Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 67. MẮT CHÓ KHÔNG NHÌN NGƯỜI, CHỈ NHÌN QUỶ QUÁI

Chương 67. MẮT CHÓ KHÔNG NHÌN NGƯỜI, CHỈ NHÌN QUỶ QUÁI


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

“La âm bà, lẽ nào có vấn đề thật...”

Cố Nhược Lâm rụt rè hỏi tôi, trong mắt cô ta nỗi bất an càng nhiều, càng căng thẳng.

Tôi im lặng một lát, sắp xếp lại tư duy của bản thân, khẽ thở dài một tiếng nói: “Đúng là có vấn đề, mà vấn đề còn không nhỏ.”

“Nhà họ Cố, tuyệt đối không được xây nhà ở đây.”

“Cố lão gia không tin chúng tôi, nên chỉ có thể do Cố tiểu thư cô đi ngăn lại, nếu không, hậu quả vượt ngoài sức tưởng tượng.”

“Vâng! La âm bà anh cứ nói hết với tôi, tôi đi nói với ông nội!” Thần sắc Cố Nhược Lâm cũng trở nên vô cùng kiên định.

“Thứ nhất, mảnh đất trống trên đỉnh núi từng có miếu thờ, trước nha môn sau miếu thờ là nơi sát khí tụ họp, là nơi tiểu quỷ âm hồn thường qua lại. Nhà cửa kiêng kỵ những nơi này, nhà ở thông thường cũng chẳng tranh khí vận với miếu thờ được.”

“Thứ hai, miếu thờ từng gặp lửa lớn, khu đất bị lửa mạnh thiêu đốt không được xây nhà ở, lửa nhỏ thiêu nhà đỏ mười năm, còn lửa lớn thì thiêu hủy địa khí, ít nhất phải mất một hoa giáp mới hồi phục được, nếu không, nhà xây lên chắc chắn là hung trạch! Trong miếu còn bị thiêu chết rất nhiều hòa thượng, chiếm miếu của bọn họ, lẽ nào bọn họ không đến tác quái sao?”

“Thứ ba, long khí của núi Nội Dương đã đứt, chỗ đất cằn kia đáng lẽ là nơi long khí tụ hội, nếu tôi đoán không nhầm thì những năm này, nhà cô chắc là nhìn thấy nó từ từ trở nên cằn cỗi như thế đúng không?”

Tôi vừa nói, vừa bước đến bên rìa đỉnh núi nơi cúi đầu là có thể nhìn thấy khu đất cằn kia.

Cố Nhược Lâm nghe mà tròn mắt, ngẩn người gật đầu: “La âm bà, sao đến chuyện này anh cũng nhìn ra được? Những năm gần đây, cây cỏ chỗ đó đúng là cứ ít đi từng chút một.”

Tôi khẽ thở dài, nói: “Long khí đứt đoạn, không phải chỉ một hai năm mà hình thành được. Núi Nội Dương này là xuất thủy tiểu long, nhìn sông Dương mà không được nước nuôi dưỡng, khô kiệt đến chết. Thực ra chuyện này đã bắt đầu từ khi nhà họ Cố chuyển đến đây rồi. Nhà họ Cố vẫn còn được hưởng chút khí long mạch cuối cùng, mới phát triển được đến giờ.”

“Cả quả núi Nội Dương này đều không còn phù hợp cho người ở nữa, nhà chính của nhà họ Cố còn nằm dưới chân núi, sẽ dần gặp vận đen, muốn giữ được gia nghiệp nhà họ Cố, thì phải chuyển nhà đi, kể cả, quay về thị trấn cũng tốt hơn ở đây.”

“Lão ta e là không có ý đồ gì tốt đẹp với nhà họ Cố cả!” Tôi nói xong, Cố Nhược Lâm bịt lấy miệng, trong mắt đầy sự kinh ngạc và hoảng loạn.

“Cố tiểu thư, nếu gặp chuyện gì nguy hiểm thật, cứ tìm Thập Lục là được, nó chắc chắn sẽ giúp cô.” Lưu Văn Tam chẳng biết đã bước đến từ lúc nào, cười tít mắt nói.

“Giờ cũng không còn sớm nữa, cô nên xuống núi đi.”

Tim tôi đập thình thịch, Lưu Văn Tam thế này là giục Cố Nhược Lâm đi, lẽ nào lão cũng phát hiện ra vấn đề gì?

Đương nhiên, Cố Nhược Lâm không phát hiện ra chi tiết nhỏ này.

“Anh cả gọi cho tôi mấy cuộc rồi, tôi đều không nghe, bọn họ chắc đã bắt đầu khai tiệc rồi.”

“Lưu tiên sinh, La âm bà, tôi không đưa hai người về được, hôm nay chắc chắn không đóng cọc móng được, tôi phải gọi bố tôi về, ông nội chắc chắn không nghe lời tôi, bố tôi về không chừng có thể ngăn lại được.”

“Mấy vấn đề này, tôi sẽ nói lại từng câu từng chữ cho ông nội nghe.” Cố Nhược Lâm nghiêm túc nói.

Cuối cùng, Cố Nhược Lâm đưa chúng tôi xuống núi Nội Dương.

Bên lề đường, đợi tôi và Lưu Văn Tam lên một chiếc taxi xong, cô ta mới quay người rời đi.

Đương nhiên, hồng bao mà cô ta đưa, số tiền vượt xa con số mỗi người một vạn tám nghìn tám trăm tám mươi tám, có điều tiền này tôi không nhận.

Lưu Văn Tam cũng không cầm.

Nói theo lời của Lưu Văn Tam, thì lão định kiếm cho tôi cô vợ, nếu cầm tiền thì chẳng còn ý nghĩa thế nữa.

Còn đối với tôi mà nói, tôi đơn thuần chỉ là muốn giúp Cố Nhược Lâm, nhưng lại chẳng giúp được gì, thì lấy đâu ra tư cách cầm tiền?

Hơn nữa, mục đích đến xem phong thủy cũng không phải vì tiền.

“Chú Văn Tam, giờ chúng ta đi đâu? Đi gặp người nhà quý nhân cần vớt xác đỡ âm linh?” Tôi hóng một hồi gió mát, hỏi.

Lưu Văn Tam phì một cái: “Thập Lục, cái thằng mày lại coi chú Văn Tam mày là lừa để sai phái nữa à? Chuyến này đến nhà họ Cố, chú Văn Tam mày nhịn không ít cục tức, lại phơi nắng lâu thế, kiểu gì cũng phải nghỉ ngơi, ăn uống tý đã chứ?”

“Ăn xong còn phải ngủ trưa, không chừng ngủ dậy trời cũng tối rồi, làm gì có chuyện nửa đêm đi gặp quý nhân, thông thường là sáng dậy đi gặp, đợi đến tối thì xuống sông vớt xác.”

“Ừa... Thế chú Văn Tam, chúng ta đi về?” Tôi không hiểu.

“Chú ra ngân hàng nông thôn một chuyến, xem vụ mua gói quản lý tài chính lần trước một tý, mày cũng có thể đi xem xem, có dùng chỗ tiền còn lại mua gói quản lý tài chính luôn không?”

Tôi: “.......”

Tôi rất muốn hỏi Lưu Văn Tam, lão đúng là đi quản lý tài chính thật, hay là lấy danh nghĩa quản lý tài chính, đi tìm giám đốc thiếu phụ kia đi ngắm cảnh đêm ở khách sạn.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn cứ câm miệng.

Ở chỗ trung tâm thành phố, tôi và Lưu Văn Tam chia tay nhau, hẹn sáng mai gặp, lão cũng đưa tôi một cái địa chỉ, rồi mới nghênh ngang rời đi.

Tôi lượn lờ trong thành phố cả nửa ngày, mua cho mình thêm hai bộ quần áo, lại mua cho bà nội hai bộ Đường phục dành cho phụ nữ lớn tuổi.

Sau đó chẳng còn chỗ nào để đi, nghĩ ngợi mãi một lúc, mới quyết định qua đường Hàng Giấy.

Dây dưa mất một khoảng thời gian, đợi khi tôi đến được đường Hàng Giấy, đã là hơn năm giờ chiều.

Thời điểm này có không ít người đưa xác chết, kéo quan tài, trên đường mùi xác thối bốc lên từng lớp từng lớp, khiến người ta buồn nôn.

Căn Âm hồ trạch của Trần mù vẫn mở một cánh cửa, có điều lúc này không thấy lão đâu.

Tôi đứng ngoài gọi một câu chú Trần, kết quả đợi một lúc vẫn không thấy có phản ứng gì.

Do dự một lát, tôi bèn đi vào nhà từ chỗ cánh cửa mở.

Trong nhà có mùi thuốc lá nồng nặc, còn cả một ít mùi máu tanh.

Tôi rùng mình.

Nhìn dưới ánh sáng tối om, vị trí góc tường phía nam, có một đống gì đó đen xì xì nằm cuộn tròn, chẳng nhìn rõ là thứ gì.

Cái mùi máu tanh kia có hơi kích mũi, dường như từ đống đen xì kia tỏa ra.

Tôi hít sâu một hơi, tiến lại gần nó thêm hai bước.

Vô duyen vô cớ, tự nhiên cảm giác có một luồng khí lạnh tỏa ra.

Đột nhiên, nó vụt bật dậy, giống như tên bắn ra, lao về phía cánh tay tôi.

Tôi sợ đến mức da đầu tê rần! Con mắt với đồng tử đỏ au, cái nanh chó trắng bóng, kể cả trong căn phòng tối om như thế này, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng!

Cái đ-t! Trần mù lại để con chó to đùng thế này ở trong nhà!

Tôi muốn giết người luôn quá!

Nếu mà bị con chó đen này đợp cho một phát, cánh tay kiểu gì cũng phải mất miếng thịt!

Con chó đó lao quá nhanh, tôi lùi quá mạnh, oạch một cái ngã luôn xuống đất, vừa lăn vừa bò chạy vội ra ngoài.

Rồi lại đâm vào một thứ cứng đanh, cảm giác tay sắp gãy đến nơi...

“Câm mồm.” Một âm thanh khàn khàn đột nhiên vang lên từ phía trên.

Con chó to kia ư ử gào một tiếng, một phát dừng lại luôn, uể oải lùi về vị trí lúc trước cuộn người lại.

Két két, cả cánh cửa bị mở toang, ánh sáng chiếu vào trong, lúc này tôi mới nhìn rõ, con chó đen kia phải dài tới gần một mét, lông đen xì xì, cái đầu trông cũng vô cùng hung dữ, đồng tử mắt to như cái chuông toàn màu đỏ quạch.

Sở dĩ tôi ngửi thấy nhiều mùi máu tanh như thế, là bởi bên cạnh nó, vẫn còn một nửa con gà máu me be bét.

Nó liên tục nhe răng về phía tôi, da mõm cũng rung cả lên.

Trong lòng tôi càng thấy sợ.

Nhỡ mà bị nó tợp cho một phát, ban nãy khả năng tôi ước lượng sai rồi, mất không phải chỉ một miếng thịt, mà phải là nguyên một cánh tay.

“Thập Lục? Sao mày đến thế, Lưu Văn Tam bảo mày đến đây tìm chú à?”

“Nó chẳng phải đã gọi điện cho chú rồi sao?”

Tôi ngẩng đầu lên là nhìn thấy Trần mù, trên mồm còn ngậm nửa điếu thuốc lá cuộn, tôi suýt nữa thì khóc luôn.

“Chú Trần, nhà chú sao nuôi con chó dữ thế, tý nữa thì cháu bàn giao lại đây luôn...”

Biểu cảm của Trần mù thì chẳng thấy thay đổi tý gì, nói: “Trên người mày âm sát nặng, chưa khám dương quan, nó tưởng mày là quỷ quái nên mới cắn, chứ người bình thường khác, nó không cắn đâu.”

“.....”

“Mắt con chó này, không nhìn người đâu, nó chỉ nhìn quỷ thôi.”

“Chú Trần... Chú Văn Tam tối nay còn đi ngắm cảnh đêm với thiếu phụ, cháu nghĩ chẳng có chỗ nào để đi, nên qua chỗ chú chơi.” Tôi thôi luôn không nói chuyện con chó nữa, tránh cái mồm Trần mù lại đả kích người khác.

Chó cũng coi tôi như quỷ quái...

Trần mù rít một hơi thuốc, gật đầu: “Đêm nay chú phải đi dẫn âm một chuyến, mày đi với chú xem xem?”

Tim tôi đập hơi nhanh chút, gật mạnh đầu hai cái liền.

Sau đó tôi do dự một chút, hỏi: “Dữ không?”

Trần mù cười cười, lộ ra hàm răng hơi đen xỉn: “Dữ lắm, có điều mày cứ đi xem xem, luyện gan cho mày tý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận