Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 449. TÔI RẤT THÍCH CÁI LƯỢC ĐÓ

Chương 449. TÔI RẤT THÍCH CÁI LƯỢC ĐÓ


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Bọn họ không biết Cố Thiên Lương qua đó làm gì, tuy rằng bọn họ từng hứa với tôi, có tin tức của Lý Đức Hiền là phải thông báo trước cho tôi, cố gắng không đánh rắn động cỏ.

Nhưng lúc đó tôi lại không ở thành phố Nội Dương, cũng không biết lúc nào mới về được.

Cơ hội hơi lơ là là mất ngay, không bắt Cố Thiên Lương, thì sẽ không tìm ra Lý Đức Hiền.

Vậy nên bọn họ định ra một kế hoạch, đến cả nhà họ Phùng cũng không thông báo, liền định trực tiếp bắt Cố Thiên Lương luôn.

Kết quả là một cuộc bao vây, mà không bắt được người.

Từ Thi Vũ mím môi ngừng lại, khẽ nói: “Tiếp sau đó thì anh biết rồi đấy, tôi bị người ta bắt đi, mãi cho đến hôm nay anh cứu tôi.”

Những thông tin này quá kinh người.

Đúng là khiến người ta không thể tin nổi.

Đặc biệt là, Cố Thiên Lương lại là con trai của Lý Đức Hiền?

Nhưng sau một hồi suy nghĩ, tôi đúng là cảm giác có chút manh mối.

Thở dài một tiếng, nói: “Thảo nào hồi đó, Cố Khai Sơn có ý kiến với chuyện đứa con gái riêng của Cố Khai Dương đến vậy.”

“Hóa ra là bởi vì trên người ông ta, có một điểm khác còn đau thấu tim gan hơn.”

Từ Thi Vũ lắc lắc đầu: “Hoặc giả cái chết hồi đó của Cố Khai Sơn, cũng không chỉ là do Đường Tiểu Thiên hại người, trong đó còn có ai thêm dầu vào lửa vẫn chưa xác định được, chỉ là chúng tôi chưa bắt được Cố Thiên Lương, mà hiện giờ Lý Đức Hiền phản ứng mạnh như vậy, muốn Rút củi dưới đáy nồi cũng không hề dễ.”

“Trước đây tôi và bên Cục cũng có nói chuyện một chút, bọn họ có tìm thêm được manh mối liên quan đến Vương Kim Cúc, nhưng bây giờ lại không dám vội vàng manh động.”

Tôi gật gật đầu, nói bọn họ không mạnh động là chính xác.

Hơi nheo mắt lại, đáy lòng tôi cũng kiên quyết thêm nhiều, nói từng chữ một: “Vẫn là tiếp tục âm thầm điều tra, sự chú ý của Lý Đức Hiền đều trên người tôi, lần này chuẩn bị vẹn toàn, tôi sẽ cùng động thủ với các cô.”

“Rút củi lửa của Lý Đức Hiền đi, lão lão sẽ chẳng gây sóng gió gì được nữa!”

Nhưng Từ Thi Vũ lại cười khổ, nói chưa chắc đã có thể tìm được điểm đột phá nào ở bên phía Vương Kim Cúc, Lý Đức Hiền quá nham hiểm xảo quyệt, Cố Thiên Lương cũng sẽ càng thận trọng hơn.

Tôi trầm ngâm một lát, nói cứ xem tình hình phát triển thế nào đã, chung quy không nắm chắc mười phần, thì cứ làm theo lời Trần mù nói, lấy bất biến ứng vạn biến.

Kỳ thực tôi còn có chỗ nghi hoặc, chính là Cố Thiên Lương tại sao lại đi tới quả núi phong thủy chỗ nhà họ Phùng chuyển mộ qua?

Còn định tiếp tục phá hoại phong thủy của nhà họ Phùng nữa?

Chuyện này Lý Đức Hiền chắc là rất rõ, bọn lão căn bản không làm nổi.

Nếu Cố Thiên Lương vẫn liên tục đi qua, thì nguyên do trong đó đáng để nghiên cứu kỹ rồi.

“La tiên sinh, Từ tiểu thư, chúng ta xuống xe trước chứ? Đã đến nơi được một lúc, trời sắp sáng rồi.” Lời nhắc của Phùng Bảo khiến tư duy của tôi quay lại, lúc này mới phản ứng, xe đúng là đã dừng được một thời gian rồi.

Sau khi xuống xe, chân trời lờ mờ đã có ánh sáng trắng.

Thần sắc của Từ Thi Vũ trông cũng rất mệt mỏi, bị bắt cóc một thời gian dài như vậy, vừa được cứu xong lại theo tôi bôn ba một chặng, cô ta sợ là cũng sắp tới giới hạn chịu đựng của cơ thể rồi.

Tôi bảo Phùng Bảo sắp xếp phòng cho chúng tôi nghỉ lại, cũng dặn dò Phùng gia chủ cẩn thận.

Phòng mà Phùng Bảo sắp xếp cho tôi, vẫn là căn phòng ở dãy nhà bên mà lần trước tôi nghỉ ở nhà họ Phùng, phòng của Từ Thi Vũ thì nằm bên cạnh phòng tôi.

Tôi đúng thật cũng cực kỳ mệt cực kỳ buồn ngủ rồi, đầu óc cứ nặng trình trịch.

Đưa mắt tiễn Từ Thi Vũ vào phòng, cũng dặn dò cô ta nghỉ ngơi tử tế xong, tôi mới về phòng mình.

Sau khi tắm rửa qua loa xong, tôi nằm vật ra giường, chìm ngay vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này tôi cũng chẳng biết đã ngủ bao lâu, cả quá trình đều không hề tỉnh giấc, cũng chẳng hề nằm mơ.

Đợi lúc tôi tự tỉnh lại, mở mắt ra, thì bên ngoài đều đã có ánh trăng tràn vào.

Đầu óc vẫn còn có chút mờ mịt, tôi từ trong phòng bước ra, thì lại nhìn thấy Từ Thi Vũ đang ngồi ở trong sân.

Cô ta ngửa mặt nhìn bầu trời đêm, trông có chút cô đơn, mái tóc dài xõa trên vai.

Ánh trăng sáng tỏ chiếu trên gò má xinh đẹp của cô ta, tôi nhìn thấy trong ánh mắt của cô ta có nỗi u buồn không miêu tả ra được.

Rõ ràng Từ Thi Vũ cũng đã phát hiện ra tôi, cô ta ngoảnh đầu lại, vẻ mặt cô đơn u buồn đó chỉ vụt qua trong chớp mắt, thay thế vào đó là một nụ cười nhẹ hơi mang vẻ hoạt bát, cất giọng nói trong trẻo: “Nghỉ xong rồi à? Một giấc của anh ngủ sắp mười bốn tiếng đồng hồ rồi, còn không tỉnh, là tôi phải gọi Phùng Bảo đưa anh đi viện đấy.”

Tôi cũng cười cười, đồng thời còn chú ý đến, trong tay Từ Thi Vũ đang cầm một cái lược.

“Đúng thật là quá buồn ngủ, ngủ một giấc tinh thần cũng tốt hơn nhiều rồi.” Tôi trả lời.

Còn Từ Thi Vũ thì rất tự nhiên cất chiếc lược vào trong túi, khẽ nói “Phùng Bảo qua đây hai ba lần, anh chưa tỉnh nên anh ta đi rồi.”

Cũng vào lúc này, phía ngoài cổng lại vọng lại tiếng bước chân vội vã.

Tôi vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy thân hình vạm vỡ của Phùng Bảo, hắn thì rất vui mừng: “La tiên sinh, cậu cuối cùng cũng tỉnh! Tận mười mấy tiếng đồng hồ rồi, gia chủ đã chuẩn bị gọi bác sĩ riêng qua xem tình hình cậu thế nào rồi đấy!”

Tôi không nhịn được mà bật cười.

Phùng Bảo lại gọi chúng tôi đi ăn cơm đã, hắn qua đây mấy lần, cũng gọi Từ tiểu thư đi trước, nhưng cô ta đều nói là đợi tôi tỉnh rồi cùng đi.

Hơn nữa Phùng Bảo còn nói với tôi, Phùng Khuất cũng về rồi, Lưu tiên sinh và La tiên sinh cũng cùng tới nhà họ Phùng.

Lòng tôi hơi mừng, quả nhiên chú Trần ra tay, gần như sẽ không có bất cứ sơ xuất gì.

Chỉ là việc Từ Thi Vũ để bụng đói đợi tôi, cũng khiến tôi hơi có chút ngại.

“Đi ăn chút gì trước đã, để cô đợi tôi lâu như thế, thực sự xin lỗi.” Tôi thành khẩn nhìn sang Từ Thi Vũ.

Từ Thi Vũ trông lại càng hoạt bát hơn đôi phần, nói: “Tôi không có tên à?”

“Việc này...” Nói thật, tôi có chút ngượng.

Tôi cảm thấy chúng tôi cũng coi như quen thân, đại để tôi biết chút ý tứ của Từ Thi Vũ, gọi thẳng tên của Từ Thi Vũ thì có vẻ quá xa cách, nhưng nếu gọi thân mật, thì lại sẽ đường đột.

Quan hệ bạn bè này của chúng tôi, có chút tế nhị khó nói.

Đến cả bản thân tôi cũng không nói rõ thứ cảm giác đó ra được.

Từ Thi Vũ khẽ nói: “Lúc bố mẹ tôi còn sống, thích gọi tôi là Thi Thi, có điều đồng nghiệp đều gọi tôi là Thi Vũ, anh có thể chọn một trong hai. Kiểu gì cũng không thể lần nào cũng chẳng gọi tôi một tiếng đã nói thẳng vào việc luôn được.”

Câu nói này của Từ Thi Vũ cũng chẳng có biểu cảm oán trách nào, có điều đây đúng thật là vấn đề của tôi.

Tôi mở miệng nói được, vậy tôi sẽ cô ta là Thi Vũ như đồng nghiệp của cô ta.

Kết quả chẳng biết tại sao, cái lưỡi ực một phát như bị thắt lại, trời xui đất khiến thế nào mà lại gọi một tiếng Thi Thi.

Từ Thi Vũ đột nhiên che miệng bật cười, đôi mắt cô ta cong lại như vành trăng, đẹp chết đi được.

Còn Phùng Bảo thì vội vàng nói một câu: “La tiên sinh, Từ tiểu thư, vậy tôi ra ngoài đợi, hai người cứ từ từ.”

Nói rồi, Phùng Bảo liền vội vã bước ra khỏi cổng.

Tôi ngượng không chịu được, ngón chân đã sắp móc rách cả đế giày ra rồi.

Có điều giây tiếp theo, tôi liền chú ý đến nơi khóe mắt, ở phía dưới hiên nhà đối diện, có một người đàn bà đang đứng.

Người đàn bà đó chẳng phải chính là mẹ tôi sao?

Nụ cười trên mặt mẹ rất dịu dàng, khẽ gật gật đầu với tôi.

Tôi một phát liền hiểu ra, tại sao cái lưỡi tôi lại đột nhiên bị thắt lại một cái rồi.

Kỳ thực tôi cũng đã sớm có suy đoán.

Mẹ tôi, rất thích Từ Thi Vũ.

Trần mù cũng rất thích Từ Thi Vũ.

Dường như bây giờ đến cả Lưu Văn Tam, cũng thấy Từ Thi Vũ rất không tồi.

Thời gian dài như vậy, ý tứ thái độ của Từ Thi Vũ, tôi làm sao lại không xác định được, lần trước, cô ta gần như đã tỏ rõ rằng cô ta có cảm tình với tôi.

Nhưng tôi lại luôn trốn tránh, trốn tránh việc bản thân đi suy nghĩ sâu về vấn đề này.

Nguyên nhân rất đơn giản, tôi sợ sẽ bị loạn cảm xúc, bản thân tôi không thể tiếp tục an tâm tập trung tư tưởng, cũng sẽ liên lụy khiến cô ta gặp chuyện.

Dẹp bỏ những tư duy trong đầu, trên mặt tôi cũng nở nụ cười: “Đi ăn chút gì trước đã.”

Cùng với việc hai người bước ra ngoài, Từ Thi Vũ lại khẽ hỏi tôi một câu: “Tôi có thể gọi anh là Thập Lục được không?”

“Được.” Tôi gật gật đầu.

“Tôi rất thích cái lược đó.” Câu nói bất chợt của Từ Thi Vũ, lại khiến tôi nghẹn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận