Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 308. ĐỊA VI KHÔN, QUẺ LỤC ÂM HÀO

Chương 308. ĐỊA VI KHÔN, QUẺ LỤC ÂM HÀO


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Kết quả cuối cùng của tướng quẻ này lại đều là Âm hào!

Từ sau khi tôi học được cách gẩy Kim toán bàn thì có gieo được hai quẻ, một quẻ Thủy Thiên Nhu, một quẻ Thiên Trạch Lữ.

Tướng quẻ đều là dung hợp Âm Dương, trong đó cửu là dương, lục là âm.

Quẻ này lại toàn là tướng quẻ Âm hào, theo lý mà nói thì rất hiếm gặp, nó là quẻ Khôn, tên quẻ là Khôn Vi Địa.

Tổng cộng sáu tướng quẻ.

Sơ lục hào là Sương thượng, biết được băng cứng sắp tới.

Lục nhị hào là người chính trực đứng đắn, đi đâu cũng đều là thắng.

Lục tam hào báo hiệu có công không khoe, tận tâm tận lực.

Lục tứ hào báo hiệu quản tốt tự thân, không gây tội ác, không cầu danh tiếng vang xa.

Lục ngũ hào là người mặc áo vàng, dấu hiệu đại cát.

Nhưng đến thượng lục hào, thì tướng quẻ đột ngột biến đổi!

Ở đây đại biểu sẽ có một tai họa đẫm máu, rồng chém giết nhau ở vùng hoang dã, khiến bầu trời và mặt đất đều nhuốm đầy máu tươi, đất trời hỗn tạp, càn khôn khó phân, là quẻ đại hung!

Tôi nhớ rõ nhất, chính là quẻ Khôn Vi Địa toàn là âm hào này, cùng với quẻ Càn Vi Thiên lục hào đều là dương.

Đối với quẻ Khôn Vi Địa chỉ có một cách hóa giải, trong nửa sau quyển Cốt tướng có nói.

Thấu hiểu Âm Dương, chuyển đổi tiến lùi, mới có thể khiến sự vật chuyển đổi sang hướng có lợi.

Đây không phải là phương pháp giải quẻ nhất định có thể chuyển nguy thành an, ngược lại là giống như lời nhắc giúp cho người ta có một cơ hội sống.

Chằm chằm nhìn tướng quẻ này hồi lâu, tôi không thấy nó là sự trùng hợp, cái bàn của linh đường thế mà vừa vặn hỏng một góc, rồi hiển hiện lên quẻ Âm.

Ánh mắt lại lần nữa hướng lên trên người Trương Cửu Quái, trong lòng không ngừng kích động.

Đây sợ là quẻ bái sư mà Trương Cửu Quái dành cho tôi.

Sơ lục hào, sương và băng cứng, chẳng phải chính là nói đến tất cả những gì phát sinh trên núi băng Kế Nương sao.

Băng cứng sắp tới, là đang ám chỉ Âm tiên sinh sẽ tới tìm tôi!

Lục nhị và lục ngũ hào sau đó, lại là tướng quẻ dạy tôi nên đối nhân xử thế như thế nào.

Cho đến thượng lục hào cuối cùng, mới là dự báo sẽ có biến cố kinh thiên!

Rồng trong Âm dương không phải rồng thật, bản thân rồng chính là vật tổ được bộ lạc thời thượng cổ hư cấu ra, là sự gia tăng sâu sắc truyền thuyết do tín ngưỡng hỗn tạp sinh ra.

Rồng thật sự chính là đại thế của núi non, là dòng chảy lớn của sông ngòi! Long mạch của Hoa Hạ khởi nguồn từ núi Sumeru, kéo dài theo hướng Đông Nam.

Bao gồm những ngọn núi nổi tiếng, những miền đất lớn, cùng với hai con sông mẹ, chúng đều là long mạch thực sự!

Cuộc chém giết của rồng ở hào cuối cùng, chẳng phải là nói đến biến cố của long mạch sao?

Sau khi hoàn toàn phân tích rõ ràng tất cả tướng quẻ xong, tôi đờ đẫn ngơ ngẩn.

Biến cố này hoàn toàn vượt xa so với Huyền Hà phá ô dựng, còn trâu sắt sông Dương cũng chỉ có thể coi như một sợi lông bò mà thôi.

La Thập Lục tôi, lại có tài có đức gì, có thể trở thành điềm báo cơ hội sống được?

Chằm chằm nhìn vào khuôn mặt của Trương Cửu Quái, chỗ mày gãy ấy tung bay, trên mặt ông ta vẫn là nụ cười nhẹ.

Vô thức cúi đầu, nhìn sang Trạch kinh, Cốt tướng, Âm sinh cửu thuật.

Đây là những thứ được truyền lại của Địa tướng Kham dư, tôi cũng chưa từng tinh thông. Cách việc thấu hiểu Âm dương, còn có một đoạn đường dài cần đi.

“Thập Lục, có biến cố gì à?” Đột nhiên, Lưu Văn Tam đứng cạnh gọi tôi một tiếng.

Tôi định thần lại, nhìn lão một cái, gượng cười nói một câu không sao.

Con mắt xám trắng của Trần mù, lại mang chút vẻ sâu xa.

Ánh mắt của tôi cũng nhìn đối diện với lão một cái, lão dường như đã nhìn ra thứ gì vậy, nói một câu: “Bái sư còn chưa dập đầu, mà sư phụ đã bói cho một quẻ rồi, Thập Lục, mày còn do dự gì nữa?” Tôi rùng mình một cái, cũng hiểu ra bây giờ tôi xoắn lên vì tướng quẻ này, hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì.

Dẹp bỏ tất cả tư duy hỗn loạn.

Tôi bịch một tiếng, bèn quỳ thẳng xuống trước linh đường.

Hai tay nâng tờ cáo phó, trầm giọng niệm: “Nay là năm Đinh Dậu, tháng Nhâm Tý, ngày Canh Dần.”

“Ta tên La Thập Lục, đón Thiết khẩu Kim toán Trương Cửu Quái, từ núi Vô Thổ về lại Nội Dương.”

“Ứng quẻ số của tiên sinh, được Kim toán Cốt tướng! Thập Lục học được Âm thuật, cũng thừa hưởng di nguyện của tiên sinh hôm nay bái sư!”

“Nước không có nguồn như cây không có rễ, thầy chẳng khác cha, bái sư xong, tôn sư Trương Cửu Quái, bèn như cha đẻ Thập Lục! Thập Lục phải chọn nơi đất lành, để Tôn sư vào đất yên nghỉ, cũng nhất định tuân theo di nguyện của tôn sư, đồng táng cùng Âm thuật tiên sinh!”

Nói rồi, tôi bèn lạy xuống một lạy, dập đầu ba cái!

Lặp lại ba lần, hành đủ lễ số ba lạy chín dập đầu!

Sau khi hoàn thành cái dập đầu cuối cùng xong, tôi mới hơi có chút cảm động nói: “Sư phụ cả một đời, đều muốn kiêm Âm dương thuật, cũng vì vậy mà bỏ mạng ở núi Kế Nương, Thập Lục có được Cốt tướng và Kim toán bàn, cũng coi như có cơ hội học đủ Âm dương thuật. Có điều Thập lục sẽ sao chép một bản của Trạch kinh và Âm dương thuật, sau này khi tế bái, sẽ đem chúng đốt trước mộ sư phụ.”

“Hôm nay, Thập Lục đưa sư phụ hạ táng trước.”

Tôi vừa mới dứt lời, đột nhiên trong sân, liền có cuồng phong nổi lên!

Tiếng gió gào thét nức nở, cuốn tiền giấy trong chậu lửa lên bay đầy trong sân!

Khu nhà bên này lại thành lửa bay đầy trời, giống như cảnh tượng diễn ra lúc trước khi mẹ tôi xuất hiện hôm đó khi Trần mù định tiễn mẹ tôi đi vậy.

Xác chết của Trương Cửu Quái, đột ngột hướng về phía trong quan tài mà ngã ngửa xuống.

Đồng thời, cuốn sách da dê trong tay ông ta cũng lại bị thả ra.

Bị trận cuồng phong này tạt bay phấp phới, rồi xoạch một tiếng, hóa ra là rơi lên trên Kim toán bàn và Cốt tướng!

Rầm một tiếng, xác chết của Trương Cửu Quái rơi vào bên trong quan tài.

Gió, dường như cũng trong giây phút đó, yên lặng lại.

Trần mù đột nhiên gọi một câu: “Thập Lục, còn không cảm ơn sư phụ mày, đã tặng quà bái sư cho mày?”

Tôi rùng mình một cái, trân trối nhìn cái cuốn sách da dê kia, giằng co một hồi lâu, mới hướng về phía quan tài Trương Cửu Quái mà vái lạy.

Trong đầu tư duy hỗn loạn, nghĩ rõ xong, tôi lại cảm thấy buồn bã.

Ở trên núi Kế Nương xuống, Trương Cửu Quái kiểu gì cũng không chịu buông cuốn sách da dê kia ra, chúng tôi gặp phải nguy hiểm từ vị Âm tiên sinh ấy, ông ta mới buông tay.

Kim toán bàn của tôi cũng rớt ra.

Đây rõ ràng là do Trương Cửu Quái đang cứu mạng tôi.

Âm tiên sinh lại đưa tôi cuốn sách này, tôi lo lắng ông ta đang gài bẫy tôi, không dám lấy, mà quay ra đưa trả cho Trương Cửu Quái.

Nhưng giờ này Trương Cửu Quái lại đưa nó cho tôi, ngụ ý rất rõ ràng, là bảo tôi học.

Đem mấy quyển sách kia thu hết lại, Kim toán bàn cũng cất vào trong hộp gỗ, tôi định thần lại.

Dương toán của Trương Cửu Quái, có một không hai.

Trong vô tận, nếu ông ta đã sắp xếp như thế cho tôi, lại cho tôi quẻ ban nãy, tôi bèn nghĩ kỹ cần tuân thủ.

Nói không chừng về sau này, sẽ thành cơ hội chuyển đổi tình thế nào đó.

Tôi đi khiêng nắp quan tài, định đậy quan tài lại.

Trần mù và Lưu Văn Tam, cùng với Hà Thái Nhi cũng lên trước giúp đỡ.

Sau khi đậy nắp quan tài xong, Lưu Văn Tam lại đưa đinh gỗ đào cho tôi, tôi đóng đinh toàn bộ quan tài lại.

Trương Cửu Quái không có khả năng hóa sát, thì không phải là xác dữ, nên tôi không hỏi Trần mù lấy trấn vật.

Cuối cùng tôi bảo Phùng Chí Vinh sắp xếp người, chúng tôi khiêng quan tài ra ngoài, chuẩn bị đi qua khu phong thủy bảo địa chỗ ngoại ô của nhà họ Phùng.

Khi đó mỗi khu đất tôi đều đã xem qua, còn nhớ mang máng phong thủy của chúng, tôi đại khái đã có sự lựa chọn.

Còn về Trần mù, cuối cùng cũng đến trước linh đường, châm hương, đốt giấy, rì rầm nói liên miên một hồi.

Quẻ cuối cùng của Trương Cửu Quái bèn là cho Trần mù, lão đối với Trương Cửu Quái cũng có sự cảm động đến rơi nước mắt.

Có rất nhiều câu tôi nghe mà chẳng hiểu ý tứ, cuối cùng chỉ nghe rõ được một câu.

“Thập Lục là đồ đệ của ông, cũng giúp tôi nhiều như thế, nếu như cần thiết, cái mạng này của lão mù sẽ dùng trên người nó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận