Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 507. QUẺ PHONG THIÊN TIỂU SÚC

Chương 507. QUẺ PHONG THIÊN TIỂU SÚC


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Lập tức, mặt Lưu Văn Tam liền biến sắc, mặt Trần mù cũng mưa nắng thất thường.

“Thập Lục, mày thấy là chú Văn Tam sẽ gây rắc rối cho mày? Một mình mày không được đi! Chú Văn Tam không đồng ý!” Lưu Văn Tam một phát ấn luôn lấy vai tôi, giọng điệu của lão rất cứng rắn, không chừa chút đường lùi nào.

Tôi khẽ than một tiếng, mở miệng nói: “Chú Văn Tam, chú với chú Trần giúp cháu nhiều như thế, không có các chú cháu chẳng biết đã chết mấy lần rồi, nhưng các chú cũng mạo hiểm không ít lần.”

“Chuyến này nguy cơ không xác định, Liễu Dục Chú và xác thanh thi đều là nhắm tới cháu, tách khỏi cháu, các chú mới có thể an toàn tuyệt đối.”

“Huống hồ trong tướng quẻ của sư phụ cháu, cháu là mấu chốt có thể khiến Kế Nương vũ hóa, vậy nên trước thời điểm này cháu chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì được, Âm tiên sinh cũng sẽ dốc toàn lực bảo vệ cháu.”

Ngừng lại một chút, tôi nghiêm túc tiếp tục nói: “Chú cũng phải suy nghĩ cho dì Thái, mạo hiểm với cháu nhiều như thế, mỗi lần dì ấy đều ở nhà đợi chú, sợ là đêm cũng không ngủ được.”

Đầu mày Lưu Văn Tam nhíu chặt, lão hất tay một phát liền định mở miệng nói.

Thì đột nhiên Trần mù mở miệng bảo: “Văn Tam, Thập Lục nói không sai, mày vẫn còn chưa có hậu, đúng thật không thích hợp đi theo mạo hiểm nữa.”

Hà Thái Nhi đứng bên cạnh, mặt bà ta hơi hơi tái nhợt, cúi đầu không nói câu nào.

Lưu Văn Tam nhổ một bãi nước bọt, nói: “Lão mù, ông đừng có tham gia vào, ông khuyên Thập Lục đừng để tôi đi? Có phải ông sợ rồi không, không muốn đi rồi không? Thằng này bảo ông biết nhé, đứt đầu sẹo cũng chỉ bằng cái bát*, sợ phiền phức thì thằng này đã không phải Lưu văn Tam.”

“Lão Diêm Vương muốn lấy mạng thằng này, thì đã lấy từ lâu rồi! Bây giờ không lấy, thì là không lấy được! Chuyện này không thương lượng gì hết.”

Nhưng Trần mù lại đột nhiên quay đầu nhìn bà cụ Hà một cái.

Động tác này của lão, lại khiến tim tôi đập đánh thịch một phát.

Bà cụ Hà vụt giơ tay lên, gậy khóc tang trong tay bà cụ, bốp một phát gõ lên trên cái đầu trọc lóc của Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam hít ngược một hơi, xuýt xoa quay đầu lại: “Mẹ vợ, cái gậy này của mẹ không đập linh tinh được đâu.”

Bà cụ Hà lắc lắc đầu, nói: “Mày đúng thật không được đi.”

Lưu Văn Tam sốt tiết luôn.

Giây tiếp theo, bà cụ Hà lại tiếp tục nói: “Nhà họ Lưu kiểu gì cũng cần có một người đi, tao đi thay mày, tý bản lĩnh này của mày, cứ ở nhà chăm sóc tốt cho Thái Nhi, tiện thể giúp Thập Lục trông chừng công việc đi.”

Nếu là người khác nói Lưu Văn Tam chỉ có tý chút bản lĩnh, sợ rằng lão sẽ lập tức nhảy dựng lên luôn.

Hiện giờ người với xác có thể đối phó được với huyết sát, thì chằng phải là một từ tý chút bản lĩnh có thể hình dung được.

Nhưng bà cụ Hà lại có cái tư cách này!

Lời của bà cụ, lại khiến tôi không ngừng kinh hãi!

Lưu Văn Tam đang định phản bác, thì gậy khóc tang của bà cụ Hà đã lại giơ lên, vững vàng dừng bên trên đầu Lưu Văn Tam, chỉ cần hơi động tay là có thể đánh xuống được.

“Thay vì để Thái Nhi sau này nhặt xác cho mày, chẳng bằng tao cho mày một gậy, cho mày ngủ thêm mấy ngày.”

Lưu văn Tam trợn mắt nhìn bà cụ Hà, trên trán toàn là mồ hôi.

Tôi do dự, đang định mở miệng, thì Trần mù đã ngắt lời tôi: “Thập Lục, mày đừng có nói nhiều, số của mày như thế, mệnh của chú Trần, hoặc giả cũng là như thế.”

“Đêm qua, chú vô duyên vô cớ nằm mơ quay về cái ngày mà Trương Cửu Quái bói quẻ cho chú, nếu ông ta đã bảo chú đợi mày, lại còn báo mộng cho chú, thì cũng là kiên định với ý nghĩ của chú. Đừng quên quẻ bói trước khi ông ta hạ táng, chú đã từng nói trước linh đường của ông ta, cái mạng này của lão mù, phải dùng trên người mày, sợ rằng chú cũng là một mắt xích trong tướng quẻ của ông ta.”

“Nói về thủ đoạn, có chú với bà cụ đi cùng, cho dù là lần nữa gặp phải núi lở của Phị Phát Quỷ, không đi đường thủy, bọn chú cũng có thể bảo vệ chu toàn cho mày.”

“Việc này....” Tôi vẫn còn muốn mở miệng, nhưng lại không biết phải nói thế nào nữa.

Cũng vào lúc này, bà cụ Hà lại nói một câu: “Âm dương tiên sinh thông thường không tự mình hành động đâu, bọn họ hoặc giả có bản lĩnh có thể thay đổi phong thủy thế núi trong một ý niệm, nhưng ông trời cũng rất công bằng, sẽ không cho thêm bọn họ thủ đoạn gì mạnh hơn nữa, đây cũng là nguyên nhân khiến Âm thuật tiên sinh và Thiết khẩu Kim toán đoản mệnh như vậy, bọn họ đều đã quá quật cường rồi.”

“Ông bảo có phải không, Âm tiên sinh?” Ánh mắt của bà cụ Hà hướng lên trên người Âm tiên sinh.

Bà cụ cười cười, nếp nhăn trên mặt đều đã có thể kẹp chết ruồi rồi, tiếp tục nói: “Thân thủ này của ông, có được cũng chẳng dễ dàng nhỉ? Có phải là vì những bản lĩnh này, nên cũng làm lỡ mất không ít những thứ mà ông muốn học không?”

Âm tiên sinh không hề trả lời, chỉ hơi hơi lắc đầu.

Ông ta quay người về lại phòng, trước khi đi còn bình thản nói một câu, bảo chúng tôi bàn bạc xong kết quả, thì bảo với ông ta sau.

Còn về Thẩm Kế, thì đi tới cửa phòng canh giữ.

“Thập Lục, mày cũng còn có vướng bận, vạn sự đều phải suy nghĩ thấu đáo, sắp xếp này hiện giờ, chính là kết quả chu đáo nhất.” Trần mù đưa cho tôi một điếu thuốc lá cuộn, lão đột nhiên cười cười, nói: “Không thì thế này đi, để mày bói một quẻ, xem xem chuyến đi này của bà cụ hung cát thế nào?”

Những lời này của Trần mù vừa dứt, đồng thời mắt lão cũng đột nhiên chớp chớp.

Tuy rằng con ngươi này của lão chẳng khác gì mù, không thể nhìn rõ đồ vật, nhưng cũng đã cho tôi gợi ý.

Bởi vì lờ mờ, Trần mù nghiêng đầu hướng về phía bên Thẩm Kế và Âm tiên sinh động đậy mí mắt.

Trần mù còn có phát hiện gì nữa?

Hơn nữa đề nghị này của lão, đích thực cũng khiến tôi dao động rồi.

Bói một quẻ, nếu là đại cát, vậy thì tôi chẳng có lý gì để ngăn cản bà cụ Hà, Lưu Văn Tam sẽ không tiếp tục phản đối, mà tôi cũng có thể yên tâm.

Nếu như là đại hung, vậy thì bọn họ cũng chẳng còn lý do đi theo tôi nữa.

Sở dĩ tôi không gieo quẻ cho chính mình, cũng là bởi vì trong Cốt tướng có dặn dò rằng, tự bói nhiều biến, rất dễ gieo quẻ không chuẩn, cũng sẽ có những mệnh số khác ảnh hưởng bên trong.

Còn chưa đợi tôi gật đầu, Hà Thái Nhi đã trả lời luôn một câu: “Được! Để Thập Lục bói một quẻ!”

Bà cụ Hà quay người, bước đi về phía gian chính.

“Ngoài sân gió lớn, vào trong nhà bói đi.”

Mọi người vào lại trong gian chính, Trần mù thì đóng hết hơn nửa cửa lại, chỉ còn chừa một khe hở.

Từ đây có thể nhìn thấy, Thẩm Kế vẫn cứ ở nguyên trước cửa phòng Âm tiên sinh chưa từng nhúc nhích.

Có điều ánh mắt của cô ta, rõ ràng đã theo sang phía chúng tôi bên này.

Tôi hơi hiểu ra chút ý tứ của Trần mù, đây cũng là sự chú ý phòng bị của lão đối với Âm tiên sinh và Thẩm Kế.

Bà cụ Hà lôi ra một tờ giấy, bên trên viết sinh thần bát tự, tôi đón lấy xong, cũng cúi đầu xuống gẩy bàn tính.

Trong tiếng gẩy loạch xoạch, rất nhanh đã hình thành một tướng quẻ.

Tim tôi hơi ngưng lại, quẻ bói này là Càn dưới Tốn trên, gọi là quẻ Tiểu Súc, tên đầy đủ là Phong Thiên Tiểu Súc.

Chỉ một phát tôi đã nhìn hết tướng của sáu hào.

Thời gian này, tôi gần như đêm nào cũng đều xem Cốt tướng, Trạch kinh, và cả Táng ảnh quan sơn.

Tốc độ giải quẻ bói cũng càng ngày càng nhanh.

Lưu Văn Tam tương đối nôn nóng, lập tức liền hỏi tôi, tướng quẻ là cát hay hung? Hay là, cũng bói cho lão một quẻ?

Mí mắt tôi không khống chế được mà hơi giật giật đôi phát, rồi lại giải đi giải lại tướng quẻ thêm một lượt nữa.

Trần mù đột nhiên làm một động tác suỵt, rõ ràng là bảo tôi nói nhỏ một chút.

Đầu mày tôi nhíu chặt lại, sau đó mới mất tự nhiên nói: “Nửa cát nửa hung, tướng quẻ này, có chút quái dị.”

[Giải thích từ dịch giả]

‘Đứt đầu sẹo cũng chỉ bằng cái bát’: 头断了碗大的疤Một câu thành ngữ của người TQ, nghĩa đen ý chỉ có chặt đứt đầu thì vết sẹo cũng chỉ to bằng cái bát mà thôi, ám chỉ việc chẳng có gì to tát hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận