Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 251. VẾT NỨT LA BÀN

Chương 251. VẾT NỨT LA BÀN


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Lực kéo đó mạnh đến kỳ dị, trong lòng tôi càng ớn lạnh, hai chân vụt chống lấy vị trí nằm giữa ghế ngồi và cửa xe!

Gần như cả nửa thân người đều như sắp bị xé nát ra!

Thì bên cạnh tôi đột ngột truyền lại tiếng sủa điên cuồng của ngao sói, tiếp đấy thân thể lại bị ngao sói húc mạnh một phát.

Tất cả những điều này nói thì lâu chứ chỉ phát sinh ra trong chớp mắt.

Bàn tay túm lấy tôi bị đập văng ra.

Ngao sói lao xuống xe, vị trí vai trái cũng bị Lưu Văn Tam ấn mạnh lại.

Cảnh tượng trong tầm mắt, càng khiến tôi tim đập chân run.

Một ả đàn bà bụng chửa to, mặt mũi cô ta hung hãn, dùng sức vẩy cánh tay, ngao sói đang cắn chặt lấy cẳng tay cô ta, kiểu gì cũng không chịu nhả.

Tiếng hét thê thảm chói tai cùng với tiếng khóc thút thít xuyên thấu màn mưa đêm, ầm ầm vang lên bên tai!

Càng đáng sợ hơn là, trong cơn mưa sấm chớp như thế này, mà mây đen lại còn bị xé rách ra.

Một luồng sáng trăng rót lên người ả đàn bà đó, ánh trăng vừa lạnh lẽo vừa âm u, càng tăng thêm vài phần thê thiết.

Da đầu tôi như bung ra, càng cảm thấy vô cùng khủng khiếp.

Trong tiếng hét chói ta của ả đàn bà đó, đầu tiên là trên trán cô ta mọc ra lớp lông nhung màu đen đỏ, ngay sau đó là phần cẳng tay bị ngao sói ngoạm lấy cũng đang mọc lớp lông tóc màu đỏ thẫm!

“Tiểu Hắc! Quay về mau!” Tôi đúng là bị dọa không hề nhẹ, lập tức quát lên một tiếng.

Ngao sói một phát nhả mồm ra, hai chân bật một phát xuống đất, lao vụt quay lại.

Có điều nó không về lại bên chân chúng tôi, mà nhảy vọt một phát, hóa ra là lên trên nóc xe, càng hung hãn hướng về phía ả đàn bà đó sủa điên cuồng!

Sủa mấy tiếng xong, nó lại kêu thành kiểu tiếng tru kéo dài, hùa theo màu đen kịt của mưa đêm và trăng đêm, vòng tròn lông trên cổ cũng hoàn toàn dựng ngược hết lên.

Mí mắt tôi giật điên cuồng, cũng mới phát hiện trên mõm ngao sói có một vòng vết máu đen bẩn, thậm chí còn khiến con ngươi vốn đã màu đỏ của nó, càng sung huyết đỏ au hơn.

Trước đây ngao sói nhìn thấy góa phụ Liêu, không phản ứng như thế này!

Nó lúc ban đầu nhất thì sợ không chịu nổi, không dám chạm vào.

Nhưng bây giờ lại dám dữ như thế này?

Là bởi vì miếng máu ấy?

Tư duy này chỉ lướt qua một phát, ả đàn bà bụng chửa to kia sau khi giằng ra khỏi ngao sói, cô ta sụt sịt ôm lấy bụng, cúi đầu, khóc thút thít không ngừng.

Lại là một tia sét xẹt qua, lần này tôi không dám nhắm mắt nữa.

Chỉ sợ cô ta lại đột ngột động thủ thì không có sự phòng bị, trong tay nắm chặt lấy búa và đinh sắt!

Lưu Văn Tam cũng nhảy xuống xe, hai tay lão nắm lấy trảm quỷ đao, trên trán không biết là nước mưa hay mồ hôi, từng hạt to đùng đang rớt xuống!

Tiếng gào thảm thiết của Phùng Khuất trên xe cũng lẫn lộn trong đây, càng khiến sự thê lương của đêm mưa thêm nổi bật.

Cô ta đột nhiên run rẩy ngẩng đầu lên, ánh mắt ai oán khác thường nhìn tôi một cái, đôi môi trắng nhợt không sắc máu, mấp máy một cái.

Giọng nói lảnh lót ai oán: “La Thập Lục, mày quá nhẫn tâm, không xứng làm bà đỡ âm linh.”

“Tao cầu xin mày giúp đỡ, mày lại thả ngao ra cắn tao. Tao mang bầu mười tháng, mà mày cũng xuống tay được sao?!” Giọng điệu của cô ta không hề có chút hung tợn nào, chỉ là cái giọng nói ai oán khóc lóc ấy cứ không ngừng lả lướt bên tai, khiến người ta nghe mà không nén được áp lực bức bối.

Nhưng sống lưng tôi lại có khí lạnh không ngừng chạy dọc, cả người đều sắp cứng đờ lại.

Cảm giác đau điếng nơi đầu ngón tay, ngược lại có thể kích thích khiến tôi tỉnh táo.

Nếu không phải là như vậy, sợ rằng cũng sẽ giống như góa phụ Liêu khi đó, nhìn tôi một cái nói, nói một câu, là thân người tôi liền khó có thể động đậy được.

“Tao sẽ còn quay lại tìm mày...” Cô ta bất chợt buông lại một câu, rồi quay người, run rẩy từng bước từng bước, loạng choạng đi về phía bên đường....

Bên cạnh chính là lùm cây phía dưới đường cái, rất nhanh, cô ta đã biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.

Tim tôi đập thình thịch không ngừng, cả người cũng mềm nhũn hết ra, loạng choạng muốn ngã.

Lưu Văn Tam đỡ lấy vai tôi.

Ngao sói cũng nhảy khỏi nóc xe, đứng bên cạnh rên ư ử mấy tiếng.

“Chú Văn Tam... Gọi cấp cứu, báo cảnh sát...” Tôi cố nén sự đau đớn và mệt mỏi, gọi một tiếng.

Lưu Văn Tam bắt đầu gọi điện, tôi cất cái búa và đinh sắt đi, sau đó rút bỏ mảnh vụn thủy tinh trên đầu ngón tay ra, lập tức máu chảy ròng ròng.

Tất cả những chuyện này cũng chỉ diễn ra trong tầm hai ba phút mà thôi.

Tài xế của chiếc xe tải va chạm với chúng tôi hoảng hốt chạy xuống, hỏi tình hình chúng tôi, hắn cũng đang báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu.

Tôi không đếm xỉa đến hắn, lúc này đúng là không có tâm trạng cũng chẳng có tinh thần.

Chiếc xe chở những người vớt xác khác đi sau chúng tôi cũng đã dừng lại, trên đường còn có không ít xe cũng dừng lại, túm lại hóng chuyện.

Hà Tiên Thủy bước lại gần phía trước, mí mắt gã giật điên cuồng, thần sắc trông cũng có vài phần phức tạp, chằm chằm nhìn tôi, cũng chẳng nói thêm gì.

Mấy người vớt xác khác kia thì quan tâm hỏi thăm tôi mấy câu, cũng có người đến dìu tôi qua phía bên kia xe ngồi xuống.

Ngao sói và Lưu Văn Tam cũng đến bên cạnh, tôi ngẩn ngơ nhìn chiếc Mercedes Big G gặp tai nạn đến xuất thần.

Chỉ hy vọng Phùng Khuất đừng xảy ra chuyện, hắn giúp tôi cũng không ít, chạy tới chạy lui, nếu vì họa huyết quang của tôi mà liên lụy đến những người khác, thì đúng là mất nhiều hơn được.

Mười mấy phút sau, xe cứu thương đã tới.

Lúc Phùng Khuất bị khiêng đi, ý thức vẫn còn tỉnh táo, tôi chú ý đến trên người hắn không có mấy thương tích ngoài da nghiêm trọng, đáng sợ nhất là mặt và cánh tay đều bị thủy tinh cứa rách, liên tục chảy máu.

Còn Lưu Văn Tam cũng bảo tôi đi viện, nhưng tôi từ chối, bảo một y tá băng bó sơ qua đầu ngón tay, rồi xe cấp cứu liền đưa Phùng Khuất rời đi, cảnh sát giao thông đến xử lý hiện trường, người nhà họ Phùng đi phía sau cũng đuổi theo lên trước phối hợp.

Lại đợi đến lúc chúng tôi về tới nhà họ Phùng, thì cũng đã gần đến mười giờ rồi.

Trong phòng khách ở hậu viện, Phùng Chí Vinh đang đợi chúng tôi.

Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của tôi, ông ta cũng vô cùng kinh hãi, còn hạ giọng nói một câu, đợi xong rồi sẽ phải bảo Phùng Khuất đưa lời giải thích cho tôi.

Tôi lập tức lắc lắc đầu, bảo Phùng Chí Vinh không được làm khó Phùng Khuất, lần này ngược lại là tôi liên lụy khiến hắn gặp chuyện.

Phùng Chí Vinh vô cùng ngạc nhiên, tôi không giải thích thêm gì khác cho ông ta, lưu văn Tam thì đi qua nói nhỏ với Phùng Chí Vinh mấy câu, Phùng Chí Vinh gật gật đầu, bảo thủ hạ chia ra đưa mấy người vớt xác kia nghỉ ngơi, rất nhanh trong phòng đã chỉ còn lại ba người chúng tôi.

Phùng Chí Vinh lúc này mới trịnh trọng nói, ông ta bây giờ sẽ đi liên hệ một chút với vị phong thủy sư trước đây hợp tác với nhà họ Phùng rồi sau đó rửa tay gác kiếm, xem xem thành phố Nội Dương có ai có thể làm nhái la bàn, ông ta cũng sẽ điều động mối quan hệ, tìm cách từ cả phương diện khác.

Tôi hít sâu một hơi, nói một chữ được.

Lúc này nghỉ ngơi lâu như vậy, trạng thái tinh thần của tôi đã hồi phục không ít, ngoài ngón tay vẫn đau đớn khó nhịn nổi ra, những thứ khác đều vẫn ổn.

“Chú Văn Tam, bây giờ chúng ta qua lấy cái la bàn nhái trên người bố cháu xuống? Chú trấn xác một tý, chắc không có vấn đề gì chứ?”

Lưu Văn Tam nhíu mày nhìn sang tôi: “Mày về phòng nghỉ đi, mình chú đi thôi, hắc sát vẫn ổn, còn đối phó được, bố mày bây giờ chưa chắc đã còn gây chuyện.”

Tôi lắc lắc đầu, nói cùng đi, không thể để lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.

Cùng với Lưu Văn Tam đến dãy nhà bên chỗ đặt quan tài của ông nội và bố tôi.

Kỳ thực bà nội tôi cũng ở trong khu này, chỉ có điều giờ này bà nội đã ngủ rồi, nên ban nãy mới không ra.

Bên dưới mái hiên ở một chỗ trong sân, có đặt hai cỗ quan tài đen xì xì!

Di ảnh và bài vị đều được đặt ở trên đầu, cỗ bên trái là của bố tôi.

Bước đến trước quan tài, tay trái của tôi đỡ lấy nắp quan tài, Lưu Văn Tam cũng cùng động tay.

Rất nhanh, nắp quan tài đã bị đẩy mở.

Xác chết của bố tôi nằm im dưới đáy quan tài, chiếc la bàn nhái kia dựng ở trên đầu bố, lúc này có ánh trăng rót xuống.

Khiến tôi kinh hãi là, trên la bàn nhái, hóa ra đã bắt đầu có một vết nứt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận