Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 168. THẰNG HỀ NHẢY NHÓT

Chương 168. THẰNG HỀ NHẢY NHÓT


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

“Nhà họ Cố?”

Phùng Chí Vinh hơi có chút ngạc nhiên.

Lúc trước tôi không hề nói bất cứ chuyện gì liên quan đến Lý Đức Hiền.

Nếu không phải do Phùng Chí Vinh nói đến, tôi cũng sẽ không nhắc đến nhà họ Cố với bất kì ai.

Chỉ có điều lúc này, nghĩ đến việc tìm Lý Đức Hiền cũng chỉ có biện pháp này nhanh gọn nhất.

Tôi vừa đi lên trước, bước ra phía ngoài khu mộ viên, vừa kể với Phùng Đức Vinh một loạt chuyện khi đó gặp phải ở nhà họ Cố.

Đại bộ phận đều đã giản lược bớt, mà Phùng Chí Vinh vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Nói như vậy, con trâu sắt sắp đâm vỡ đập ở giữa sông Dương đó, là từ phía dưới nhà họ Cố ra, tên Lý Đức Hiền này cũng biết chút ít?”

Tôi im lặng một lát, rồi gật gật đầu.

Lý Đức Hiền từng nói, dòng nước phía dưới núi Nội Dương là một con suối ác, thời loạn lạc mấy chục năm trước, không biết bao nhiêu xác chết bị đại phong thủy sư của thành phố Khai Dương trấn áp.

Tôi còn không biết vị đại phong thủy sư này rốt cục có phải là ông nội tôi không.

Nhưng những lời nói về con suối ác đó, chắc chắn là đổi trắng thay đen.

Núi Nội Dương là tiểu long, long mạch sẽ không sinh ra suối ác.

Suy nghĩ chỉ diễn ra trong nháy mắt, rất nhanh chúng tôi đã đi ra đến ngoài khu mộ viên.

Vừa lên xe, Phùng Chí Vinh đột nhiên lại nói: “Lý Đức Hiền có quan hệ mật thiết với nhà họ Cố, mật thiết đến mức độ nào?”

Cúi đầu nghĩ ngợi một lát, cũng trả lời không có bất cứ sự khuếch đại nào: “Phong thủy sư không có chuyện tùy tiện hại người, Lý Đức Hiền nếu đã có hành động lớn như vậy, có thể bố trí ra bố cục hai xác lấp Bạch Hổ như thế này ngay khi tôi phát hiện huyệt Bạch Hổ trộm xác đồng thời chuẩn bị phá bỏ nó. Có thể tưởng tượng được thuật phong thủy của lão cao đến mức nào.”

“Thậm chí lão còn dám mưu hại đến nhà họ Phùng, cũng đã nói lên thực lực và sự to gan của lão, tuyệt đối không chỉ là mấy thứ mà chúng ta nhìn thấy như thế kia.”

“Phong thủy sư ở cấp độ này đều biết đến chuyện báo ứng, lão giúp không phải là nhà họ Cố, mà là đại thiếu gia của nhà họ Cố, Cố Thiên Lương.”

Lời nói của tôi đột ngột im bặt.

Đột nhiên, tôi phát hiện ra một vấn đề trong đó!

Nhà họ Phùng với Lý Đức Hiền không có thù oán, nếu không, nhà họ Phùng cũng chẳng tìm Lý Đức Hiền chủ trì tang lễ.

Nhưng Lý Đức Hiền bất chấp rủi ro nguy hiểm như vậy để diệt cả nhà họ Phùng, thì cũng không thể nào chỉ là làm bừa.

Vậy chắc chắn, nhà họ Phùng có chuyện gì đó từng đắc tội với Lý Đức Hiền, hoặc là người thân cận bên cạnh Lý Đức Hiền.

Rồi tôi lại liên tưởng ngay đến câu hỏi kia của Phùng Chí Vinh.

Lập tức, tôi im lặng không lên tiếng, chỉ là đồng tử co mạnh lại nhìn sang Phùng Chí Vinh.

Phùng Chí Vinh thì đột nhiên lại nhắm mắt lại.

Mấy giây sau, giọng nói của ông ta mới cất lên, có hơi khàn khàn: “Cố Thiên Lương của nhà họ Cố, từng có chút mâu thuẫn với Tường Lâu, chuyện này tôi cũng gần như quên mất rồi.”

“Trước nhà họ Phùng, nhà họ Cố chỉ là một gia tộc nhỏ bé mà thôi.”

“Nếu không phải vì La tiên sinh cậu nhắc đến, sợ là tôi cũng sẽ chẳng nghĩ tới.”

Những lời này của Phùng Chí Vinh, khiến lòng tôi chấn động!

Không ngờ là, sự ngạc nhiên và suy đoán xuất hiện trong chớp mắt đó của tôi, trong nháy mắt đã có được chứng thực và khẳng định từ miệng của Phùng Chí Vinh!

Quan hệ giữa Lý Đức Hiền và Cố Thiên Lương, tuyệt đối không đơn giản...

Cũng càng không thể nào chỉ là giao dịch tiền bạc vật chất, chỉ có điều không biết rốt cục đấy là quan hệ như thế nào, mà khiến Lý Đức Hiền dùng thủ đoạn lớn như vậy để ám hại nhà họ Phùng.

Không đợi tôi nói, Phùng Chí Vinh đã mở mắt ra, trong mắt ông ta toàn là sự phẫn uất, thậm chí là cả sát khí.

Ông ta nhìn ra phía ngoài xe, giọng nói trầm thấp lại khàn khàn.

“Phùng Bảo, Phùng Quân, hai người đi truyền đạt mệnh lệnh của tôi.” Lập tức, Phùng Bảo và Phùng Quân liền đến trước xe, sắc mặt nghiêm trọng mà cung kính.

“Ngoài những người bắt buộc phải để lại để canh hai bờ sông Dương không cho người xuống sông cùng với người bảo vệ khu nhà của gia tộc ra, số còn lại, toàn bộ đi qua nhà họ Cố!”

“Tôi muốn nhà họ Cố đến một con ruồi cũng không bay ra ngoài được!”

“Nghe rõ chưa?” Trong lời nói của Phùng Chí Vinh, sát khí đã hoàn toàn không chút che đậy!

“Rõ rồi! Gia chủ!” Phùng Quân và Phùng Bảo lập tức lên trên một chiếc xe khác, rồi liền khởi động xe rời đi.

Tim tôi đập rất nhanh, trên trán mồ hôi cũng liên tục túa ra.

Phùng Chí Vinh đã thực sự nổi giận.

Thổ hoàng đế của sông Dương nổi giận, sợ là không phải một gia tộc họ Cố có thể chịu đựng được.

Ông ta cũng hoàn toàn không hề chuyện bé xé ra to.

Lý Đức Hiền và nhà họ Cố đã muốn lấy toàn bộ thân gia mạng sống của nhà họ Phùng ông ta rồi.

Ông ta không thể nào còn nói năng nhẹ nhàng động tác hòa hoãn được nữa.

Giây tiếp theo, Phùng Chí Vinh thở hắt ra một hơi, sắc mặt có đôi phần phức tạp nhìn sang tôi: “La tiên sinh, may là có cậu, vừa bảo vệ nhà họ Phùng tôi, còn làm rõ rốt cục là ai đang hại nhà họ Phùng.”

“Nếu không phải cậu nói Lý Đức Hiền có vấn đề, nói không chừng sau này tôi sẽ còn tìm hắn xem phong thủy nữa, nhà họ Cố này cũng núp trong bóng tối ám hại, nếu như không phát hiện, sau này cũng chẳng biết sẽ còn bị hại thêm mấy lần nữa.”

Tôi gượng cười một cái, lắc lắc đầu, bảo ông ta không cần cảm ơn, bản thân tôi với Lý Đức Hiền cũng có ân oán kia kìa.

Trong lúc chúng tôi nói chuyện, xe cũng đã bắt đầu chạy, hướng về phía nhà họ Cố.

Chưa đợi tôi hỏi, Phùng Chí Vinh cũng đã bảo với tôi, mâu thuẫn Cố Thiên Lương và con trai ông ta Phùng Tường Lâu nguyên nhân là do đâu.

Con dâu ông ta Vương Tiểu Yến trước khi gả vào nhà họ Phùng, cũng coi như có chút danh tiếng, cô ta vốn không có bối cảnh gia tộc gì, nhưng lại xây dựng được một công ty đầu tư mạo hiểm rất có tiềm năng.

Khi đó người theo đuổi Vương Tiểu Yến không ít, con trai ông ta Phùng Tường Lâu cũng là một trong số đó.

Còn Cố Thiên Lương thì đã theo đuổi Vương Tiểu Yến nhiều năm, từ lúc còn ở đại học, chưa từng đứt đoạn, có điều Vương Tiểu Yến không thích hắn.

Sau khi Vương Tiểu Yến nhận lời Phùng Tường Lâu, Cố Thiên Lương rất phẫn nộ, đòi dùng quyền thế và địa vị thương nghiệp trong thành phố Nội Dương của nhà họ Cố, để chèn ép Phùng Tường Lâu.

Lúc đó khi Phùng Tường Lâu theo đuổi Vương Tiểu Yến, không hề nói thân phận và địa vị của hắn ra, hơn nữa những năm nay, nhà họ Phùng ở thành phố Nội Dương cũng tương đối khiêm nhường, Cố Thiên Lương không nhìn ra thân phận của Phùng Tường Lâu.

Vậy nên, khi Cố Thiên Lương dùng thủ đoạn chèn ép công việc làm ăn của Vương Tiểu Yến, hơn nữa còn cho người bao vây công ty đầu tư mạo hiểm của Vương Tiểu Yến, uy hiếp cô ta không được đi lại với Phùng Tường Lâu.

Phùng Tường Lâu chỉ bằng một câu nói, đã khiến cho tất cả hành động của nhà họ Cố tan rã.

Hơn nữa người nhà họ Phùng nhiều hơn thủ hạ nhà họ Cố quá nhiều.

Cố Thiên Lương lúc đó thành một trò cười lớn, trước mặt nhà họ Phùng, chỉ giống như lấy trứng chọi đá.

Sau đó, Cố Thiên Lương không còn xuất hiện trước mặt Vương Tiểu Yến và Phùng Tường Lâu nữa, nhà họ Phùng cũng chẳng thèm nhìn nhà họ Cố, bởi vì đối với nhà họ Phùng, nhà họ Cố chưa đủ tư cách.

Phùng Chí Vinh kể hết xong, liền im lặng không nói.

Tôi lại khẽ than một tiếng, trong lòng cũng có chút phức tạp.

Cố Thiên Lương khi đó chắc cũng nhục nhã không ít, tuy rằng là do hắn tự làm tự chịu, đâm dính tường sắt, nhưng ai mà ngờ được, hắn lại có phong thủy sư như Lý Đức Hiền giúp đỡ?

Nhà họ Phùng tuy về mặt tài lực, thế lực có thể áp đảo nhà họ Cố, vậy mà vẫn suýt chút nữa là chết hẳn dưới tay Cố Thiên Lương và Lý Đức Hiền.

Nếu không phải do ngẫu nhiên khiến nhà họ Phùng tìm đến tôi, tôi cũng có mâu thuẫn với Lý Đức Hiền, nhà họ Phùng sợ rằng chẳng cần bao lâu nữa là bị diệt rồi, thậm chí còn không biết lý do tại sao, vẫn cứ tưởng rằng do gia tộc gặp vận đen.

Trong lúc suy nghĩ, xe đi rất nhanh, chúng tôi cũng đã vào trong thành phố từ lâu.

Thuận theo sông Dương, lúc tới khu thành cổ của thành phố Nội Dương, phía bên ngoài nhà họ Cố dưới chân núi Nội Dương.

Cảnh tượng trước mắt, lại khiến mí mắt tôi hơi giật giật!

Phía bên ngoài nhà họ Cố, có không ít người nằm lăn dưới đất, đều là bảo vệ nhà họ Cố đang kêu gào thảm thiết.

Còn phía trước cổng nhà họ Cố, Trần mù và ngao sói, một người một chó, đang đứng ngoài cổng.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, ngao sói vồ lên trước một phát, đập mạnh lên trên cánh cổng, phát ra một tiếng rầm lớn!

Giọng nói u ám của Trần mù, cũng chói tai khác thường: “Lý Đức Hiền, còn không mau cút ra đây! Hôm nay, mày không thoát được đâu!”

Tim đôi đập thình thịch lên.

Kéo cửa xe ra, nhanh chóng chạy qua.

Trần mù không xảy ra chuyện gì, khiến lòng tôi yên tâm hẳn.

Đám bảo vệ bị quật ngã của nhà họ Cố, căn bản không là gì cả.

Trần mù bốc đồng như thế này, tôi sợ bên trong nhà họ Cố có vấn đề.

Hơn nữa tôi còn chưa biết, ngoài việc Âm hồ trạch bị đốt, còn xảy ra chuyện gì nữa không.

Thanh Nhi và Trần Viễn Quy liệu có phải cũng có vấn đề gì không?

Tôi nhanh chân lao đến phía ngoài cổng, lớn giọng gọi một tiếng chú Trần.

Trần mù quay đầu lại nhìn tôi một cái, điều khiến tôi nhìn mà kinh hãi là, phía dưới con mắt của lão, hóa ra có hai hàng huyết lệ!

Mặt mày của lão, càng vô cùng thê thiết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận