Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 137. SỬA BÀN TÍNH, NÚI VÔ THỔ!

Chương 137. SỬA BÀN TÍNH, NÚI VÔ THỔ!


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Xưởng trưởng Châu đưa chúng tôi đến đường Xuân Hoàn sầm uất nhất trung tâm thành phố Khai Dương, lại lấy cho chúng tôi hai phòng ở một khách sạn bốn sao lớn!

Trước khi rời đi, gã lại đưa cho tôi một cái túi xách nhỏ, bên trong có mười vạn tiền mặt! Là quà cảm ơn cho việc hôm qua tôi giúp nhắc nhở Dư Sơn mấy câu.

Tôi cũng chẳng thấy chỗ tiền này trả ít, dù gì cũng chỉ là nói mấy câu, cũng chẳng làm gì cả.

Lưu Văn Tam biểu thị có chút bất mãn, nói xưởng trưởng Châu đúng là không thành tâm.

Xưởng trưởng Châu rất ngượng ngùng, nói gã còn chuẩn bị bốn mươi vạn nữa, đợi chuyện của Dư Sơn kết thúc thì đưa tiếp.

Lưu Văn Tam nghe vậy mới không nói gì khác nữa.

Trước khi về nghỉ ngơi, Lưu Văn Tam vào phòng tôi, tôi cũng lấy cái bọc vải của Trương Cửu QUái ra.

Đồng thời, tôi hỏi lão một số chuyện liên quan đến tin đồn giữa Trương Cửu Quái và ông nội tôi.

Kết quả Lưu Văn Tam không hề biết chi tiết, lão chỉ thở dài, nói Trương Cửu Quái là thượng cửu lưu.

Ông nội tôi La Trung Lương thì càng bình dị hơn chút, chỉ có điều hồi đó lão cũng chỉ là đứa vớt xác tiểu tốt mới vào nghề, làm gì có bản lĩnh tiếp xúc với nhân vật tai to mặt lớn của giới phong thủy?

Lưu Văn Tam cũng xem chiếc bàn tính, lão nói cái này nếu muốn sửa, cũng chẳng biết chỗ hơn hai trăm vạn trên người tôi có đủ hay không.

Đương nhiên, nếu như tôi không đủ tiền, lão cho tôi vay cũng được.

Lưu Văn Tam là kẻ yêu tiền như mạng sống, thế mà giờ phẩy tay một cái, liền định giúp tôi lấp cái hố này! Lúc đó tôi cũng vô cùng cảm động.

Nghỉ ngơi một tối, hôm sau mới sáng sớm tôi đã dậy.

Nửa con phố bên cạnh khách sạn, đều là tiệm vàng, hàng vàng lâu năm lớn bậc nhất của thành phố Khai Dương!

Tiếp đón chúng tôi vốn dĩ là một nhân viên bình thường.

Sau khi tôi lấy bàn tính ra, biểu thị muốn sửa lại xong, khiến cô bé kinh ngạc đến mức suýt rớt cả cằm, mở mồm là gọi ông chủ, rồi liền dẫn tôi lên phòng chờ riêng trên tầng hai!

Lưu Văn Tam ngồi bên cạnh tôi hút thuốc, một lúc hết một điếu.

Đợi tầm năm sáu phút sau, thì có một ông già mặc một bộ tiểu mã quái màu vàng bước lên.

Ông ta đeo một chiếc kính gọng vàng, trên trán còn có một cái nốt ruồi, cười tươi bước đến trước mặt tôi, giơ tay ra: “Ông chủ, tôi là thợ kim hoàn kinh nghiệm lâu năm nhất của hàng vàng, Kim Thuận Xương, hân hạnh hân hạnh!

Tôi cũng bắt tay với ông ta, nói mình tên là La Thập Lục.

Còn Lưu Văn Tam thì không bắt tay, lão chỉ cười nhạt, nói tay vừa dính bẩn, không tiện.

Lúc này tôi mới phản ứng lại, trước đây Lưu Văn Tam cũng có nói rồi, ăn bát cơm người chết, chạm vào người chết nhiều rồi, thì không bắt tay với người sống nữa.

Kim Thuận Xương cũng không để bụng, cười tít mắt nói, bảo tôi cho ông ta xem thứ tôi muốn sửa.

Tôi lúc này mới lấy cái bọc vải ra.

Đương nhiên, muốn sửa bàn tính, tôi không có chuyện để“Cốt tướng” và cái xương bàn tay kia chung với nó, đã cất vào trong rương gỗ từ trước rồi.

Còn cái rương gỗ, thì vẫn đeo trên lưng tôi như cũ, cái này tuyệt đối không rời người nửa bước!

Lấy bàn tính vàng ra, cũng đem túi hạt bàn tình đưa cho Kim Thuận Xương.

Bàn tính nặng trình trịch, lúc qua tay còn có cảm giác mát lạnh thấm vào trong tâm can.

Thần sắc của Kim Thuận Xương trịnh trọng hơn không ít, cẩn thận bê trên tay, sau đó bước đến phía sau cái bàn ở bên cạnh.

Căn phòng chờ này có lẽ được chuẩn bị chuyên dùng để tiếp đón khách hàng đặc thù!

Có một chiếc bàn làm việc bên trên đặt không ít công cụ.

Kim Thuận Xương đặt bàn tính lên trên một cái cân đo lường tinh xảo.

Tiếp đó, lại dùng thước đo độ dài ngắn lớn bé.

Cuối cùng ông ta cũng cân hạt bàn tính, sau đó mới thở hắt ra một hơi dài, nói: “Ông chủ La, giá bàn tính này nặng một ngàn hai trăm gam, dài ba mươi phân, rộng mười hai phân. Hơn nữa có mười lăm nấc, trên hai dưới năm, nếu như tôi nói không sai, thì chắc là có một trăm linh năm hạt.”

“Hạt bàn tính cũng không nhẹ, tôi cân lên thì một hại là hai mươi gam, tổng cộng là hai ngàn một trăm gam, tổng cộng chiếc bàn tính hỏng này của cậu, là ba ngàn ba trăm gam, theo thời giá hiện giờ, chỉ riêng nó cũng đã có giá trị hơn một trăm ba mươi vạn!”

“Cậu định sửa thật không? Thanh cột của bàn tính là vàng đặc ruột, mười lăm phân, cần mười lăm thanh, một thanh từ tám mươi đến một trăm gam, tính bảo thủ nhất thì giá nguyên vật liệu cũng vào khoảng năm sáu mươi vạn, còn phải làm khuôn gia công, giá cả ít nhất cũng phải bảy mươi vạn, mới có thể giúp cậu sửa lại như cũ được.”

Kim Thuận Xương rất nghiêm túc nói: “Hoặc là cậu có thể lựa chọn không dùng vàng nguyên chất 24k, nếu như các loại vàng khác, giá thành sẽ...”

Tôi hít sâu một hơi, trong lòng đối với cái giá này, thì thấy là càng có thể chấp nhận được!

Vốn dĩ cứ tưởng phải hơn hai trăm vạn còn chưa đủ kìa, vì dù gì cũng là dùng vàng ròng để sửa bàn tính!

Nhưng không ngờ, nhiều nhất mới có hơn bảy mươi vạn, tôi hoàn toàn có thể chấp nhận được! Cũng không cần phải vay tiền của Lưu Văn Tam!

Tôi lập tức ngắt lời của Kim Thuận Xương, cười nói rằng tôi sửa! Phải dùng vàng nguyên chất, cố gắng sửa chữa sao cho không để lại dấu vết.

Chỉ có điều tôi có một yêu cầu, tôi phải nhìn xem ông ta sửa, chiếc bàn tính này có ý nghĩa rất lớn với tôi, vô cùng quan trọng, một chút tổn thương nào khác cũng không được phép có, cũng không được phép sót bất cứ một hạt bàn tính nào, hy vọng ông ta đừng để bụng.

Kim Thuận Xương trầm ngâm một chút, gật gật đầu nói yêu cầu này không khó, ông ta hỏi tôi muộn nhất lúc nào cần?

Ông ta có thể làm một thanh trụ mẫu trước, thử xem có thể nối vào hay không, sau đó tôi có thể cầm bàn tính với hạt bàn tính đi, đợi ông ta làm xong hết chỗ thanh trụ còn lại, thì quay lại tiến hành ghép nối.

Trong lòng tôi lập tức mừng rơn, nói vậy thì càng nhanh càng tốt.

Kim Thuận Xương thì lập tức sắp xếp nhân viên, khiêng bàn làm việc và công cụ khác tới, đồng thời tiến hành đo đạc kích cỡ chuẩn xác của phần lỗ hổng trên giá bàn tính, sau đó bắt đầu bận rộn.

Lưu Văn Tam thấy nhàm chán, dặn dò tôi hai câu, nói có chuyện gì thì gọi điện thoại, rồi lững thững chuẩn bị đi.

Tôi cũng vô thức dặn lão một câu, bảo lão đừng có đi chơi linh tinh, kiểu gì cũng đừng có đi tìm giám đốc thiếu phụ nào đó của ngân hàng nông thôn, nếu không sau này bị dì Thái phát hiện lại khó giải thích! Nhỡ mà dì ấy hỏi tôi, tôi cũng không biết nói dối lắm.

Lưu Văn Tam nổi nóng, trợn mắt nhìn tôi nói, lão giống như loại người đó sao?

Thế mà tối qua lão còn chuẩn bị lấy tiền nhét đáy hòm ra giúp tôi mua vàng đấy, thằng oắt con tôi đúng là thằng vô nhân tính.

Tôi vô cùng ngại, cười ngượng nói tôi không có ý đó.

Cuối cùng Lưu Văn Tam không mấy vui vẻ rời đi.

Kim Thuận Xương ngồi làm thanh trụ bàn tính, tôi ở bên cạnh nhìn cũng thấy rất tẻ nhạt, ông ta liên tục nấu chảy vàng, ánh lửa đó cũng rất chói mắt, bèn ngồi ra xa một chút luôn, lén lôi Cốt tướng với Trạch kinh ra bắt đầu ngâm cứu.

Tôi yêu cầu ở cạnh, cũng là sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Hàng vàng lâu năm này cũng không nhỏ, không đến mức nhòm ngó gì đến cái bàn tính này của tôi.

Chỉ là dù sao đây cũng là đồ mà Trương Cửu Quái truyền lại cho tôi.

Tôi bắt buộc phải thận trọng!

Hơn nữa, phải có cái bàn tính vàng này, mới được coi là Thiết khẩu Kim toán!

Cốt tướng xem nhiều rồi, ứng dụng mấy lần xong tôi mới phát hiện, sự thâm sâu uyên bác của thuật xem tướng bói mệnh này!

Phong thủy có thể hại người, im hơi lặng tiếng không một dấu vết!

Sự im hơi lặng tiếng này đối với người bình thường mà nói.

Giống như là nếu Dư Sơn chết, cho dù có báo án sau đó cảnh sát đến, kết quả có thể điều tra ra được, cũng chỉ là khả năng số Dư Sơn không may mắn, gặp vận đen, công ty phá sản, sau đó chết ngoài ý muốn!

Cùng lắm thì có thể biết được vợ hắn Trần Dung Dung ngoại tình, trước khi chết Dư Sơn còn phải mang theo cặp sừng!

Hắn sẽ là một kẻ đáng thương triệt để từ đầu đến cuối! Tất cả đều chỉ có vậy mà thôi!

Trạch kinh khiến tôi biết được, một người lúc nào sẽ đen đủi! Lúc nào sẽ chết!

Càng khiến tôi có thể biết được, nguyên nhân trong đó là gì.

Đơn thuần chỉ là một trong số đó, đã có thể tung hoành ngang dọc trước người bình thường!

Nếu gộp cả hai lại, càng cho tôi một kiểu thận trọng vô cớ.

Như trong vô thức tất cả đều đã được trời định, tôi biết bao nhiêu thứ như vậy, thì cũng bắt buộc phải làm người tử tế, không được có tâm địa hại người.

Nếu không, báo ứng là không tránh được, giống như gã Báo gia đó.

Không phải không báo ứng, chỉ là chưa tới lúc thôi!

Một khi thời cơ đã đến, cho dù gã có cả đống đàn em, quản lý cả một sòng bài chui lớn như vậy, chẳng phải vẫn bị một ông già bán dao phay dùng dao chém chết sao?

Nghĩ thông những đạo lý này xong, lúc tôi lại xem Trạch kinh Cốt tướng, thì có thêm tấm lòng thành kính.

Cũng chẳng phải nhìn vào mối quan hệ giữa ông ta với ông nội tôi.

Mà là tự thuật của Trương Cửu Quái, trước khi bói mệnh cho Trần mù, ông ta còn tự suy diễn cho mình một quẻ!

Nói ông ta sẽ chết trên núi vô thổ, La Trung Lương chắc cũng sẽ không còn sống lâu nữa!

Trong chuyện này cái chết của ông nội tôi bị ông ta bói ra! Ông ta còn bói được người học Âm thuật sẽ tiễn ông ta về với đất....

Người này rất rõ ràng chính là tôi!

Ông ta còn nói, bảo tôi tương lai khi nhìn thấy hài cốt của ông ta thì tiến hành lễ dập đầu bái sư...

Hơn nữa, đỡ âm linh trấn xác đoạn hồn tuyệt phách, dời núi lấp sông kham dư cải vận mệnh.

Cốt tướng thượng lưu, mệnh khi sinh đã được định, một cái nhìn đoán họa phúc cát hung, người học được cả ắt sẽ vang danh trăm năm!

Tôi chính là người học cả hai thứ đó, tôi có thật sẽ vang danh bốn phương?

Mà núi vô thổ kia, lại ở nơi nào?

Ong ta đúng là thiêng thế thật không...

Tôi còn chẳng biết núi ở đâu nữa! Ông ta cũng chẳng để lại chút manh mối nào! Mà đã chắc chắn tôi nhất định sẽ đi?

Cũng vào lúc tôi càng nghĩ đến xuất thần, thì điện thoại đột nhiên rung lên bần bật.

Còn chưa đợi tôi mò điện thoại ra.

Thì ở bàn gia công bên kia, Kim Thuận Xương cũng ngẩng đầu lên, cực kì hưng phấn kêu lên: “Ông chủ La, một thanh trụ làm xong rồi! Tôi đã ráp lên rồi! Cậu nhanh lại đây xem!”

[Tác giả có lời muốn nói]

Thấy rất nhiều người đều đang hỏi, có thể không tu tiên hay không, kỳ thực trước đây tôi cũng từng trả lời rồi.

Truyện này không tu tiên!

Tôi viết linh dị rất nhiều năm, cũng không tránh khỏi lúc hết ý tưởng thì đi tu tiên.

Rất cảm kích QiMao, có thể cho phép tôi viết truyện này trong bối cảnh toàn mạng đều không coi trọng mảng linh dị.

Tôi sẽ dung nhập toàn bộ kinh nghiệm và tích lũy của mình, sẽ không hết ý tưởng đến mức đi viết thần tiên ma quái!

Điển tích sách hay cổ kim, phong thủy tướng học, táng kinh văn thư, đây chính là lợi dụng văn hóa truyền thống.

Nói với mọi người một chi tiết nhỏ, ngày tháng thời gian đỡ âm linh, sinh thần bát tự, đều có thể tính ngược đến được ngày nào giờ nào, không bịa linh tinh, tất cả chi tiết phong thủy, bói mệnh cân mệnh, đều đến từ sách cổ.

Cảm ơn đã yêu thích!
Bạn cần đăng nhập để bình luận