Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 575. KHÓ NUỐT TRÔI ĐƯỢC

Chương 575. KHÓ NUỐT TRÔI ĐƯỢC


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Đợi lúc tôi chạy đến dưới chân núi, loáng toáng chỉ còn có thể nhìn thấy bóng dáng của Phùng Quân ở phía trước.

Tôi trước tiên là gọi lớn một tiếng Phùng Quân, bảo hắn dừng lại.

Nằm trong dự liệu của tôi, Phùng Quân căn bản không dừng lại, tôi chỉ có thể càng đuổi theo một cách gấp gáp hơn.

Sự cảnh giác trong lòng không giảm, nhưng phần nhiều vẫn là nằm ở cái bát đó, bởi vì chính như trước đây khi tôi quan sát thế núi Hành long này, là đã có kết luận rồi.

Trên núi Hành long không có huyệt dữ, cũng không có vận thế.

Vấn đề chỉ có khả năng nằm ở cái bát!

Rất nhanh, tôi ít nhất đã đuổi theo ra ngoài khoảng mấy trăm mét, đổi thành trước đây tôi chắc chắn là không theo kịp Phùng Quân, hắn là con nhà võ.

Từ sau khi tôi nuốt Thi đan, bù đủ Nhị Ngũ tinh khí xong, thể phách cũng không còn như trước nữa, Phùng Quân vẫn liên tục trong tầm nhìn của tôi, chứ không hề biến mất hoàn toàn.

Lại đuổi theo mười mấy phút, đã sắp đến lưng chừng mặt bên này của núi Hành long rồi.

Đương nhiên, chỗ sườn núi này cũng không có đất lành, càng không có tử địa, ngoài lo lắng cho bản thân Phùng Quân ra, những thứ khác không thể nào có nguy hiểm.

Sườn núi rừng cây không ít, bóng dáng Phùng Quân đến chỗ này thì biến mất không thấy nữa...

Tôi đuổi theo đến chỗ mà hắn biến mất, lòng cũng trầm xuống không ít.

Ở đây quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.

Nghiêng đầu lắng nghe, tôi nghe thấy có tiếng động khe khẽ, giống như có người đang bới đất vậy.

Tim tôi đập đánh thịch một cái, đột nhiên nghĩ tới một điểm.

Phùng Quân đang bới đất?

Sắc mặt tôi nghiêm trọng, nhanh chân bước về phía tiếng động truyền tới.

Âm thanh này rất rõ ràng, không che đậy gì cả, chỉ qua một hai phút tôi đã tìm thấy Phùng Quân.

Giữa rừng cây rậm rạp có một khoảng đất trống rất nhỏ, màu đất sét trong khoảng đất trống này rõ ràng không giống với xung quanh.

Đất sét thông thường là đất vàng, còn khoảng đất này thì là màu đỏ thẫm, chất đất ẩm ướt, nhìn lên lại khiến người ta có một thứ cảm giác bồn chồn vô cớ.

Phùng Quân quỳ trên mặt đất, cả người hắn trông đều rất đờ đẫn, đang bốc đất vào trong cái bát đồng, động tác của hắn chậm một cách khác thường, mỗi một phát chỉ có thể bốc ra được một tý tẹo đất.

Cái bát đồng đã để được non nửa đất đỏ.

Tôi vốn định lên trước gọi cho Phùng Quân tỉnh lại rồi đưa hắn xuống núi.

Nhưng trong đầu đột nhiên lại dâng lên một ý nghĩ, tôi hơi lùi ra sau một chút, không tiếp tục lại gần Phùng Quân nữa.

Bát đồng có vấn đề, Thích lão gia có vấn đề.

Nếu như tôi cầm bát đồng, thì có phải lúc này người lên núi chính là tôi?

Bây giờ không biết tại sao Phùng Quân lại cầm cái bát, nhưng hành vi động tác lúc này của hắn, vô tình đã thay thế cho tôi.

Phùng Quân chắc chắn không thể nào bốc đầy bát đất xong mà còn có thể yên ổn xuống núi, Thích lão gia... định làm cái gì?

Tôi sờ vị trí xương Dịch mã của mình, sợ rằng thay đổi của tướng mặt, chính là bởi vì chuyện này rồi.

Bây giờ tôi sờ thấy, xương Dịch mã của mình đã trở lại bình thường.

Tiếng động thưa thớt kéo dài tận mấy phút, Phùng Quân cuối cùng cũng bốc đầy một bát, thậm chí đất đỏ còn chất thành ngọn.

Phùng Quân bưng cái bát lên, động tác của hắn hơi có chút đờ đẫn cứng ngắc, tiếp tục bước đi về phía trước.

Tôi phục hồi lại tinh thần, thận trọng tiếp tục đi theo về phía trước.

Lúc này tôi đã hiểu ra, Phùng Quân bây giờ là đang trúng tà, bát đồng khiến hắn trúng tà.

Chỉ cần nhìn kỹ xem bây giờ phát sinh chuyện gì, là có thể biết được Thích lão gia định làm gì tôi rồi, nếu như có nguy hiểm, tôi cũng có thể kịp thời cứu Phùng Quân.

Hơn nữa bây giờ tôi cũng có thể khẳng định, Thích lão gia chuẩn là có vấn đề!

Bất kể là lão dùng thủ đoạn gì để trộm thọ cắp mệnh, chỉ cần khống chế lão trước, là có thể tránh được nhiều phiền phức hơn.

Trong lúc suy nghĩ, tôi theo Phùng Quân đi ra ngoài ít nhất phải hơn trăm mét, rừng cây rậm rạp đã bắt đầu xuất hiện một số cây cối nặng âm như chuối tây, tre trúc.

Các nấm mồ ở xung quanh cũng nhiều hơn không ít, những nấm mồ này không được chăm sóc một cách đặc biệt có tâm, có không ít bên trên đã mọc đầy cỏ khô.

Rất nhanh, trong tầm mắt lại xuất hiện một căn nhà vách đất nhỏ.

Phùng Quân đến trước căn nhà vách đất, rồi hắn đột ngột quỳ xuống.

Căn nhà vách đất này không hề lớn, ngói ở mái hiên rách nát, cửa nhà trông cũng rất cũ kỹ.

Lòng tôi càng trầm xuống.

Căn nhà này, có người ở?

Tôi càng chú ý cẩn thận ẩn nấp, Phùng Quân trúng tà không đếm xỉa đến tôi, nhưng tôi không thể để người khác phát hiện ra....

Đặc biệt là người ở trong căn nhà này, tuyệt đối không phải là nhân vật dễ giao tiếp gì cả...

Phùng Quân đem cái bát đó đặt ở trước bậu cửa, hắn đột nhiên giơ tay lên, động tác máy móc khác thường, ngón tay thò vào trong miệng, cắn thật mạnh một phát.

Chỉ riêng động tác này, đã khiến tôi cảm thấy đau rồi.

Trên tay hắn bùn đất quá nhiều, dính đầy miệng, lúc này máu cũng nhanh chóng túa ra, mặt hắn cũng dính không ít máu, cuối cùng đặt đầu ngón tay lên trên cái bát đồng kia.

Máu giống như rèm ngọc đứt dây vậy, tí tách tí tách không ngừng tưới lên trên đất đỏ.

Đất càng trở nên ướt át hơn, càng toát ra màu đỏ tanh hơn...

Dưới ánh trăng, trông liền càng rợn người hơn.

Qua tận một hồi, tốc độ chảy của máu đã chẳng còn nhanh như trước nữa.

Đột nhiên, két một tiếng khẽ vang lên, cánh cửa gỗ cũ kỹ đó đột nhiên được mở hé ra một khe hở.

Một cánh tay khô đét thò ra ngoài.

Quả này thì đúng thật là khiến tôi giật nảy người một phát!

Cánh tay đó giống như que củi khô vậy, lúc túm lấy cái bát đồng còn hơi có chút run rẩy.

Giây tiếp theo, cánh tay đó vụt rụt mạnh về!

Xoẹt một cái, cái bát đồng bị lôi vào trong nhà, cánh cửa gỗ cạch một phát đóng chặt lại.

Cũng chỉ có mấy giây đồng hồ, đột nhiên cửa một phát lại mở ra!

Giống như người ở bên trong vô cùng phẫn nộ, phá mạnh cửa ra ngoài vậy.

Ban đầu là một hình bóng đen xì trong thời gian ngắn ngủi, rồi cùng với ánh trăng rót vào trong, người ở trong đi ra ngoài.

Đứng ở trên bậu cửa là một lão già, khuôn mặt lão khô đét, tóc trên đỉnh đầu rụng không ít, gần như đã thành trọc lóc.

Đôi con mắt lồi ra ngoài, trợn cực kỳ to.

Tôi trốn ở trong tối, cứ thế này mà nhìn khuôn mặt lão, cảm giác tướng mặt của lão rất hung dữ, đây không chỉ là hung dữ bề ngoài, mà là hung ác từ trong xương tủy.

Lão một tay bưng cái bát đồng, miệng rất bẩn, hình như là vừa ăn đất ở trong bát?

Lúc này, cái tay còn lại của lão lại túm một nhúm ở trong bát, rồi nhét vào trong miệng.

“Khạc!” Lão già này ghê tởm nhổ một phát ra ngoài, giọng của lão giống như vịt đực từ trong kẽ răng rít ra vậy, đặc biệt khó nghe.

“Đất thọ khó ăn như thế này, máu của mày thối lắm đấy thằng nhãi.” Lão già làu bàu chửi một câu vào mặt Phùng Quân.

Phùng Quân ban đầu còn là bộ dạng ngơ ngẩn đờ đẫn đó.

Có điều mấy giây sau, liền như hơi có chút tỉnh táo lại vậy, hắn run lập cập nhìn tay của mình, rồi lại muốn bò từ dưới đất dậy.

Lão già đó đột nhiên giơ chân lên, đạp một cú thật mạnh vào giữa ngực Phùng Quân.

Phùng Quân hét lên một tiếng đau đớn, trực tiếp bị đạp ngã ngửa ra sau.

Rầm một tiếng, hắn ngã ra đất xong, ngửa mặt lên trời.

Tôi vẫn không nhúc nhích, thân thủ của Phùng Quân không kém, nếu hắn đã tỉnh lại rồi, thì làm sao còn bị một lão già thế này đánh cho không có sức phản kháng được.

Có điều giây tiếp theo, lòng tôi lại bắt đầu trở nên ớn lạnh.

Bởi vì tướng mặt của Phùng Quân đã thay đổi rồi...

Chỗ ấn đường khí đen tích tụ, vị trí hai gò má cũng có khí đen lưu chuyển, đám khí đen này hội tụ ở nhân trung, đang đổ về phía bên trong miệng hắn.

Lão già này, đang trộm mạng!

Lão già lại thử ăn một miếng đất thọ ở trong cái bát đồng, lão nôn khan một tiếng, bất thình lình đột ngột nói một câu với Phùng Quân: “Mày không phải Phong thủy sư? Đất thọ của Phong thủy sư, không có chuyện khó nuốt trôi như thế này.”

Phùng Quân dưới đất run lẩy bẩy định bò dậy, trong mắt hắn tuy có sợ hãi, nhưng phần nhiều vẫn là sự giận giữ.

Hắn cũng gân cổ lên chửi một câu: “Tao là ông Phùng nhà mày, thằng già, tao đập chết mày!” Mà trong thời gian này, thần sắc của hắn càng trở nên yếu ớt hơn.

Tôi cảm thấy tôi hình như đã hiểu rõ điều gì đó rồi.

Lão già đột nhiên cười gằn một tiếng, nói: “Đập chết tao? Mày có biết là, mày sắp chết rồi không?”

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương thứ ba kết thúc rồi, tình tiết mới đã nối vào, tình tiết cũ kết thúc, sự kiện kỳ dị mới, có hơi trễ chút, cảm ơn mọi người đã yêu thích và chờ đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận