Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 377. HUYỆT NGUỒN GIẤU XÁC DỮ

Chương 377. HUYỆT NGUỒN GIẤU XÁC DỮ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Roẹt một phát, tung tóe khắp nơi đều là máu của hoàng bì tử bắn ra, mấy chục con hoàng bì tử, nếu không phải bị văng chết, thì là bị chặt đứt người, chết không toàn thây!

“Từ Bạch Bì, mày không thoát được đâu!” Liễu Dục Chú cũng lao vọt vào trong tán lá trên cây!

Kết quả từ trên tán cây lại rơi xuống một cái áo khoác được ghép từ toàn da hoàng tiên, cứ thế chụp thẳng về phía đỉnh đầu Liễu Dục Chú!

Liễu Dục Chú vung kiếm chém luôn!

Cái áo khoác đó tuy bị chém đứt một mảng, nhưng phần còn sót lại thì vẫn quấn chặt lấy người của Liễu Dục Chú.

Rầm một phát, Liễu Dục Chú ngã xuống dưới.

Phía bên kia tán cây, một bóng người gầy đét lao ra ngoài, trong chớp mắt đã sắp biến mất khỏi tầm mắt!

Từ Bạch Bì hiện tại, tốc độ đã chậm hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhưng Trần mù và Lưu Văn Tam, cùng với ngao sói đều đang bị Mạnh Hân Thư quấn lấy.

Liễu Dục Chú cũng trúng phải một chiêu mà Từ Bạch Bì vốn định dùng đối phó với Mạnh Hân Thư.

Nếu như để Từ Bạch Bì chạy thoát, tuyệt đối sẽ thành thả hổ về rừng.

Lão ta đến cả lớp da đó trên người cũng đã lột xuống rồi, hai con hoàng tiên cuối cùng, và cả đám hoàng bì tử con kia cũng đều mất mạng tại đây.

Chúng tôi có thể nói là dốc hết sức lực, lão ta cũng đã dùng hết thủ đoạn trên người mới có được cơ hội dứt khỏi chúng tôi!

Tôi cắn răng một phát, cũng chẳng để ý được nhiều thế nữa, liền đuổi theo vào trong rừng.

Thả hổ về rừng hậu họa khôn lường, bất kể phải trả cái giá nào, hôm nay cũng phải khiến Từ Bạch Bì bỏ mạng lại đây!

Tuy Từ Bạch Bì đã chậm hơn rất nhiều, nhưng tốc độ của lão ta vẫn cứ nhanh hơn tôi.

Trong rừng ánh sáng tối mờ, lại càng vô cùng ẩm ướt, đạp chân lên liền phát ra tiếng nước lẹp nhẹp.

Từ Bạch Bì đã sớm biến mất khỏi tầm mắt của tôi, có điều nhìn kỹ mặt đất, thì vẫn có thể nhìn thấy không ít vết máu!

Lão ta mất tay chảy máu, thương tích mức độ cỡ này căn bản không cầm máu được.

Chỗ vết máu rớt lại đầu tiên nhất, cơ bản là chẳng có vết chân.

Đuổi theo một khoảng cách dài rồi, máu rớt càng nhiều hơn, có chỗ thành từng vũng một, vết chân cũng hằn sâu hơn không ít.

Hơn nữa vết chân này từ ban đầu tiên là thưa thớt, nay cũng đã thành ngày càng cách nhau gần hơn, vô cùng hỗn loạn.

Rõ ràng có thể thấy được, việc này cũng là do Từ Bạch Bì đã sắp không trụ nổi nữa, tốc độ càng ngày càng chậm.

Tôi nín thở, cực lực khiến bản thân bình ổn lại, trong tay cũng nắm chặt thanh mã tấu mà trước đây Lưu Văn Tam từng đưa tôi, cùng với con dao găm đỡ âm linh.

Hôm nay bất kể đuổi đến tận đâu, tôi đều phải chặn Từ Bạch Bì lại, cũng rất rõ, loại người giống như lão ta, cú phản đòn trước lúc chết cực kỳ dữ dội, tôi cũng cần liên tục chuẩn bị sẵn sàng!

Cũng chẳng biết đuổi theo mất bao xa.

Rừng cây đã bắt đầu trở nên thưa thớt.

Nói là thưa thớt, chứ trên thực tế ánh trăng vẫn chẳng lọt xuống được bao nhiêu, chỉ là cây trở nên ít đi thôi, đều là cây đa to, rễ phụ đung đưa trong không khí, loại cây đa này cũng là một loại Âm mộc, sinh trưởng to lớn đến mức này ở vùng đất Âm tới, chiếm hết địa lợi.

Tôi cẩn thận từng ly từng tý, chỉ sợ Từ Bạch Bì ẩn nấp trên cái cây nào đó, có điều vết máu liên tục tiến về phía trước, không hề giản bớt hoặc ngừng lại.

Lại đuổi theo khả năng là tầm mười mấy phút, vòng qua một cây đa già, phía trước là một khu đất rộng!

Trên khu đất rộng này, ánh trăng rót xuống không gặp bất cứ trở ngại nào.

Trong vạt rừng lạnh lẽo yên tĩnh, ngoài tiếng thở dốc nặng nề của tôi ra, còn có một tiếng rên đau đớn khác.

Ở phía trước khu đất rộng kia, Từ Bạch Bì ngồi bệt dưới đất, bên tay bị đứt mất bàn tay của lão ta được dùng một mảnh vải buộc quấn lại, máu vẫn đang rỉ ra ngoài, có điều đã ít hơn một chút, không chảy ồ ạt như trước nữa.

Bàn tay bị thương còn lại, thì da thịt rách toạc, thậm chí có thể nhìn thấy cả xương.

Tôi liền đoán, Từ Bạch Bì chắc chắn đã kiệt sức rồi!

Nếu như không đuổi theo, thì đúng thật là sẽ để lão ta chạy mất!

Lúc này Từ Bạch Bì rõ ràng là cũng đã phát hiện ra tôi rồi, lão ta ngoảnh đầu, chằm chằm nhìn tôi, khàn giọng nói một câu: “La Thập Lục, mày định nhổ cỏ tận gốc sao?”

Mí mắt tôi không nhịn được mà giật mấy phát, nắm chặt mã tấu và dao găm trong tay, cũng không trả lời câu hỏi của lão ta, mà chuẩn bị tiến lên trước.

Từ Bạch Bì rõ ràng định đứng dậy, nhưng lão ta lại yếu đến mức không đứng dậy nổi, việc mất máu quá nhiều này, cũng đủ khiến lão ta mất khả năng hành động.

Bản thân nước da trắng đến không giống người của lão ta, giờ càng toát thêm màu nâu đất.

Hơn nữa chỗ đầu mày của lão ta lõm sâu xuống, lộ ra một đường nứt.

Hôm nay Từ Bạch Bì, chết chắc rồi!

Cũng vào lúc này, Từ Bạch Bì vẫn cố gượng người, rồi đứng dậy.

Lão ta vừa khó nhọc đi về phía bên kia, chỗ trung tâm bãi đất rộng.

Đồng thời giọng nói càng khàn hơn, còn có chút run rẩy: “Thi Vũ là cháu gái tao, tao là ông nội nó.”

“Bác cả Thi Vũ vì mày mà chết. Hôm nay nếu mày giết tao, thì kể cả giữa tao và Thi Vũ có khúc mắc.”

“Nhưng máu mủ tình thâm, tao có thể thấy được nó đối xử với mày thế nào, cũng có thể thấy được, mày chắc chắn cũng từng có chút ý tứ với nó.”

“Tao mà chết trong tay mày, thì đây là huyết thù! Chúng mày sẽ không thể có thêm gì được nữa!”

Từ Bạch Bì không ngoảnh đầu, lão rõ ràng đã ở thế sức cùng lực kiệt.

Tôi có ý tứ gì với Từ Thi Vũ?

Tự hỏi mình, tôi chưa từng biểu hiện ý tứ gì với cô ta cả.

Chỉ là tôi cảm thấy, một đứa con gái như cô ta, đời này sống được thành như thế đúng là cũng chẳng dễ dàng gì.

Cô ta cũng đủ kiên cường, kiên cường để khiến người ta không nhìn ra được sự yếu đuối trong tâm hồn.

Còn về những gì Từ Thi Vũ biểu hiện ra, thì thẳng thắn hơn rất nhiều.

Nhưng tôi lại không dám nhận lời cô ta, nội tâm có quá nhiều cản trở, không phải bởi vì cô ta không tốt, mà là bởi vì nguyên nhân tâm lý của bản thân tôi.

Chuyện của Cố Nhược Lâm, cũng gây cho tôi một nỗi sợ.

Từ Thi Vũ quan tâm việc tôi là âm sanh tử, hỏi đi hỏi lại.

Tôi không muốn nói, ban đầu nhất là vì không muốn giao tiếp.

Sau khi hiểu cô ta rồi, tôi lại không dám nói, tôi sợ chúng tôi giao tiếp quá nhiều.

Trong nháy mắt, tư duy trong đầu tôi đã hỗn loạn không ngừng.

Còn Từ Bạch Bì, đã bước nhanh đến vị trí chính giữa của khu đất trống.

Một luồng gió lạnh ngắt thốc lên người tôi, từ cổ áo luồn vào trong người tôi, khiến tôi rùng mình một cái tỉnh táo lại.

Vụt ngẩng đầu lên, giọng tôi khàn khàn, nói một câu: “Từ Bạch Bì, bất kể cách nghĩ của Từ Thi Vũ là gì, bất kể tôi có dự định gì.”

“Có người ông như ông thế này, đều là nỗi đau của Từ Thi Vũ!”

“Ruột già? Máu mủ tình thâm? Nếu vậy thật thì ông đã chẳng đối xử với bố mẹ cô ta như thế!”

“Ông chết rồi, đối với rất nhiều người mà nói đều là sự giải thoát!”

“Ông chết, cũng là để chuộc tội với người khác!”

Cùng lúc với việc dứt lời, tôi dẹp bỏ tất cả tư duy hỗn tạp, bước chân tiến lên trước!

Kết quả vị trí bả vai của tôi, lại bất thình lình bị một bàn tay túm chặt lấy. Da đầu tôi bung lên, thì giọng nói của mẹ tôi lại khẽ vang lên bên tai: “Nguy hiểm, đừng đi lên trước.”

Tôi rùng mình, lúc này Liễu Dục Chú không ở đây, mẹ tôi tới cũng bình thường hơn nhiều.

Tôi cũng không quay đầu lại, vẫn khàn giọng nói một câu: “Mẹ, lão ta hôm nay nhất định phải chết, kể cả lão ta phản đòn, con cũng không thể thả lão ta đi!” Nhưng mẹ tôi không buông tay, vẫn túm lấy vai tôi.

“Nguy hiểm không phải lão.” Trong giọng điệu của mẹ, rõ ràng có vài phần kiêng dè.

Thậm chí còn lôi tôi lùi ra sau, tôi làm sao mà phản kháng lại sức lực của mẹ tôi được, lại bị mẹ tôi kéo ra phía sau cây đa to kia.

Từ Bạch Bì thì hình như hưng phấn hơn rất nhiều, tốc độ bước chân lão ta nhanh hơn không ít, giống như tôi không đuổi kịp, thì lão ta có thể thoát chết vậy!

Đang lúc tôi vô cùng sốt ruột, quay đầu định bảo mẹ tôi buông tôi ra, thậm chí cũng định bảo mẹ tôi cùng tới giúp.

Thì đột ngột, dưới chân Từ Bạch Bì xuất hiện một cánh tay, đó là một cánh tay toàn bộ đều màu đen xì!

Sau khi túm lấy gót chân của Từ Bạch Bì, liền kéo giật xuống dưới một phát!

Ngay tiếp sau, mặt đất ở chỗ đó, liền xuất hiện một cái hố lõm sâu xuống dưới!

Giống như cái hố sâu kia bị thảm cỏ trên bề mặt che đi, có một người ở phía dưới canh chừng, đợi có người đi qua, thì lôi người xuống dưới vậy!

Từ Bạch Bì rầm một phát rơi xuống dưới.

Giây tiếp theo liền vọng ra một tiếng hét thê thảm, gần như xuyên thấu bầu trời đêm!

Khí lạnh điên cuồng chạy dọc sống lưng tôi, cả người như rơi vào trong động băng.

“Đây là chỗ trung tâm... Đây là chỗ huyệt nguồn của vùng đất Trượng ẩn Âm tới.”

“Phía dưới đó, chôn thứ gì?” Lòng tôi không ngừng kinh hãi.

Mẹ tôi thì kéo lấy tôi, tiếp tục từ từ lùi ra sau...

Tiếng la hét của Từ Bạch Bì ngày càng thảm thiết, khiến da gà trên người tôi đều sắp rụng cả xuống rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận