Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 416. CHẲNG THỨ GÌ TAO KHÔNG LẤY ĐƯỢC

Chương 416. CHẲNG THỨ GÌ TAO KHÔNG LẤY ĐƯỢC


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Lúc này cỗ quan tài gốc dẻ trong quan quách bằng chất ngọc, đã mọc ra nhiều nhánh cây, số mầm non chồi ra từ hạt dẻ, cũng đã biến thành cây lá xanh non, sinh khí ở đây đúng thật đáng sợ.

Cùng lúc này, tôi cũng phát hiện phía dưới vách đá, nước trong đầm bởi vì long khí và sinh khí mà cuộn trào, nay cũng đã dần lặng xuống.

Ở phía trước nữa, chỗ Âm tiên sinh và Dương Hạ Nguyên đấu với xác thanh thi và xác âm luyến dương kia, bọn họ dường như cũng đã chiếm thế thượng phong!

Cái xác âm luyến dương dường như trong chớp mắt mất đi khả năng hành động, đứng bất động tại chỗ không hề nhúc nhích nữa.

Cũng chẳng biết bọn họ dùng thủ đoạn gì, mà xác thanh thi cũng đứng nguyên tại chỗ, không cách gì động cựa.

Dương Hạ Nguyên nhanh chóng lao về phía chúng tôi bên này!

Âm tiên sinh cũng bám sát theo sau y.

Tôi đột nhiên cảm giác có chút ngạc nhiên khó hiểu.

Theo lý mà nói, sinh khí bị hút đến chỗ này, thì cái xác âm luyến dương kia cũng không nên dừng lại mới đúng, lẽ ra phải càng điên cuồng phòng vệ hơn...

Rùng mình một phát, mí mắt tôi giật điên cuồng, quay đầu nhìn cỗ quan tài gỗ dẻ kia một cái...

Lẽ nào là, người trong quan tài này, còn có cái bẫy thứ ba?

Quan tài bị người ta tìm thấy, sinh khí bị khuấy động, nhìn như bởi vì sinh khí đổi chỗ nên xác âm luyến dương mới dừng lại.

Nhưng trên thực tế, đây là do người đó cố ý thiết kế, muốn thả cho người ta tới mở quan?

Ý nghĩ này vừa hiện lên, tôi liền cảm thấy thật quá sức tưởng tượng.

Nhưng nó lại đâm chồi nẩy lộc trong đầu tôi.

Thậm chí còn dâng lên đôi phần sợ hãi và kích động, nếu như ban nãy tôi không nhịn được mà đi mở cỗ quan tài gốc dẻ này ra, thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn!

Có câu nói gọi là, người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc nhìn rõ.

Chúng tôi tuy đang làm việc giúp Dương Hạ Nguyên, nhưng trên thực tế, người trong cuộc thực sự chỉ có một mình Dương Hạ Nguyên, chúng tôi đều chỉ có thể coi là kẻ ngoài cuộc đứng nhìn, sẽ không bởi vì tình trạng đột ngột phát sinh ở đây, mà thay đổi tâm trạng.

Đồng thời, việc này cũng có liên quan đến lời dặn dò của Âm tiên sinh với tôi.

Trương Nhĩ khi đó, cũng từng dặn dò tôi tương tự.

Chỉ là chỗ này đối với Dương Hạ Nguyên mà nói, chấp niệm quá nặng.

Vì để tìm ra xác chết này, con trai cả của y cũng chết tại đây, thậm chí còn diễn ra cảnh tượng phụ tử tương tàn.

Khả năng rất lớn y sẽ tiếp tục dính bẫy...

Đương nhiên, việc cuối cùng này cũng chỉ là suy đoán của tôi, không biết rốt cục có còn cạm bẫy hay không...

“Ôm chặt lấy tôi đi, còn cần dùng dây roi nữa không?” Đột nhiên, Thẩm Kế khẽ mở miệng.

Tôi từ trạng thái xuất thần tỉnh lại.

Thẩm Kế tiếp tục nói: “Anh cũng nói rồi, lão ta nhất định sẽ mở quan, chúng ta không cần thiết phải đợi ở trên đây, biến cố này, không cần chúng ta chịu đựng cùng.”

“Thế cứ dùng dây roi vẫn tốt hơn.” Tôi do dự một chút, rồi có chút ngượng ngùng nói.

Cuối cùng, tôi vẫn cứ quay đầu nhìn cỗ quan tài gốc dẻ này thêm mấy cái.

Hiếu kỳ đương nhiên là có, hơn nữa còn rất mãnh liệt.

Cái xác chết vũ hóa này rốt cục hình dáng như thế nào, đây rốt cục là một nhân vật như thế nào, có quan hệ gì với Táng ảnh quan sơn của Kế Nương, tôi đều muốn biết cả...

Mở quan đại khái là sẽ có đáp án.

Nhưng cỗ quan này, về tình về lý, tôi đều không nên đi mở.

Rất nhanh, Thẩm Kế đã đưa tôi xuống chân vách núi.

Chạm xuống mặt đất chưa tới hai phút, Dương Hạ Nguyên cũng đã bò từ dưới đầm nước lên.

Thuật phong thủy của y tuy rằng cao siêu, nhưng cũng không có được thân thủ như Thẩm Kế, trên khuôn mặt già nua toàn là vẻ hưng phấn.

Đồng thời, trên người y còn có không ít vết thương.

Trên ngực còn có một vết thương có thể nhìn thấy cả da thịt ở bên trong.

“Cái xác đó, bộ dạng thế nào?” Giọng của Dương Hạ Nguyên rất căng thẳng, thậm chí còn hơi có chút run rẩy.

“Gỗ dẻ cất xác, tôi chưa mở quan.” Tôi thành thực trả lời.

Mắt Dương Hạ Nguyên sáng lên: “Mộc hoa vu xuân, Lật nha vu thất?” Đạo lý này không phải là bí mật, chỉ là thuật phong thủy càng huyền bí hơn mà thôi.

Tôi gật gật đầu: “Đúng.” Dương Hạ Nguyên càng hưng phấn hơn nữa, đến mức không nhịn được mà cười lớn: “Táng giả hưởng sinh khí, xác vũ hóa từ tác động của Nhất Khí này, nhất định là xác tươi! Xác vũ hóa đẳng cấp này, chắc chắn có Thi Đan!”

“La Thập Lục, mày giỏi lắm, còn biết để tao tự tay mở quan! Tao rất vừa ý!”

Dương Hạ Nguyên liên tục gật đầu, còn đưa tay ra, vỗ mạnh lên vai tôi.

Thần sắc của y càng mang vẻ tán thưởng: “Tuổi còn trẻ măng, không những tinh thông Địa tướng Kham dư, còn biết Táng ảnh chi pháp, mày giấu tuy kỹ, nhưng cũng đích thực là do tao coi thường, nhìn nhầm mày rồi!”

“Đời này Khâu Thiên Nguyên tao chưa từng nhận đồ đệ, mày có tư cách làm đồ đệ của tao!”

Những lời này của Dương Hạ Nguyên khiến tôi đần ra.

Đồng thời tôi cũng đột nhiên cảm giác, sự ác độc của y, sợ là còn bắt nguồn từ một điểm, y tự phụ quá mức.

Trên khắp thiên hạ, mình y mạnh nhất? Ngàn vạn phong thủy sư đều phải dựa dẫm vào y? Sợ rằng không hẳn vậy.

Tôi lắc lắc đầu, bình thản nói: “Bất kể là Dương trường chủ cũng được, hay là Khâu tiền bối cũng xong, La Thập Lục chẳng qua chỉ là một Âm dương tiên sinh nhỏ bé, Âm dương thuật hiện giờ đối với tôi mà nói đã đủ rồi, tham nhiều nhai không nhuyễn.”

“Tôi chỉ cầu một điểm, hãy mong ông tuân thủ lời hứa, cho tôi biết chỗ của bà nội tôi.”

Dương Hạ Nguyên đột nhiên nheo mắt lại một cái, cười ha hả nói một câu: “Sau khi quay về, tao tự khắc sẽ thả người.”

“Có điều, mày vẫn phải bái sư.”

“Lời của tao, trước giờ đều nói một là không có hai, không có thứ gì mà tao không lấy được, trừ khi bị phá hủy, nếu như người không nghe lời, thì cũng chỉ có người chết thôi.” Vẻ hiền hòa thân thiện phút trước của Dương Hạ Nguyên, trong nháy mắt đã biến thành âm u.

Mặt tôi hơi biến sắc.

Nhưng bây giờ để Dương Hạ Nguyên cứ thế lên thẳng trên luôn, cũng không được.

Nếu như bên trên không việc gì, thì muốn đối phó với y sợ là sẽ càng phiền phức hơn.

Thi Đan mà y nói tôi nghe cũng không hiểu, nhưng tuyệt đối không phải vật tầm thường.

Y còn định cưỡng ép tôi bái sư? Sợ rằng người say không do rượu, mà là do Táng ảnh Quan sơn!

Huống hồ, cỗ quan tài gỗ dẻ cuối cùng đó tuyệt đối không hề đơn giản.

Bất kể Dương Hạ Nguyên thành công hay thất bại, đối với tôi mà nói đều là một kết quả tồi tệ.

Trong lúc suy nghĩ, tay của tôi cũng nắm chặt lấy gậy khóc tang.

Lờ mờ, tôi đứng chắn phía sau lưng Dương Hạ Nguyên.

Lúc này, Âm tiên sinh cũng đã đuổi tới nơi.

Tốc độ phản ứng của Thẩm Kế rất nhanh, cô ta cũng lách qua phía bên phải của Dương Hạ Nguyên, cây roi dài trong tay kéo căng ra.

Mắt Dương Hạ Nguyên hoàn toàn nheo lại, y càng lạnh lùng nhìn sang tôi: “La Thập Lục, mày muốn chết luôn bây giờ? Chúng mày, đều muốn chết?”

Chưa đợi tôi nói gì, Thẩm Kế đã khẽ mở miệng: “Xác lợi hại, hoặc giả bọn tôi đối phó không bằng ông được. Có điều ông chỉ là một người già sắp chết, chưa chắc đã đánh thắng được bọn tôi.”

“Thứ mà ông muốn, bọn tôi đã giúp ông tìm ra, ông đưa tay ra là lấy được, nhưng lời ông hứa thì bây giờ lại không thực hiện, thỏ cuống lên cũng cắn người, chẳng phải sao?” Thẩm Kế chưa dừng, lại nói thêm một câu.

Tôi hít sâu một hơi, cũng không hề lùi bước chút nào, chằm chằm nhìn lại Dương Hạ Nguyên.

“Chết hay không, còn chưa chắc được, nếu như ông không tuân thủ lời hứa, thì chúng tôi cũng sẽ không thể không động thủ rồi.” Tôi rút gậy khóc tang ra, ánh mắt dán chặt lên mặt Dương Hạ Nguyên.

Da thịt trên mặt y quá lỏng lẻo, đúng thật là không nhìn ra cốt tướng.

Có điều nếu để kinh hồn, thì thường đều phải đánh vào xương ấn đường, dạng Kham dư đại sư kiểu như Dương Hạ nguyên thế này, hồn phách nhất định không dễ bị kinh động.

Tuổi y rất cao rồi, vậy thì tôi sẽ đánh vào xương mày của y, đánh tan dương thọ của y!

Lúc này, Âm tiên sinh cũng bất chợt mở miệng nói một câu: “Dương Hạ Nguyên, thời gian của ông không nhiều nữa, xác tươi vũ hóa ắt có Đan, nếu như ông muốn đấu với bọn tôi, kéo dài đến khi ông chết không thành vấn đề.”

Sắc mặt của Dương Hạ Nguyên, cũng bởi câu nói này của Âm tiên sinh, mà dần trở nên khó coi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận