Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 175. LƯƠNG THIỆN LÀ NHƯỢC ĐIỂM CỦA MÀY

Chương 175. LƯƠNG THIỆN LÀ NHƯỢC ĐIỂM CỦA MÀY


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Tôi đứng ở cửa phòng bệnh, không lập tức đẩy cửa ngay.

Phùng Khuất định nói, tôi giơ tay lên, ra hiệu cho hắn rời đi.

Người ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Trần mù, chính là Lưu Văn Tam!

Lòng tôi không mấy căng thẳng nữa.

Nếu như Trần mù đã được ra khỏi phòng cấp cứu, chắc chắn là không còn vấn đề gì lớn nữa, nếu không, bệnh viện này cũng chẳng dám để cho lão rời khỏi phòng cấp cứu.

Điều khiến tôi không ngờ được là, Lưu Văn Tam lại đến phòng bệnh của lão, nói ra những lời này!

Sợ là Trần mù tuyệt đối không đoán ra được!

Cũng vào lúc này, ngao sói đột nhiên lại nhảy lên, cào một cái vào nắm cửa.

Cạch, cửa phòng bệnh liền bị đẩy mở...

“Ai!?”

Lưu Văn Tam vụt quay đầu lại.

“Chú Văn Tam, là cháu.” Tôi hít sâu một hơi, tiện thể cũng bước luôn vào trong phòng bệnh.

Vẻ cảnh giác trong mắt Lưu Văn Tam, lúc này mới dịu xuống.

Ngay tiếp đó, trong ánh mắt của Lưu Văn Tam lại lộ ra vài phần phức tạp, nhìn sâu lên người tôi.

“Chú Văn Tam, sắc mặt chú tốt lên nhiều rồi, thấy chú không sao, cháu cũng yên tâm.”

Lúc trước Lưu Văn Tam vừa rời khỏi phòng phẫu thuật, tôi liền đi qua nhà họ Phùng luôn. Một qua hai lại đã mất thời gian hai ngày.

Lão có thể tỉnh lại nhanh như thế, lại còn có thể xuống giường đi lại, cũng khiến tôi vui mừng.

Tôi cúi đầu nhìn tướng mặt của Trần mù, trong lòng lại càng thấy nhẹ nhõm hơn.

Lão không còn bất cứ tướng mặt nào của người sắp chết nữa, hơi thở cũng rất bình ổn, chỉ có mỗi chưa tỉnh lại mà thôi.

“Yên tâm đi chú Văn Tam, mạng của chú Trần, cứng như lửa thiêu vậy! Chú ấy không dễ chết như vậy đâu!”

“Đợi chú ấy tỉnh lại, chắc sẽ rất vui mừng khi nghe được những lời kia của chú.”

Lưu Văn Tam quay qua trợn mắt nhìn tôi một cái, vẻ phức tạp trong ánh mắt đã tan đi không ít.

“Ăn nói cái kiểu gì thế? Chú chỉ bảo lão mù đừng có chết nhanh quá thế thôi!”

“Dù gì, lão vẫn còn chưa thực hiện lời hứa của lão với mày kìa! Lão nhờ được mày cứu con gái lão, cứu mạng lão, thế đã là hai bận rồi!”

Tôi cũng chẳng bóc mẽ Lưu Văn Tam.

Mà bước lên trước hai bước, ôm mạnh lão một cái!

Lưu Văn Tam lại đẩy tôi ra, bộ dạng đầy vẻ ghét bỏ: “Thập Lục, mày là con trai nuôi của chú, có phải là con gái nuôi đâu, đừng có bịn rịn kiểu đấy.” “Giờ mày đã về rồi, thì trông nom Trần mù cho tử tế, chú phải về phòng bệnh đây, nếu không tý nữa dì Thái mày qua tìm, lại càm ràm chú.”

Nói xong, Lưu Văn Tam vội vã bước ra ngoài phòng bệnh.

Kỳ thực tôi có không ít chuyện muốn nói với Lưu Văn Tam.

Nhưng lão đi đột ngột thế này, ngược lại khiến tôi ngạc nhiên.

Giống như lão không muốn nói chuyện với tôi về những việc này vậy.

Lưu Văn Tam là một người thông minh, lão đang né tránh?

Có điều khi lão đi đến cửa phòng bệnh, thì bất chợt dừng lại một chút.

Lão quay đầu, lại là cái biểu cảm vừa thâm trầm vừa phức tạp ấy, chăm chú nhìn sâu lên người tôi.

“Thập Lục, chú Văn Tam rất cảm kích mày, cứu cái mạng này của chú Văn Tam.”

“Chú với dì Thái mày càng cảm kích mày, nếu không phải nhờ mày, thì Khổ Nhi đã không lên bờ được.”

“Chỉ có điều, mày có một cái tật. Mày quá thích liều mạng.”

“Đây là lòng tốt của mày, cũng là tai hại của mày, nó khả năng sẽ trở thành nhược điểm lớn nhất của mày.”

“Vận mệnh của con người, không thể nào cũng cứ may mắn mãi, cho dù mày biết ngày càng nhiều, khiến chú Văn Tam ngày càng không nhìn thấu được, nhưng ngựa cũng có lúc trượt chân.”

“Chú Văn Tam từng dạy mày, thất phu vô tội giữ bảo thành tội, bây giờ còn phải dạy thêm mày mấy chữ nữa.”

“Quý trọng mạng sống.”

“Cái mạng này của mày, rất quý trọng. Nó không chỉ là của mỗi mình mày.”

“Nếu một ngày nào đó, mày xảy ra chuyện gì bất trắc thật, tới lúc đó mày có hối hận cũng không kịp nữa.”

“Mày có thể bất chấp mạng sống đi cứu người ta, giúp người ta, nhưng người khác chưa chắc sẽ giúp lại mày như thế.” Dứt lời, Lưu Văn Tam cũng chẳng tiếp tục nói thêm gì khác nữa.

Liền bước đi về phía đầu kia hành lang, biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Những lời đó của lão, nói ra một cách rất đột ngột, cũng rất bất ngờ...

Rõ ràng là quay người đi thẳng, không định nghe chuyện tôi nói.

Vậy mà lại nói một tràng dài như vậy cho tôi nghe.

Tôi nghe hiểu ý của lão, cũng rõ ý trách móc trong lời nói của lão.

Nhưng tôi không hề hối hận.

Nếu như tôi không cứu lão, không giúp lão cứu Khổ Nhi lên bờ.

Hoặc là, tôi không đi cứu Trần mù, không bất chấp mạng sống, thì tôi sẽ day dứt cả đời.

Chỉ có điều tôi cũng may mắn, mẹ tôi là bùa hộ mệnh của tôi, đã hai lần giúp tôi thoát chết...

Nhưng những lời đó của lão, cũng là lời cảnh tỉnh đối với tôi.

Tôi bắt buộc phải thận trong, việc không hoàn toàn chắc chắn, mà lại có thể nguy hiểm đến tính mạng, thì tuyệt đối không được tiếp xúc bừa bãi.

Ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Trần mù, nghỉ ngơi một chút.

Khoảng tầm mười mấy phút sau, có tiếng gõ cửa phòng bệnh.

“Mời vào.” Tôi ngẩng đầu lên.

“Thập Lục!” Giọng nói hơi run rẩy xen lẫn sự vui mừng vang lên, người bước vào phòng bệnh, hóa ra là Hà Thái Nhi, phía sau lưng bà ta thì là kẻ vừa mới rời đi, Lưu Văn Tam.

Lúc này Lưu Văn Tam rõ ràng có chút ỉu xìu.

Tròng mắt Hà Thái Nhi hơi đỏ, bước đến gần trước mặt tôi, cũng ôm mạnh tôi một cái, thân người không ngừng run rẩy.

“Dì Thái, dì đừng căng thẳng thế, cháu không sao.” Đẩy Hà Thái Nhi ra, tôi cười cười, nói.

Hà Thái Nhi thì trợn mắt nhìn Lưu Văn Tam một cái, nói: “Trần mù bị đưa vào viện, người nhà họ Phùng có kể sơ qua tình hình, dì với chú Văn Tam mày đều lo muốn chết, lão thì hay! Lo lắng chỉ ngoài mặt thôi!”

“Mày về rồi, lão lại còn như tránh tà ấy, vội về phòng bệnh, còn không nói dì biết mày về rồi! Cũng may dì nghe y tá nhắc đến ngao sói nên mới biết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận