Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 517. ĐỪNG ĐỂ TÔI THẤT VỌNG

Chương 517. ĐỪNG ĐỂ TÔI THẤT VỌNG


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Trong thời gian hơi lạnh và hơi ấm qua lại, tôi đột nhiên cảm giác ở trong bụng có một thứ.

Nó nặng trình trịch, còn có vài phần lực ép, hơi ấm phần nhiều cũng là từ trên mặt nó truyền ra...

Mặt tôi hơi hơi biến sắc, lúc nuốt Thi đan, nó giống như tan chảy vậy, căn bản không có cảm giác.

Bây giờ ngâm trong nước đá, ở trong cái đỉnh đồng này, thì nó lại có phản ứng!

Cũng vào lúc này, Âm tiên sinh trực tiếp đi tới phía trước đỉnh đồng.

Ông ta thò tay vào trong nước, ấn lấy chỗ giữa ngực tôi, đồng thời bàn tay ép xuống dưới, trong chớp mắt đã tới vị trí dưới xương sườn chỗ giữa ngực và bụng!

Tôi hự lên một tiếng, cảm giác có một cơn đau buốt truyền tới, Âm tiên sinh hóa ra vừa vặn ấn lên trên cái Thi đan!

Vẻ mặt ông ta nghiêm trọng, chằm chằm nhìn tôi, đột ngột nói: “Cố nhịn.”

Tôi còn chưa kịp mở miệng, ông ta đã dùng sức đẩy một phát!

Vốn dĩ cảm giác đau nhói chỉ có một cơn, phát này, tôi cảm giác trong khoang bụng giống như bị Âm tiên sinh ấn xuyên qua luôn vậy, đau đến mức gần như ngất đi.

Ông ta lại dùng lực phát nữa, tôi chỉ cảm giác trước mắt tối sầm, rồi cả người hoàn toàn mất ý thức.

Đợi đến lúc tỉnh lại, thì tôi đã sớm không còn ở trong cái đỉnh lớn đó nữa, cũng không còn ở trong sân Chủ Tế Cư của Âm tiên sinh, mà ngược lại nằm trên chiếc giường quen thuộc.

Trần mù đang ở bên cạnh hút thuốc.

Ánh sáng hơi có chút tối mờ, trời hình như vừa tối?

“Chú Trần...” Gọi ra được câu này, tôi cũng hít ngược một hơi, phía dưới xương sườn truyền lại từng đợt cảm giác đau trướng, đến cả đầu óc tôi cũng lờ mờ có cảm giác đau.

“Không lấy ra được?” Tôi hỏi câu này ra xong liền hối hận luôn, tôi đã ngất đi rồi, thì làm sao còn nôn Thi đan ra ngoài được?

Trần mù gật gật đầu, đồng thời trả lời: “Mày hôn mê rất lâu, trời sắp sáng rồi.”

Tôi chống người từ trên giường ngồi dậy, cảm giác đau trướng chỉ ngắn ngủi, tỉnh lại xong thì liền tiêu tan không còn nữa.

Nhay nhay trán, cuối cùng cũng coi như tỉnh hẳn lại.

Tôi hỏi Trần mù sau đó đã phát sinh chuyện gì? Âm tiên sinh bảo thế nào?

Trần mù lắc lắc đầu nói với tôi, đối với Thi đan, Âm tiên sinh cũng bó tay bất lực, chỉ có thể đi bước nào nhìn bước đấy, đợi sau khi từ trên núi Kế Nương xuống rồi nghĩ sau.

Ngừng một lát, Trần mù lại tiếp tục mở miệng nói: “Con người này của Âm tiên sinh, chúng ta đều không nhìn thấu, chung quy cẩn thận là trên hết.”

Tôi trịnh trọng gật đầu.

Cũng vào lúc này, Trần mù lại đột nhiên nói một câu: “Để tất mấy quyển sách trên người mày lại đây, đừng đem lên trên núi.”

Những lời này của lão, lại khiến tôi kinh ngạc không thôi.

“Hai “người” ở trên núi, đều muốn lấy đồ trên người mày, đem theo ngược lại sẽ liên lụy gây nguy hiểm thêm, chỗ nguy hiểm nhất ngược lại chính là chỗ an toàn nhất, không ai biết chúng ta sẽ đem vật phẩm quan trọng như vậy để ở đây.” Trần mù tiếp tục nói.

Hơi nghĩ ngợi chút, tôi cũng không tiếp tục do dự, mà lấy hết Trạch kinh, Cốt tướng, Âm sinh cửu thuật ra, còn về Táng ảnh quan sơn, tôi hơi lần lữa một chút rồi cũng đặt chung vào.

Lâu như vậy rồi, trên cơ bản tôi có thời gian là đọc, gần như đều ghi nhớ lại hết, chỉ là không sử dụng thành thục như Trạch kinh thôi.

“Có thể để ở đâu được?” Tôi rụt rè hỏi Trần mù, giọng cũng hạ thấp rất nhiều.

Trần mù thì chẳng tiếp lời, lão chui người vào trong gậm giường, tôi cũng lật người xuống giường.

Ở phía bên trong, Trần mù đã cạy một viên gạch lên, đem sách đè xuống phía dưới.

Thời gian dài như vậy, tôi đã quen với việc trên người nặng trình trịch, đột nhiên trống trơn thế này, ngược lại có chút không quen.

Nhưng lời của Trần mù rất có lý.

Trương Nhĩ và Mã Bảo Nghĩa, tôi cũng không thể không đề phòng.

Âm tiên sinh có mưu đồ cần tôi, thiếu tôi không được.

Nhưng đối với hai người kia mà nói, thứ Trương Nhĩ muốn có được là Táng ảnh quan sơn, nhưng nếu có thể có được cả ba quyển sách của Địa tướng Kham dư, lão sẽ tuyệt đối không khách khí.

Còn về Mã Bảo Nghĩa, chỉ cần là bảo vật, tuyệt đối lấy hết không chừa.

Cái mạng này của tôi đối với bọn họ mà nói, mới là thứ chẳng có gì quan trọng.

Làm xong tất cả những việc này, bên ngoài trời đã nắng lên rồi.

Trần mù đột nhiên đi ra phía ngoài sân.

Tôi không hiểu gì, cũng đi theo.

Đúng vào lúc này, cửa cổng đột nhiên bị đẩy mở ra.

Đứng ở trước cổng, chính là Thẩm Kế, sau lưng cô ta cũng dẫn theo không ít người.

Quần áo những người này mặc, có chút tương tự với đám tùy tùng thổi kèn trên núi Kế Nương khi đó.

“Sư tôn đã ở cổng thôn chờ rồi, để tránh đêm dài lắm mộng, hôm nay phải lên núi luôn.”

Mặt Trần mù không biến sắc, tôi cũng định thần lại.

Ngẩng đầu nhìn Thẩm Kế một cái, ánh mắt vừa vặn đối diện với cô ta.

Ánh mắt cô ta lạnh lẽo, cũng chẳng có thay đổi cảm xúc gì.

Bà cụ Hà từ trong phòng mình bước ra, chúng tôi cũng chẳng có thứ gì khác cần chuẩn bị, liền theo Thẩm Kế đi ra ngoài.

Hơn mười phút sau, đến vị trí cổng thôn.

Ở đây ít nhất phải có bốn năm mươi người, hình thành đoàn người với hai hàng dài.

Âm tiên sinh đi trên đầu nhất, ở giữa có mười sáu người, hóa ra đang khiêng một chiếc kiệu hoa cực lớn!

Thẩm Kế dẫn tôi tới trước mặt Âm tiên sinh.

Tiếp đấy tôi liền chú ý đến, cô ta lùi ra sau đến chỗ chiếc kiệu hoa, vén rèm lên sải bước vào trong.

Vô duyên vô cớ, tôi liền nghĩ tới bộ dạng Thẩm Kế mặc quần áo cưới trong hai giấc mơ....

“Cơ thể không có vấn đề gì chứ?” Âm tiên sinh quan tâm hỏi.

Tôi lắc lắc đầu, nói không sao.

Ông ta gật đầu, giơ tay lên, đoàn người bèn từ từ đi lên phía trước.

Tôi, Trần mù, bà cụ Hà, liền sánh bước theo Âm tiên sinh tiến lên trước.

Còn về chiếc kiệu hoa này và Thẩm Kế, tôi cũng có rất nhiều thắc mắc, nhưng giờ quan hệ với Âm tiên sinh khá tế nhị, nên cũng chẳng tiện hỏi thêm.

Tôi cũng có trực giác, hỏi rồi ông ta cũng không thể nào nói thật với tôi, chỉ cần lôi một quy tắc tập tục ra là có thể giải thích lấy lệ cho qua.

Cùng việc ánh nắng càng ngày càng gắt, nắng sớm cũng đã hoàn toàn xóa tan ánh bình minh, chúng tôi đến vị trí chỗ Hoành triều sơn.

Hoành triều sơn này là cổng vào núi Kế Nương, cũng là chỗ cổng huyệt bảo hộ long mạch, bảo vệ long khí không rò rỉ ra ngoài.

Hồi đó, lần đầu tiên tôi gặp Âm tiên sinh cũng chính là ở đây.

Từ Hoành triều sơn đi qua, giữa đường kinh qua đỉnh núi nơi an táng xác chết những người “chồng” của Kế Nương cưới chồng.

Lại đi lên phía trước, là dần dần lên trên núi Kế Nương.

Đã có một thời gian tương đối không đến, đường núi cũng chẳng có đặc trưng gì, ấn tượng của tôi cũng trở nên rất kém.

Chúng tôi tay không lên núi thì còn dễ.

Đoàn người phía sau khiêng một chiếc kiệu hoa lớn, mười sáu người đó mệt phải biết.

Trên đường đổi người mấy lần, lại nghỉ ngơi một thời gian tương đối dài, gần như tốn hết nguyên một ngày, chúng tôi mới tới chỗ nghĩa trang ban đầu của Mã Bảo Nghĩa!

Hồi đó lúc tôi bị người của Âm tiên sinh áp giải xuống núi, nghĩa trang đã bị những người khác của thôn Kế Nương bao vây rồi.

Đến nay cả cái nghĩa trang đều trống trơn, đến cả cửa chính cũng bị dỡ bỏ.

Nhìn qua một phát, trong sảnh chính đến một cỗ quan tài cũng chẳng có, ngược lại toát ra một thứ cảm giác âm u khác.

Âm tiên sinh không hề cho đoàn người dừng lại, mà tiếp tục tiến lên trước.

Khoảng tầm mấy phút sau, chúng tôi dừng lại ở trước một chỗ dốc.

Lúc này đá núi đã bị đục thành một chiếc thang đủ cho một người đi, vừa hay có thể vào chỗ con đường trong khe núi mà lần trước tôi tìm thấy!

Xem ra chỗ này, cũng là con đường mà những người của thôn Kế Nương này phải đi.

Chỉ có một còn đường, có thể lên được núi thật.

Tôi quay đầu nhòm một cái, như thế này, thì chiếc kiệu hoa này lên trên bằng cách nào?

Cùng lúc này, rèm kiệu lại bị vén ra.

Thẩm Kế đưa chân từ trong kiệu bước ra.

Cô ta lúc này, lại mặc một bộ Tú hòa phục mũ phượng khăn choàng!

Hơn nữa phía sau lưng cô ta, còn có mụ Sơ bà của phòng quan tài cùng xuống...

Sơ bà cầm phần vạt áo rũ xuống ở phía sau lưng Thẩm Kế, cô ta liếc tôi một cái, trong mắt toát ra toàn sự âm u và lạnh lẽo.

Bà cụ Hà cũng đang nhìn Thẩm Kế, lộ ra biểu cảm như đang nghĩ ngợi.

Tôi không hỏi gì cả, Trần mù cũng chẳng mở miệng dò hỏi.

Âm tiên sinh đột nhiên nói một câu: “Kỳ thực Kế Nương cũng còn để lại một chiêu dự phòng, một phương pháp bất đắc dĩ mới dùng đến.”

“Hy vọng không dùng đến, nếu không tôi sẽ chỉ có thể tự tay tiễn Thẩm Kế đi.”

“Đợi lúc nữa lên núi, La Thập Lục, cậu ngàn vạn lần đừng làm tôi thất vọng.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm ơn ‘Hỏa tiễn xông bảng’ và ‘Pháo hoa bạo chương’ của Lại phải bắt đầu làm bài tập.

Rụt rè cầu donate một chút có được không...

Chương mới hôm nay kết thúc tại đây rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận