Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 324. TRƯỚC KHÔNG TRỒNG DÂU, SAU KHÔNG TRỒNG LIỄU

Chương 324. TRƯỚC KHÔNG TRỒNG DÂU, SAU KHÔNG TRỒNG LIỄU


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

“Mẹ.” Hà Thái Nhi cũng vừa văn gọi một tiếng.

Nhưng bà cụ lại lạnh nhạt liếc bà ta một cái, nói như giễu cợt: “Mày còn biết có tao là mẹ?”

“Mẹ có thể cho Văn Tam ra ngoài trước không...” Hà Thái Nhi rõ ràng chẳng mấy chắc chắn.

“Bản thân nó chẳng có bản lĩnh, dính phải ‘ma đưa’, muốn ra ngoài, bảo nó tự đi ra.” Bà cụ ánh mắt lần nữa hướng lên người tôi, dò xét từ đầu đến chân tôi.

“Âm sanh tử có phải câm đâu, mày biết thở, mà không biết trả lời à?” Giọng của bà cụ như gió rít qua khe cửa vậy, đầy vẻ lạnh lẽo và chói tai.

Tôi hít sâu một hơi, mới trả lời rằng tôi là âm sanh tử không sai, nhưng cũng chẳng phải người đoản mệnh.

Người mà Lưu Văn Tam tiếp xúc cũng không phải thứ đoản mệnh.

Bà cụ cười cười, lớp phấn trắng trên mặt dường như đều rơi cả xuống.

“Sát khí bám người, có xác dữ ác quỷ đi theo, mày không đoản mệnh, lẽ nào còn trường thọ được chắc?”

“Nó ngày ngày vớt người chết ở dưới sông, mấy thứ đó chẳng phải là thứ đoản mệnh à?”

Câu này của bà cụ, lại khiến tôi rùng mình.

Bà cụ nói Lưu Văn Tam vớt xác, tôi đúng là không phản bác được.

Có xác dữ ác quỷ bám theo... chẳng phải chính là nói đến thằng điên nhà họ Vương sao? Tuy tôi không muốn thừa nhận, nhưng trong lời nói của bà cụ này, cũng đã nói đến cả mẹ tôi.

Nhất thời, tôi liền chẳng biết phải tiếp lời như thế nào nữa.

Hà Thái Nhi lại gọi một câu mẹ, bà ta bước lên trước đẩy cửa hàng rào ra, tôi vô thức bước theo sau.

Ánh mắt nhìn lướt qua Lưu Văn Tam, trong lòng không tránh khỏi lo lắng. Nhìn bộ dạng này, Lưu Văn Tam liên tục đi như thế từ đêm qua đến giờ?

Cái tờ phù nguệch ngoạc nhưng phức tạp trên trán lão, tôi căn bản nhìn chẳng hiểu.

Đến trước mặt bà cụ, Hà Thái Nhi lại một phát quỳ luôn xuống.

Bà ta mím môi hạ giọng nói: “Mẹ không dừng lại, Văn Tam có đi đến đứt hơi cũng không ra ngoài được, bọn con cũng chẳng có cách nào nữa, mới bảo Văn Tam tới tìm mẹ, mẹ thả anh ấy ra được không?”

Bà cụ cúi đầu xuống, đột nhiên nói một câu: “Con gái tao bị nó cuỗm mất rồi.”

“Cháu trai tao nó không trông tử tế, hại thằng bé mất mạng.”

“Mày không chịu bưng bát hương học mấy thứ phù quỷ quái này, truyền thống Bạch sự của nhà họ Hà phải đứt đoạn ở đời tao.”

“Nó lăn lộn trong đám người chết mấy chục năm mà không thoát được ‘ma đưa’, thì đi ở đấy đến chết luôn, khỏi ra ngoài nữa cho mất mặt.” Hà Thái Nhi đã sốt ruột đến phát khóc rồi.

Mí mắt tôi giật điên cuồng, lời nói của bà cụ này nhẹ như bẫng, nhưng ý tứ, thì lại là thà để Lưu Văn Tam chết ở đây cũng không chịu thả người!

Tôi cũng nghe ra được, trong lời của bà cụ có sự oán giận.

Lưu Văn Tam dắt Hà Thái Nhi bỏ đi.

Nhưng lại không chăm sóc tốt cho Khổ Nhi, khiến bà cụ mất cháu trai, đồng thời cũng không còn người bưng bát hương, kế thừa Bạch sự nhà họ Hà.

Đây mới là nguyên nhân khiến bà cụ không chịu thả người.

Càng đừng nói đến việc bảo bà cụ qua giúp nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi cũng nén một cơn giận.

Nghiêng mặt nhìn mấy cây dâu bên cạnh hàng rào, tôi mở miệng nói một câu: “Cháu là con trai nuôi của chú Văn Tam, dì Thái coi như là mẹ nuôi của cháu, bà là mẹ của dì Thái, cháu lẽ ra phải đối xử cung kính với bà.”

“Nhưng bà bảo chú Văn Tam không trông cháu trai bà tử tế, hại chết nó, câu này cháu nghe không xuôi được.”

Bà cụ nhìn tôi đầy lạnh lẽo, nói: “Cái thằng âm sanh tử mày lại còn muốn nói gì?”

Tôi hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Bà có nghe qua câu, gọi là trước không trồng dâu, sau không trồng liễu chưa?”

Bà cụ nheo mắt lại, có điều lại không vắt chân nữa, mà ngược lại hai tay đặt lên đầu gối, ngón tay gõ từng nhịp lên trên đầu gối.

Tôi tiếp tục nói: “Trước không trồng dâu, sau không trồng liễu, trước cổng không trồng quỷ phách thủ.”

“Trong nhà bà trồng bao nhiêu cây dâu thế, lại còn ngay ở vị trí cổng vào, cổng là cửa gió, tang tóc đến nhà, nếu như mạng không đủ cứng, chắc chắn việc họa bám người, đoản mệnh chết sớm.”

“Dì Thái là con gái bà, Khổ Nhi là cháu trai bà, dì ấy đã đồng ý để Khổ Nhi theo bà học mấy thứ quỷ phù kia, nên mấy người vẫn là người một nhà.”

“Theo cách nói trong phong thủy, táng tóc họa hoằn nhà bà rủ đến, thằng bé tuổi nhỏ nhất, chẳng phải chính là rước họa lên người, ứng kiếp chết sớm sao?”

Sau khi tôi dứt lời xong, mặt của bà cụ đã hoàn toàn biến sắc.

Bà cụ vụt đứng dậy, cũng lại rút từ sau người ra một cây gậy khóc tang, định đập về phía đầu tôi!

“Giỏi thật cái thằng âm sanh tử này! Nói năng liên thiên! Lại dám bảo tao hại chết cháu tao, muốn ăn đòn!”

Mặt tôi cũng biến sắc.

Trước đây Trần mù dùng gậy khóc tang tôi đã được chứng kiến rồi, quỷ quái còn không chịu nổi một phát.

Thế này mà đánh lên mặt, lại chẳng phải phá tướng à?

Tôi đang chuẩn bị tránh né, thì Hà Thái Nhi lại chồm lên trước, túm lấy cổ tay của bà cụ.

Mặt bà ta trắng bệch nhìn sang tôi, dường như vẫn còn bị những lời nói ban nãy của tôi làm cho chấn động.

Rồi lại run rẩy nói một câu: “Mẹ, mẹ nhìn ra Thập Lục là âm sanh tử, lẽ nào không nhận ra bộ quần áo trên người nó sao?”

“Nó là cháu trai của La Trung Lương, nối nghề của Âm thuật tiên sinh, phong thủy mà nó phán, còn chưa từng sai lần nào.”

Nói rồi, nước mắt của Hà Thái Nhi liền lã chã rơi, trong nháy mắt đã thành nước mắt giàn giụa.

Tôi hiểu rõ nguyên nhân Hà Thái Nhi đau khổ.

Cái chết của Khổ Nhi, vẫn luôn là nỗi đau trong lòng bà ta và Lưu Văn Tam, cũng khiến hai người bọn họ xa nhau rất nhiều năm.

Tôi không nói những lời này, bà ta sẽ không biết là phong thủy trong nhà có vấn đề.

Vẻ mặt của bà cụ sầm sì khác thường.

Bà cụ vẫn cứ giơ cây gậy khóc tang, nhưng thân người cũng hơi run rẩy.

Lồng ngực tôi phập phồng thở dốc, nhưng không mở miệng nói thêm.

Phải giằng co đến tận mấy phút liền, bà cụ mới hạ tay xuống, ngồi lại lên trên cái ghế gỗ.

Thẫn thờ nhìn cây gậy khóc tang trong tay, một lát sau, bà cụ đột ngột đứng dậy, đi đến phía dưới bậu cửa của một căn phòng vách đất.

Bà cụ xoẹt một phát, liền rút ra một thanh trảm quỷ đao.

Thanh đao này với thanh giắt ở thắt lưng Lưu Văn Tam gần như nhau, có điều lưỡi đao càng sắc nhọn hơn, toát ra luồng khí lạnh toát.

Tôi giật nảy người, chỉ sợ bà cụ lấy đao ra là để chém tôi, chuẩn bị tinh thần né tránh bất cứ lúc nào.

Có điều chân bà cụ lại bình bịch bước đến bên cạnh hàng rào, phụp một phát, bèn chém lên trên thân một cây dâu.

Rắc, bản thân cây dâu vốn chỉ to bằng cẳng tay, liền bị chém đứt lìa luôn.

Bà cụ chặt liền hai ba cây, thở dốc xong lại tiếp tục chặt.

Lưu Văn Tam vốn đang đi vòng, đột nhiên rùng mình một cái.

Lão vụt đứng thẳng người dậy, một phát giật bỏ tờ giấy phù ở trên trán, làu bàu nói một câu: “Bố cái đ-t, bà cụ Hà, dù gì con cũng là con rể bà, con còn chưa nói gì, bà đã dán phù là sao?!”

Lưu Văn Tam tỉnh lại, khiến mặt tôi lộ vẻ vui mừng.

Nhưng lời của lão lại khiến tôi hơi kinh người.

Hôm qua Lưu Văn Tam tới đây, liền vào thẳng vòng ‘ma đưa’ luôn, cứ thế đi cho đến tận giờ?

Giây tiếp theo, Lưu Văn Tam lại ai ái một tiếng, phịch một phát ngồi bệt ra đất.

Ôm lấy hai cái chân, vẫn tiếp tục làu bàu nói mấy chữ nhũn cái chân.

Lão cũng nhìn thấy chúng tôi, ngạc nhiên nói: “Thập Lục, Thái Nhi, hai người sao lại tới đây?”

Hà Thái Nhi vội vã đi qua, mặt bà ta trông vô cùng thương xót, nói ông đi nguyên cả một ngày rồi, chân không nhũn mà được à?

Thân người Lưu Văn Tam cứng đờ lại một phát, xong lão lại nhe răng ra cười, nói không sao... Bà mẹ vợ bảo lão đi, một năm lão cũng đi được.

Chỉ là sốt ruột mời bà cụ qua giúp xử lý việc, giờ lão sẽ qua xin.

Lão ngoảnh đầu, thân người cũng lại cứng đờ tiếp, rõ ràng bị hành vi của bà cụ dọa cho rồi.

Cũng vào lúc này, bà cụ Hà kia đã ngừng lại, bà cụ trân trối nhìn sang tôi, rồi đột nhiên nói một câu: “Cây tao chặt rồi, là tao có lỗi với cháu tao, người đáng chết là tao.”

“La Thập Lục, tao biết mày đến tìm tao, là muốn tao giúp mày. Bà già này đồng ý, mày không cần phải đoản mệnh nữa.”

“Có điều mày phải đổi cho tao cái nhà khác, kể cả số tao không xứng có cháu, mày cũng phải để Lưu Văn Tam với con gái tao sinh thêm đứa nữa.”

“Đến lúc đấy, tự tao nhảy sông Dương, đền mạng cho cháu tao!”

[Tác giả có lời muốn nói]

Bốn loại cây quỷ phân biệt là hòe, dâu, liễu, dương. Cây hòe là Mộc trung quỷ, cây dâu trong chương có viết rồi, cây liễu trên cơ bản dùng làm phướn gọi hồn, gậy khóc tang. Cây dương đón gió, vậy nên bị gọi là quỷ phách thủ ( quỷ vỗ tay ). Trước cửa nếu như cây quá cao, dễ thành Đỉnh tâm sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận