Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 572. GIÚP TÔI LẤY BÁT ĐẤT

Chương 572. GIÚP TÔI LẤY BÁT ĐẤT


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Thích Lan Tâm do dự một chút, nhìn sang tôi, nói vậy thì gặp ông nội cô ta chút đã?

Tôi trầm ngâm một lát rồi trả lời, nói không thể trì hoãn quá lâu, có điều gặp một chút cũng chẳng vấn đề, không chừng có thể hỏi được một số tình hình.

Được sự đồng ý của tôi, Thích Lan Tâm bèn đi trước dẫn đường, người làm đương nhiên là đi trên đầu nhất.

Tầng đỉnh là tầng năm, đến đây, lối đi đã tương đối nhỏ hẹp rồi, chỉ có hai cánh cửa chia đôi ra, tầng đỉnh chỉ có hai gian phòng.

Chúng tôi vào trong căn phòng phía bên phải.

Bên trong tràn ngập thứ mùi hương lạ cay mũi, rèm cửa đóng chặt, ánh sáng toát ra màu đỏ âm trầm.

Chỉnh thể căn phòng tương đối lớn, trong phòng còn để rất nhiều đồ.

Một chiếc bàn dài rộng khác thường, bên trên đặt rất nhiều bát, gần như mỗi cái bát đều là một bát gạo sống.

Bên cạnh thì là một cái nồi đang sôi sùng sục.

Cạnh nồi ngồi một lão già thân hình gầy gò, nhưng dáng dấp thẳng tắp.

Lão già và Thích Lan Tâm có vài nét giống nhau.

Nhìn vẻ như sắc mặt lão hơi có chút trắng bệch, có điều cái kiểu trắng này, tôi lại cảm thấy có chút giả tạo, hơn nữa còn có chút cảm giác quen thuộc.

Giây tiếp theo, đồng tử mắt tôi co mạnh một phát, hồi tưởng lại cảm giác như từng nhìn thấy này đến từ đâu.

Hồi đó qua nhà họ Sài đối phó với Lý Đức Hiền, Phùng Chí Vinh tìm một người đàn bà tới hóa trang cho tôi, để diện mạo có sự thay đổi mức độ cực lớn.

Lão già Thích lão gia này cũng có hóa trang tương tự!

Lão ở trong nhà, mà còn phải che giấu gì sao?

Tôi chằm chằm nhìn mặt của lão.

Thích lão gia cũng nhìn sang tôi, lão cười cười ra vẻ mệt mỏi.

Nhưng tôi lại phát hiện ra vấn đề.

Xương mày của lão rất dài, dáng mày cong cong rủ xuống, sống mũi thẳng lên, trong mắt nhìn như vô thần, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn tương phản.

Tất cả người nhà họ Thích nhìn trông đều là bộ dạng sắp chết.

Duy nhất vị lão gia này, mạng cứng đến không ngờ! Theo lời của Thích Lan Tâm, cùng với người nhà họ Thích mà tôi nhìn thấy, ngoài những người làm ra, mệnh đều rỗng rồi.

Một lão già tuổi tác không còn nhỏ như Thích lão gia, ngược lại lại là mạng cứng.

Bề ngoài lộ ra cho người khác nhìn thấy của lão, thì cũng rất yếu ớt...

Trong nháy mắt, tôi liền cảm giác lão có vấn đề.

Có điều tôi cũng không biểu lộ ra ngoài việc mình đã phát hiện ra chi tiết này, mà trầm giọng mở miệng, hỏi: “Thích lão gia, thân thể đã yếu đến mức này rồi, lẽ ra nên nằm nghỉ mới đúng.”

Câu này của tôi vừa nói ra miệng, rõ ràng có thể cảm nhận được, thần thái của Thích lão gia liền hiền hòa và tự nhiên hơn một chút, lão ho lên một tiếng, nói: “Quen đứng rồi, không quen nằm xuống, chỉ sợ ngày nào nhắm mắt là không tỉnh lại được nữa, người già rồi, cũng chẳng buồn ngủ gì mấy cả.”

Tiếp đấy lão lại hỏi: “Có điều Lâm Viễn đâu? Nó vẫn ổn chứ? Trong tộc thì nó là tình trạng cơ thể kém nhất.”

“Vừa cùng La tiên sinh gặp bố cháu rồi, bố cháu giờ đang ngủ, cháu đang chuẩn bị đưa La tiên sinh đi xem phong thủy khu mộ tổ, trước mắt La tiên sinh vẫn chưa nhìn ra trong nhà có vấn đề gì.” Thích Lan Tâm khẽ trả lời.

Lâm Viễn mà Thích lão gia này nói tới, chắc chính là bố của Thích Lan Tâm, ông ta chắc tên là Thích Lâm Viễn?

Trong lòng tôi hơi nặng trĩu, lão Thích lão gia này đang thăm dò tôi sao?

Đương nhiên, tôi không tiếp lời của Thích Lan Tâm, cũng không biểu hiện gì khác.

Ánh mắt chỉ là đang nhìn những cái bát ở trên bàn kia, những cái bát này cũng có chút kỳ quái, đều in chữ Hỷ.

Trong căn gác trên tầng đỉnh này, đâu đâu cũng toát lên vẻ quái dị.

Thích lão gia gật gật đầu, thở dài một tiếng nói: “Vậy thì phiền La tiên sinh hao tâm tổn trí rồi, rất nhiều Phong thủy sư đều nói nhà họ Thích làm chuyện đào long mạch, sớm muộn cũng sẽ có chuyện, tôi thấy nếu như nhà họ Thích có một khu mộ tổ tuyệt hảo, thì chắc chắn sẽ phúc vượng ba đời, chuyện nhà họ Phùng chuyển mộ, lão già tôi cũng nghe qua tận mấy lần, hâm mộ lắm ấy.”

Trong lúc nói, Thích lão gia lại bưng một cái bát không ra, cái bát này là màu bạc, lão đổ thứ cháo đang sôi sùng sục trong nồi vào trong bát.

Làm xong những việc này, lão đột nhiên lại chú ý cẩn thận móc từ trong túi ra một cái bát bằng đồng lớn bằng bàn tay ra, đưa cho tôi.

Việc này khiến tôi có chút khó hiểu.

Thích lão gia cười ha hả nói: “Giáo huấn tổ tiên của nhà họ Thích, nếu như để người ngoài vào mộ tổ thì phải đem theo chiếc bát đồng này, phiền La tiên sinh sau khi tới mộ tổ, giúp tôi lấy một vốc đất về, mong La tiên sinh lượng thứ.”

“Còn về chỗ dời mộ, vẫn cần La tiên sinh giúp nhà họ Thích chọn, chỉ cần nhà họ Thích có thể có một khu đất mộ phong thủy tốt, là có thể phù hộ cho gia tộc không xảy ra chuyện nữa nhỉ?”

Tôi gật gật đầu, nói trên lý thuyết thì là như thế, có điều cũng cần xem xem vấn đề của nhà họ Thích có phải là do phong thủy của mộ tổ gây nên hay không.

Đồng thời tôi cũng đón lấy cái bát đồng, cái bát này thì trông phổ thông, không nhìn ra vấn đề gì.

Lão yêu cầu thế này tuy kỳ quái, nhưng cũng không tiện từ chối, tôi gật đầu nói một chữ được.

Lão bèn không nói thêm gì khác nữa, mà bưng cái bát màu bạc kia lên, húp từng ngụm cháo nhỏ một.

Thích Lan Tâm đánh mắt ra hiệu cho tôi một cái, rồi dẫn tôi đi ra ngoài.

Tôi lại chú ý nhìn một chút những bố trí khác trong phòng, thì phát hiện trên bốn bức tường đều treo vải vóc, không nhìn thấy được phía dưới giấu thứ gì, chung quy là cho tôi một thứ cảm giác rất thần bí.

Sau khi bước ra khỏi căn phòng gác lửng này, cái cảm giác ấy mới tiêu tan.

Thích Lan Tâm khẽ mở miệng: “Ông nội tôi có một thói quen, ông mỗi ngày đều ăn cơm theo định lượng, chỉ hầm một nồi cháo.”

“Một bát cơm, một nồi cháo? Chính là gạo ở trong những cái bát đó à?” Tôi đáp lại.

“Đúng.” Thích Lan Tâm gật gật đầu.

Sắc mặt tôi không thay đổi, nhưng trong đầu trước sau đều đang suy nghĩ, lão Thích lão gia này chắc chắn có chút vấn đề.

Lão che giấu việc mình mạng cứng, lẽ nào là, những người nhà họ Thích này đột nhiên mệnh hư, lại có liên quan đến lão?

Đây không phải là tôi suy nghĩ lung tung, tuy rằng không có chứng cứ và manh mối.

Nhưng trong phong thủy, chú trọng Âm Dương tương sinh tương khắc, vật cực tất phản.

Bao nhiêu người thế này mệnh hư rồi, thiếu khuyết rồi, mà lại lòi ra một người mạng cực cứng, thậm chí còn là một lão già. Bản thân điều này đã là điểm rất kỳ quái.

Rất nhanh đã xuống dưới tầng, chúng tôi bước ra khỏi cửa tầng một, Phùng Quân đang đợi ở bên cạnh xe.

“La tiên sinh, chuẩn bị về?” Phùng Quân cung kính hỏi.

Tôi lắc lắc đầu nhìn sang Thích Lan Tâm, nói: “Thích tiểu thư, chị nói địa chỉ với Phùng Quân. Chúng ta đi xem mộ tổ nhà chị trước, tiện thể đem cho Thích lão gia một bát đất.” Hai người lên xe, Thích Lan Tâm đang nói địa chỉ với Phùng Quân.

Còn tôi thì vô thức lấy cái bát đồng đó ra, cúi đầu chằm chằm nhìn một hồi.

Trên cái bát đến một tý hoa văn cũng chẳng có, chỉ là một cái bát rất bình thường, có điều phần rìa cái bát dường như có chút sắc bén.

Hơi không chú ý chút, tôi liền phát hiện đầu ngón tay của mình đã bị đứt rồi... Chảy ra một chút vệt máu.

Đầu ngón tay quệt một cái, vết máu đó cũng biến mất không thấy nữa.

Không biết đây là ảo giác hay là gì, mà tôi đột nhiên cảm giác cái bát này hình như nặng hơn một chút?

Hơn nữa, ở đáy bát, lại còn xuất hiện một vết nứt?!

Tiếng động cơ vang lên, xe cũng nhấn ga, Phùng Quân lái xe đi ra ngoài.

Tôi chằm chằm nhìn vết nứt đó, lờ mờ tôi cảm giác cái bát đồng này lại nặng hơn một chút.

“La tiên sinh, sắc mặt cậu không được tốt lắm, là do liên tục bôn ba không nghỉ ngơi đầy đủ, nên người khó chịu à?”

Bất thình lình, tiếng của Phùng Quân khiến tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào gương mặt mình ở trong kính chiếu hậu.

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi!

Lại đăng một bài ghim! Mọi người có thể qua nói chuyện cho có không khí!

Cảm ơn cảm ơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận