông Liễu Chí ra.

Liễu Chí lại chẳng dám xông lên trước nữa, mặt mày dữ tợn nhìn Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam lạnh băng băng nói một câu: “Mày có trả lời câu hỏi của tao hay không không quan trọng, nhưng tao phải cho mày biết, đêm nay không tiễn được lão Liễu đi, thì không mất vài mạng vào đấy, lão không chịu đi đâu.”

“Lão quỷ chấp niệm càng nặng, ai hại chết nó, ai muốn hại nó, những đứa đó không đứa nào thoát được!”

Liễu Chí toàn thân run rẩy, chỉ mặt Lưu Văn Tam.

Cũng vào lúc này, Lý A Muội chạy lên phía trước, tát bốp một cái thẳng vào mặt Lưu Văn Tam!

Bốp một tiếng, âm thanh vừa giòn vừa nổ.

Mặt Lưu Văn Tam lập tức xuất hiện một vết bàn tay đỏ au.

“Mày ăn nói hàm hồ! Đổi trắng thay đen!” Lý A Muội chỉ thẳng mặt Lưu Văn Tam chửi bới.

“Đền tiền! Mày ăn trộm xác cậu tao! Vụ này không bồi thường thêm ba bốn chục vạn, thì không xong với bọn tao đâu!”

“Đúng! Đền tiền! Bắt buộc phải đền bốn mươi vạn!” mụ đàn bà kia cũng kêu gào phụ họa.

Lưu Văn Tam nheo mắt, đột nhiên, lão giơ tay bạt một phát!

Âm thanh đúng là giòn tan!

Tôi cảm giác cả quả núi đều nghe thấy.

Lý A Muội đến nửa lời cũng không bật ra nổi, loạng choạng một cái, cứ thế ngã thẳng vào trong quan tài.

Mặt Liễu Chí lập tức biến sắc, sốt ruột đến đỏ cả mắt.

Lưu Văn Tam lạnh tanh nói một câu: “Bốn mươi vạn? Ban đầu cho chúng mày ba mươi vạn, là vì tình cảm bao nhiêu năm nay giữa tao và lão Liễu, giờ chúng mày còn định tống tiền tao? Lưu Văn Tam tao lặn ngụp ở sông Dương cả nửa đời, còn chưa có ai dám tát mặt tao, chúng mày nhớ cho kỹ lời tao, không tiễn lão Liễu đi được, thì chúng mày tự đi mà giải quyết!” Rõ ràng, Lưu Văn Tam thực sự nổi giận, trong giọng điệu của lão có cảm giác chết chóc, giống như đang nói chuyện với người chết vậy.

Mặc dù lão động tay đánh đàn bà, nhưng tôi thực không thấy đồng tình, mà ngược lại chỉ thấy hả hê!

“Đi thôi Thập Lục, về lột da làm đôi găng tay, ở đây có đứa muốn chết, chúng ta cũng chẳng quản được, lão Liễu mà làm loạn khiến cả thôn không được yên ổn thật, thì cùng lắm chúng ta chuyển nhà là xong. Chú Văn Tam cũng chẳng có lỗi gì với lão cả!”

Nói xong, Lưu Văn Tam đi về phía dưới đường thôn.

Tôi vội lấy con chuột to lông xám treo trên cây xuống, rồi vội đi theo sau.

Quả nhiên, Lưu Văn Tam nói chẳng sai.

Liễu Chí chẳng qua chỉ làm bộ làm tịch, căn bản không dám đuổi theo.

Mấy người dân thôn trợn mắt nhìn nhau, rõ ràng, chẳng có mấy ai nói những lời oán hận đối với Lưu Văn Tam, ngược lại chỉ nghi hoặc nhìn Liễu Chí.

Lưu Văn Tam sống ở thôn Liễu Hà bao nhiêu năm, làm bao nhiêu việc tốt cho thôn?

Những người dân thôn này, tý chuyện thị phi này vẫn biết phân biệt.

Thậm chí có một bộ phận người, cũng chẳng thèm quản Liễu Chí nữa, mà theo bọn tôi đi về trong thôn.

Đợi vào đến đường trong thôn, không nhìn thấy ngọn núi phía sau nữa, mới có người lên trước hỏi chuyện.

“Cái gì nhỉ Văn Tam, lão Liễu có thật bị mấy thằng cháu nhà họ Liễu hại chết lấy tiền không?”

“Trông cũng không giống, Liễu Chí rất hiếu thuận mà...”

“Cũng chẳng nói thế được, dù gì biết người biết mặt chẳng biết lòng, chuyện này chúng ta không kết luận được, kiểu gì cũng phải tìm ra xác lão Liễu đã đúng không? Chú Văn Tam, chú cũng không được nhìn cả thôn gặp nạn nhé!”

Mấy người dân thôn người này một câu người kia một câu, Lưu Văn Tam khoanh tay đi về phía trước, không tiếp lời.

Chúng tôi về đến sân, Lưu Văn Tam mới quay đầu lại nói một câu, đây cũng chẳng phải là chuyện lão quản được, hôm nay lão đã mang giác ngộ khả năng sẽ bỏ mạng tại chỗ để đi đào mộ lão Liễu, chuẩn bị trấn xác, rồi âm thầm đưa đi chôn cất, như thế sẽ chẳng có chuyện gì hết.

Thế nhưng xác lão Liễu không có đó, cũng chẳng biết kẻ nào đang âm thầm giở trò, lão có thể vớt xác, có thể đấu quỷ, nhưng không muốn dây dưa với loại người giở trò quỷ.

Nói xong, Lưu Văn Tam cũng chẳng quản mấy người dân thôn đi theo, cứ thế đưa tay đóng thẳng cổng lại!

Trống ngực tôi đập thình thịch, mất tự nhiên nhìn Lưu Văn Tam, nói một câu: “Chú Văn Tam, chúng ta không quản thật à?”

“Nhỡ đâu...”

“Chúng ta đã đi quản rồi, nhưng xác chết không thấy, Liễu Chí lại không hợp tác thì quản sao nổi.” Lưu Văn Tam lắc đầu.

“Hơn nữa, rắc rối của bọn Liễu Chí, không chỉ mỗi chuyện này đâu.” Lưu Văn Tam im lặng một lát, nói tiếp: “Chú không dám quản.”

Tim tôi đập đánh thịch.

Còn có chuyện Lưu Văn Tam không dám quản?

Bọn Liễu Chí còn có chuyện rắc rối gì? Cũng chẳng thấy có xuất hiện điềm báo gì mà?

“Được rồi Thập Lục, tối nay trầy trật mất nửa buổi rồi, đã cố hết sức giờ theo số trời thôi. Nhanh mà đi ngủ đi, đêm nay có khi không yên ổn đâu, tuyệt đối đừng có dậy, có xảy ra chuyện gì cũng ở yên trong phòng cho chú!” Lưu Văn Tam dặn dò một câu rồi đẩy tôi vào trong phòng.

“Con chuột lông xám này chú lột da giúp mày, mai dậy mày làm găng tay sau.”

Vừa nói, Lưu Văn Tam vừa cầm lấy con chuột từ tay tôi.

Tôi bước vào trong phòng, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.

Lưu Văn Tam không nói câu cuối cùng đó còn đỡ, lão nói thế, tôi lập tức cảm giác, đêm nay chắc sẽ có chuyện lớn xảy ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận