Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 753 - Ước Nguyện Xưa (17) - Trốn tránh (2)



Chương 753 - Ước Nguyện Xưa (17) - Trốn tránh (2)




Chương 753: Ước Nguyện Xưa (17) - Trốn tránh (2)
Dư Hạnh đứng ngoài, là người duy nhất trong lụa đỏ nhìn thấy động tác của đại sư. Hiện tại hắn không biết trong trận đã có bao nhiêu đồng đội, dù sao đối với các suy diễn giả đó mà nói thì tình tiết nguy hiểm nhất ở giai đoạn ba đã đến.
Chỉ sợ đại sư sẽ gây ra một số thương vong, có lẽ không đến mức chết nhưng bị thương thì khó tránh khỏi.
Dư Hạnh không tham gia vào.
Hắn quan sát rõ ràng, phu nhân vẫn đứng canh giữ ở bên cửa, có vẻ đang quan sát trò chơi giết chóc của đại sư. Phía sau phu nhân, hình bóng của Lưu Mộng được ánh nến trong phòng chiếu ra, do đứng ngược ánh sáng, không ai thấy được biểu cảm cụ thể, chỉ thấy sắc mặt của cô ấy tái nhợt.
Ánh mắt Dư Hạnh sáng lên, cơ hội tốt để ra tay đây!
Trong trận lụa đỏ phát ra những tiếng kêu to khiến người bị áp lực, sau đó là giọng của Lạc Lương: “Đại sư đã vào trận, mấy người cẩn thận!”
Không ai trả lời anh ta nhưng Dư Hạnh tin rằng họ đã nhận được lời nhắc nhở này và chọn im lặng để không làm lộ vị trí của mình.
Có vẻ như trò chơi trốn tìm trong trận rất thú vị, Dư Hạnh còn nghe thấy đại sư khẽ cười một tiếng, như thể đang hưởng thụ, giống như thái độ của đại sư lúc đang sắm vai linh nhân đối với Lưu Tuyết.
Lúc này chỉ còn năm phút là hết mười lăm phút.
Dư Hạnh thay đổi vị trí, tìm cơ hội để người nhìn xung quanh dễ dàng nhìn thấy hắn.
Trong nháy mắt sắc mặt của Tự trở nên nghiêm túc, cô ấy không giống như phu nhân, phu nhân chỉ tập trung vào khu vực giữa lụa đỏ, cũng chính là nơi phát ra giọng của đại sư, trong khi Tự ỷ vào việc phu nhân không thấy mình mà nhìn khắp nơi, cuối cùng phát hiện ra Dư Hạnh trước.
Dư Hạnh giơ bàn tay lên, ra hiệu “Năm.”
Tự nhận ra hắn bèn dùng khẩu hình hỏi: “Tôi nên làm gì?”
Dư Hạnh không chỉ ra hiệu bằng miệng mà còn bằng cả tay và chân, ý chỉ là: “Cô thu hút sự chú ý của phu nhân, tôi sẽ lén vào bên trong trước.”
Tự nhìn cánh cửa nhỏ mà trong lòng có chút do dự, một mặt phu nhân là chủ nhân của cô ấy, cô ấy không nên phản bội chủ nhân, nhưng cô ấy lại biết rõ mình chỉ là một suy diễn giả, không có chủ nhân nào có thể ràng buộc được cô ấy.
Mặt khác, việc Dư Hạnh yêu cầu có độ khó rất lớn, ngay cả khi cô ấy thu hút sự chú ý của phu nhân, thành công làm cho phu nhân quay lưng lại với Dư Hạnh, thì Dư Hạnh muốn lẻn vào trong phòng này mà không phát ra âm thanh nào, thì độ khó như muốn leo lên trời vậy.
Nhưng Dư Hạnh đã lắc lư về phía bên này, nếu cô ấy không phối hợp thì Dư Hạnh mới thật sự sẽ bị phát hiện.
Tự lập tức ra quyết định, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, người có cảm thấy chuyện hôm nay có chút kỳ lạ không?”
Phu nhân không ngờ cô ấy sẽ hỏi chuyện vào lúc này, bà ta có chút ngạc nhiên quay về phía Tự: “Kỳ lạ chỗ nào?”
Tự nói: “Phu nhân, đại sư đã điều tra trong phủ nhiều ngày mà không tìm thấy hạ nhân nào khả nghi, đến sự việc trọng đại hôm nay họ lại xuất hiện rất nhiều người, dù bây giờ họ đang trong trận nên chúng ta chưa biết danh tính của họ, nhưng nếu họ thành công, họ cũng sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta.”
“Phu nhân, ngài nghĩ xem, nếu họ làm vậy, rõ ràng là tự hủy hoại tương lai. Nói cách khác, nếu hôm nay họ đánh lén thành công, ngày mai họ cũng không thể ở lại trong Phương phủ được nữa, họ có thể đi đâu?”
“Ý của ngươi là có một người đứng sau, lên kế hoạch cài nội ứng vào phủ của chúng ta. Khi việc thành công, những người này có thể rút lui an toàn?” Phu nhân suy nghĩ, cảm thấy có lý, điều này có nghĩa là có một người nào đó bên ngoài biết bí mật của bà ta và đại sư.
Đây không phải là dấu hiệu tốt, hành động có kế hoạch có thể đáng sợ hơn việc bị một đám lính tán loạn nhắm vào.
Phu nhân nhíu mày.
Bà ta không quan tâm việc mình làm có bị lộ không, dù sao tối nay xong việc rồi bà ta cũng sẽ rời đi.
Phương phủ không có gì làm bà ta lưu luyến, bà ta chỉ cần đưa theo Tiểu Mộng đi xa tha hương, thì bà ta có thể dựa vào vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp này mà tìm một môi trường sống tốt hơn.
Nhưng sự việc tối nay không chỉ liên quan đến bà ta, còn liên quan đến đại sư, thậm chí liên quan đến Phương thiếu gia.
Nếu đại sư thành công, bà ta có thể lấy lại thi thể của nhi tử, an táng hoặc hỏa táng đều được, ít nhiều cũng khiến bà ta cảm thấy yên lòng hơn, cũng xem như hoàn thành nghĩa vụ của một người mẫu thân giả tạo.
Nếu việc hôm nay thất bại, thì dựa theo lời đại sư, thi thể của Phương thiếu gia bởi vì mạnh mẽ ép khởi thi mà trở nên thối rữa bốc mùi, ngay cả linh hồn cũng sẽ bị trói buộc ở đây mãi mãi, không bao giờ có thể rời đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận