Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 489. TÔI THÍCH KHÓC MỘT MÌNH

Chương 489. TÔI THÍCH KHÓC MỘT MÌNH


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

“Mẹ, không đồng ý.” Tay của mẹ đột nhiên đặt lên trên bả vai tôi, rồi có một luồng lực tôi khó lòng chống đỡ được, định kéo tôi dậy.

Tôi dùng hết sức bình sinh, gân xanh trên trán đều nổi gồ cả lên, vẫn cứ quỳ im dưới đất.

“Mẹ sinh ra con bảo vệ con, con đã từng nghĩ nhiều lần, sợ mẹ gặp chuyện. Nếu như mẹ cự tuyệt, từ nay con sẽ cự tuyệt tất cả mọi người, tìm mội nơi không ai quen biết, ngắc ngoải sống tiếp.”

“Cho dù là đời này bị lương tâm khiển trách, cũng không muốn tiếp tục để mẹ mạo hiểm!”

“Đồng thời, con cũng sẽ chấp nhận cô độc cả đời, không đi liên lụy đến người khác nữa!”

Tôi từ từ ngẩng đầu lên, lời nói và tâm trạng cũng càng kiên quyết hơn.

Mẹ tôi cũng đứng dậy, áo liệm không gió vẫn tung bay, thân người cũng đang run rẩy.

Biểu cảm trên mặt mẹ càng nhiều hơn, rõ ràng là cự tuyệt.

Mẹ đang định mở miệng.

Thì đột nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy mở.

Đồng thời xuất hiện ở cửa phòng, hóa ra là hai người Trần mù và Lưu Văn Tam.

Bọn họ vừa nãy đã chẳng ngủ, tôi gây ra động tĩnh cũng không nhỏ, mở cửa ra ngoài cũng rất bình thường.

Người mở miệng trước là Lưu Văn Tam, giọng điệu lão rất trịnh trọng, nói: “Cô em, bọn tôi nghe trộm được một lúc rồi, lời của thằng bé Thập Lục này thành khẩn, tôi thấy cô cũng chẳng cần làm khó nó.”

Nghe trộm?

Tôi không ngừng cười khổ, Lưu Văn Tam với Trần mù thế mà cũng nghe trộm nữa.

Thần sắc của mẹ tôi đột ngột lạnh hơn không ít, trên người rõ ràng đã có sát khí.

Trần mù đột nhiên ho lẹc khẹc mấy tiếng: “Chúng ta cũng coi như không đánh không quen biết, đối với Thập Lục, chắc chắn không so được với mẹ con cô mẫu tử liền tâm, có điều, sự an nguy của nó bọn tôi cũng xem trọng hệt cô. Có chúng tôi đi theo nó, cô nên yên tâm.”

“Cô không nghe ra ý của Thập Lục à?”

“Trông chừng bảo vệ con bé đó, nó cũng sẽ yên tâm, việc vẹn cả đôi đường thế này, sao lại không làm?”

“Tuy mắt tôi mù, nhưng tim tôi lại sáng tỏ hơn so với người bình thường. Nếu như có vướng bận, thì nó sẽ không chết ở ngoài, nếu cô xảy ra chuyện bất trắc gì trên núi Kế Nương, nó cũng sẽ liều mạng đi báo thù.”

Những lời này của Trần mù nói từ tốn không gấp gáp.

Sát khí trên người mẹ tôi, lại tiêu tan đi rất nhiều.

Mẹ ngẩn người nhìn tôi một cái, rồi lại đưa tay ra vuốt ve mặt tôi.

Cũng vào lúc này, điện thoại của tôi lại rung lên.

Mẹ tôi cũng không nói tiếp nữa, mẹ quay người, bước về phía bóng tối đen kịt của hành lang.

Bóng dáng trông cô đơn lặng lẽ, dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Đáy lòng tôi có một thứ cảm giác không nói ra được, mẹ chắc là rất đau lòng.

Chỉ có điều, tôi đúng thật không thể tiếp tục ích kỷ nữa.

Đồng thời, những lời đó của Trần mù cũng không sai.

Nếu như tôi có vướng bận, tôi nhất định sẽ có niềm tin bất tử bất cam!

Nếu như tất cả vướng bận đều ở bên cạnh tôi, vậy thì tôi mới sẽ liều lĩnh được ăn cả ngã về không, thậm chí sau khi xảy ra chuyện xong, còn sẽ không chết không dừng!

Mò lấy điện thoại ra, là cuộc gọi của Từ Thi Vũ gọi tới, tôi nhận cuộc gọi.

Cô ta rõ ràng có chút căng thẳng, hỏi tôi đi đâu rồi?

Tôi cười cười, nói lập tức xuống tầng dưới, tôi vừa đi thăm chú Trần và chú Văn Tam.

Cúp điện thoại, còn chưa đợi tôi nói.

Lưu Văn Tam đã vỗ vỗ vai tôi: “Cảm ơn thì đừng nói nữa, chú với lão mù đều coi mày như con trai, nói là thành không thân, câu bảo muốn bọn chú không đi cũng đừng nói, nếu không chú Văn Tam trở mặt với mày luôn, nếu mày đã nghĩ xong hết rồi, thì xuống tầng dưới tìm nó đi.”

“Ngoài ra, chú Văn Tam dặn mày thêm một câu, đừng có học chú trêu hoa ghẹo nguyệt, con bé đấy dạo gần đây hay đi lại với dì Thái mày lắm, sau này cẩn thận không lên giường được.”

“Chú cảm giác thủ đoạn của nó hơi bị ác, kiểu đàn bà làm dương sai, không đắc tội được đâu.”

Vốn tôi cảm thấy bầu không khí này rất ngột ngạt, còn có chút cảm giác dứt khoát, vậy mà bị Lưu Văn Tam nói khiến tôi vừa xấu hổ, vừa buồn cười.

Trần mù mới nói một câu: “Thập Lục, không phải là loại người như mày.”

Lưu Văn Tam lập tức liền bật lại: “Lão mù chưa từng thấy đàn bà, làm sao biết được đường lối trong đấy?”

Trần mù hơ hơ cười khẩy một tiếng.

Cũng chính vì tiếng cười này, mà Lưu Văn Tam liền đóng sầm cửa lại luôn, hai người không tránh được lại một phen cãi vã.

Tôi nhẹ nhõm hơn không ít, nhanh chân đi xuống tầng dưới.

Đồng thời tôi cũng đã hoàn toàn nghĩ xong quyết định.

Bây giờ đón nhận Từ Thi Vũ luôn? Cô ta vẫn luôn tiến về phía trước, tôi chỉ cần giơ tay ra là đủ sao?

Vậy thì đối với cô ta mà nói, chẳng chút công bằng.

Tôi chỉ cần đưa ra tín hiệu trả lời với cô ta, cô ta nhất định có thể lý giải, chúng tôi vẫn cần tiếp xúc một thời gian nữa.

Ít nhất thực hiện xong lời hứa của tôi, cũng cho Từ Thi Vũ có đủ thời gian để suy nghĩ.

Đồng thời, tôi cũng bắt buộc phải đợi sau khi mình bình an quay về từ núi Kế Nương!

Rất nhanh tôi đã về đến phòng bệnh.

Từ Thi Vũ ngồi ở đầu giường gọt hoa quả, nắp bình ủ đã mở ra, cơm canh nóng hổi tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

“Tôi vừa qua chỗ y tá hâm lại đồ ăn, tối qua anh không tỉnh, bây giờ mau ăn một chút đi.” Từ Thi Vũ ngẩng đầu nhìn tôi, trên mặt toàn nét cười.

Tôi ngồi xuống đầu giường, nghiến ngấu ăn hết đồ ăn.

Lại đón lấy quả táo mà Từ Thi Vũ đưa cho tôi.

Trong thời gian này, tôi luôn chú ý đến việc cô ta kỳ thực đều đang rụt rè nhìn tôi.

Cuối cùng hoa quả cũng ăn xong, lúc ngẩng đầu lên, Từ Thi Vũ liền vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Tôi nghiêm túc nhìn góc nghiêng khuôn mặt cô ta, nói: “Tôi cảm giác hành động của mình đã chẳng còn vấn đề gì, cũng chẳng cần liên tục nằm viện.”

“Trời sáng chúng ta ra ngoài dạo phố một chút đi, tôi mua cho cô ít đồ.”

“Ngoài ra, tôi dự định giúp cô điểm một khu đất, xây một căn nhà phong thủy.” Thân người Từ Thi Vũ rõ ràng cứng đờ lại.

Tròng mắt cô ta hơi có chút đỏ lên.

Có điều, cô ta không hề ngoảnh đầu lại.

Đột nhiên cô ta mím môi, nghiêm túc nói: “Là ý của chú Trần? Hay là... ý của dì?”

Câu nói này, mới khiến tôi hiểu được tư duy của Từ Thi Vũ rốt cục lý trí đến đâu, sáng tỏ đến mức nào.

Cô ta từ đầu đến cuối, đều nhìn rõ tất cả những thứ này!

Tiếp đấy cô ta lại khẽ nói: “Cảm ơn anh La Thập Lục, quà tặng tôi nhận, nhà phong thủy quá đáng giá, tôi không....”

Tôi lắc lắc đầu, ngắt lời cô ta, nói: “Tuy tôi vẫn luôn chẳng mấy có chủ kiến, nhưng quyết định này, là ý của tôi.”

Thân người Từ Thi Vũ cừng đờ lại.

Cô ta nghiêng đầu, lại định đứng dậy.

Trời xui đất khiến thế nào, tôi vô thức nói: “Mới sáng sớm thế này, mắt không có cát bay vào được, hoa quả cũng không bẩn, cô định vào nhà vệ sinh làm gì?”

Từ Thi Vũ lại khựng lại một phát, giọng điệu của cô ta cũng vô cùng nghiêm túc, nói từng câu từng chữ một: “Từ nhỏ đến lớn, tôi đều có một thói quen, tôi không muốn để người khác nhìn thấy tôi rơi nước mắt, vào nhà vệ sinh, tôi muốn khóc.”

Tôi kinh ngạc, không ngờ Từ Thi Vũ lại trả lời thẳng thắn như thế.

Giây tiếp theo, Từ Thi Vũ ngoảnh đầu lại.

Tròng mắt cô ta tuy đỏ, nhưng nước mắt vẫn chưa rơi xuống.

Cô ta bước chậm hai bước, nhích gần lên phía trước, nhìn tôi vô cùng kỹ càng.

Tiếp đấy, cô ta khẽ sáp lên trước, khẽ hôn nhẹ một phát lên môi tôi.

Lúc rời ra xong, Từ Thi Vũ liền nhanh chân đi về phía nhà vệ sinh.

Cuối cùng tôi chỉ còn nghe thấy giọng nói thánh thót vui tai của cô ta vang vọng bên tai.

“Tôi đồng ý đi cùng anh, cũng tiếp nhận nhà phong thủy mà anh nói.”

“Nhưng tôi nhìn ra được, anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

“Bất luận là do nguyên nhân gì, tôi cũng đợi anh, đợi đến khi tôi cảm thấy có thể khóc trước mặt anh mà không lo lắng mình thất thố. Tới lúc đó, là anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

“Cảm ơn anh, La Thập Lục.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận