Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 781 - Triệu Nhất Tửu trong màn đêm (4)



Chương 781 - Triệu Nhất Tửu trong màn đêm (4)




Chương 781: Triệu Nhất Tửu trong màn đêm (4)
“Vào một đêm nọ, ông ta đã xông vào nhà tôi, giết cha tôi, tôi và Triệu Mưu trốn trong ngăn tủ, nhìn thấy được cảnh tượng ấy…”
Vào hôm ấy, người chú hóa quái vật, trên cổ chi chít những con mắt, tạo nên nỗi ám ảnh kinh hoàng cho Triệu Nhất Tửu khi ấy mới chỉ có năm, sáu tuổi.
Triệu Nhất Tửu thật sự không thể nhịn nổi, hắn cũng không biết bản thân hắn đã nghĩ ra sao, mà lại mở tủ lao ra ngoài, tự đưa thân đến trước mặt quái vật.
Rõ ràng có lao ra cũng chẳng giải quyết được chuyện gì, vì khi ấy, cha của cậu ta đã bị quái vật xé xác.
Tất nhiên quái vật không thể nhớ được tình cảm ngày xưa, trong mắt nó, Triệu Nhất Tửu cũng chỉ là một con mồi có phần nhỏ hơn một chút mà thôi. Nếu không có Triệu Mưu sốt sắng đuổi theo, kéo Triệu Nhất Tửu chạy thục mạng, có lẽ hắn đã trở thành thức ăn cho con quái vật đó rồi.
Sau này, bọn họ được cứu giúp, bởi vì những trưởng bối khác trong gia tộc đã tìm tới đây, giết chết quái vật.
Lúc đó, ký ức của Triệu Nhất Tửu vô cùng hỗn loạn. Hắn ta chỉ nhớ được vài ấn tượng kinh hoàng và rời rạc về những gì đã xảy ra đêm đó, như những đôi mắt chi chít trên người quái vật và khuôn mặt quen thuộc của nó, như đôi mắt trợn trừng của cha hắn ta khi nằm trong vũng máu, và ánh mắt đau đớn như từ vực sâu của người dì, khi chính bà ấy đã chặt đầu con quái vật này… Cũng chính là chồng của bà ấy.
Khi đó, hắn ta chẳng khác gì kẻ mất hồn, những người đến cứu viện đã lặp đi lặp lại bên tai hắn ta, rằng cơn ác mộng đã kết thúc, mọi chuyện đã qua rồi, tất cả sẽ ổn thôi.
Nhưng sự thật không phải như vậy.
Cơn ác mộng của Triệu Nhất Tửu, chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
“Chẳng bao lâu sau, mọi người phát hiện ra tôi có điều bất thường. Hai mắt tôi dần hóa thành màu đỏ ối, móng tay sắc nhọn, thậm chí đến cả cảm xúc cũng dần biến chất. Tôi không biết cười, không biết khóc, cứ ngồi đờ đẫn trong phòng bệnh suốt cả ngày. Thỉnh thoảng, vào những đêm khuya tĩnh mịch, tôi còn nói những lời mà con người không thể hiểu được, đến cả thái độ của tôi cũng càng lúc càng tệ hại. Thậm chí tôi còn không cần ăn uống, cũng không cần ngủ. Trong khoảng thời gian đó, bất cứ ai nhìn thấy tôi đều sẽ nghĩ rằng tôi không phải người sống.” Triệu Nhất Tửu thấy ly nước nóng trong tay mình đã nguội lạnh từ bao giờ, hắn ta đặt ly xuống, đưa tay lên, chạm vào khóe mắt mình, dường như hắn ta có thể chạm đến thứ gì đó ẩn mình dưới lớp da lạnh lẽo.
“Sau đó, tôi bị nhốt lại, bởi vì khi ấy tôi có biểu hiệu kháng cự ánh sáng, bọn họ nhốt tôi trong một không gian tối tăm, kín mít. Sự phản đối Triệu Mưu sở hữu phản đối cùng với cơn giận của anh ta đều chẳng khác nào dã tràng xe cát… Các bậc trưởng bối trong gia tộc đã không ngừng tìm kiếm nguyên nhân, cuối cùng, sau hơn một năm giam cầm tôi, có người phát hiện ra chân tướng chuyện người chú đó dị hóa.” Triệu Nhất Tửu hít sâu một hơi, có thể nhìn ra được, trước chuyện như thế, hắn ta hoàn toàn không thể giữ bình tĩnh được.
Dư Hạnh ngắt lời hắn ta, hắn nhìn Triệu Nhất Tửu bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc: “Khoan đã, bọn họ nhốt cậu suốt một năm, vậy là cậu cả năm trời không nhìn thấy ánh sáng, cũng chẳng được ăn gì sao?”
“Đúng vậy, dù sao tôi cũng không cần mấy thứ ấy.” Giọng điệu của Triệu Nhất Tửu trơn tru như thể điều đó là lẽ dĩ nhiên, cứ như thể người khác làm vậy với hắn ta cũng chẳng có gì sai.
Dư Hạnh hừ một tiếng, cười lạnh: “Nhà họ Triệu đúng thật là trong ngoài như một, đối xử với kẻ không có giá trị lợi dụng như súc vật thế này sao?”
“Tôi có giá trị, giá trị nghiên cứu.” Triệu Nhất Tửu nói: “Bọn họ đang chờ đợi, xem cực hạn khi bỏ đói tôi là khi nào, để có thể tiến hành ghi chép số liệu.”
Vậy thì có khác gì vật thí nghiệm đâu?
Trong lòng Dư Hạnh một cảm giác khác thường, hắn cố gắng khống chế tâm trạng không vui: “Cậu nói tiếp đi.”
“Được, sở dĩ chú của tôi hóa thành quái vật, là do khi ấy, trong một màn suy diễn, ông ấy đã trông thấy một lệ quỷ vô cùng đáng sợ, là một thứ không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, tóm lại, kinh hoàng lắm.”
“Lệ quỷ này đã chui vào cơ thể chú tôi, khiến cho ông ấy biến thành quái vật, từ linh hồn đến cơ thể, sau khi rời khỏi màn suy diễn, ông ấy đã tới nhà tôi. Khi tôi lao ra khỏi tủ, lệ quỷ đó đã nhìn trúng tôi, đổi tôi làm thân xác mới của nó.”
“Năm đó tôi bị nhốt trong bóng tối, tôi và nó vẫn luôn tiến hành dung hợp với nhau, tiến độ rất chậm rãi. Tính cách của tôi thành ra bây giờ, cũng có một phần nguyên nhân là do lệ quỷ ấy.” Triệu Nhất Tửu nói: “Không lâu sau đó, có một người đem công cụ để áp chế lệ quỷ tới, nên tôi mới giữ được tư duy của con người.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận