Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 643. SÔNG OÁN TRƯỚC THÔN

Chương 643. SÔNG OÁN TRƯỚC THÔN


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Trương Nhĩ run lẩy bẩy chống vào tường bò dậy, trước tiên là chằm chằm nhìn lưỡi kiếm đồng trên đất mấy giây, rồi mới ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Trần mù.

Mặt tôi cũng biến sắc.

Một là những gì Trần mù nói về vị trí mà Liễu Dục Chú tấn công tôi.

Nếu đúng thật là như lão nói, vậy thì Liễu Dục Chú nhìn như ra sát chiêu, nhưng trên thực tế đều không phải, chẳng qua nhìn vẻ như thủ đoạn ác độc mà thôi.

Hai là trần mù lại muốn tôi giao Thi đan ra...

Hơn nữa giao ra, lại còn là cả hai viên!

Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng tôi cũng không ngập ngừng, bởi vì tôi có thể làm được đến mức tin tưởng Trần mù một cách vô điều kiện, lão tuyệt đối sẽ không làm càn.

Thò tay mò từ trong ngực ra hộp đựng của hai viên Thi đan, trong đó phân biệt có Thiện thi đan và Ác thi đan.

“Ném cho nó.” Trần mù lại nói một câu.

Tôi hít sâu một hơi, ném luôn hai cái hộp ra.

Liễu Dục Chú đón lấy hộp, sau khi phân biệt mở ra xong, đầu mày gã nhíu càng chặt hơn, chằm chằm nhìn Trần mù, rồi càng không nói một lời.

“Ông thế này là ý gì?” Rất rõ ràng, Liễu Dục Chú cũng bị Trần mù làm cho không hiểu nổi.

Trần mù lạnh nhạt nói: “Bọn tao có lo ngại của bọn tao, mày có thực lực và cố chấp của mày, tiếp tục tranh đấu, hôm nay nhất định sẽ có người phải chết ở đây, bọn tao chết, mày phá đạo tâm, mày chết rồi, bọn tao bị trời phạt.”

“Vốn dĩ hôm nay là đến tìm mày thương lượng, bây giờ không thương lượng ra được kết quả gì, thôi thì coi là giao dịch, hai viên Thi đan đã về tay mày rồi.” Liễu Dục Chú lật tay thu hai viên Thi đan lại, toàn bộ đều cất kỹ lên trên người.

“Thiện thi đan tôi sẽ trả về xác Thiện thi trong Phị Phát Quỷ, còn về Xác âm luyến dương và Dương Hạ Nguyên mà các người lo lắng, tôi tự sẽ đối phó.”

“Viên Thi đan oán niệm ngập tràn, âm khí ngút trời này, tôi sẽ xử lý, viên Đan này quá ác, nếu rơi vào trong tay xác quỷ, thì hậu họa khôn lường.”

Liễu Dục Chú trong nháy mắt đã bình tĩnh lại, sát khí đã chẳng còn cảm nhận được chút nào.

Tôi đột nhiên phát hiện, tôi có chút hiểu ra ý tứ của Trần mù rồi.

Lúc trước tôi cùng lấy hai viên Thi đan ra, kỳ thực là muốn dùng Ác thi đan gây ra sự hiếu kỳ cho Liễu Dục Chú, sau đó chuẩn bị nói rõ lợi hại của việc trả Thiện thi đan về, rồi sau đó lợi dụng Ác thi đan nói chuyện đối phó với Lý Âm Dương và Viên Hóa Thiệu.

Chỉ là không ngờ rằng, Liễu Dục Chú lại trực tiếp động thủ cướp Đan luôn, chúng tôi căn bản không đàm phán được.

Kỳ thực chuyện đến nước này, đến cuối cùng chúng tôi cũng sẽ không chặn được Liễu Dục Chú, không cách gì giữ Thi đan lại được.

Trần mù liền trực tiếp lấy ra luôn, dùng phương thức giao dịch đưa cho Liễu Dục Chú, Liễu Dục Chú nhận định Thiện thi đan là của tộc Khương, kỳ thực viên Đan này đối với giao dịch mà nói không quan trọng, nhưng gã lại không từ chối được sức hấp dẫn của Ác thi đan.

Đối với một đạo sĩ thay trời hành đạo như gã, căn bản không thể trơ mắt nhìn Ác thi đan lưu lạc ở ngoài.

Đồng thời, quy tắc của gã cũng nghiêm minh.

Trần mù nói là giao dịch trước, xong rồi mới bảo tôi lấy Đan, rõ ràng là Liễu Dục Chú cũng đồng ý với cuộc giao dịch này, gã không hề muốn đấu sinh tử với chúng tôi. Tôi đột nhiên lại nghĩ đến, Trần mù kỳ thực cũng là người quy tắc nghiêm minh.

Hình như cũng có chỗ tương đồng với Liễu Dục Chú?

Tính toán của lão rất thâm sâu, so với Trương Nhĩ tôi không biết ai mạnh ai yếu, nhưng lão và Trương Nhĩ lại có khác biệt rất lớn, Trương Nhĩ có thể bất chấp thủ đoạn, nhưng Trần mù thì tuyệt đối không làm vậy.

Tư duy chỉ trong nháy mắt đã xong.

Quả nhiên, Liễu Dục Chú cũng trực tiếp mở miệng nói luôn: “Nói đi, là giao dịch gì? Nếu như giết người hại người thì không cần mở miệng luôn.”

Trần mù đi đến đầu bên kia giường, rút thanh trảm quỷ đao kia xuống, đồng thời nói: “Xem xem thân thủ của mày có bản lĩnh đối phó với Xác âm luyến dương và Dương Hạ Nguyên không, đồng thời cũng để mày trừ bỏ một cái xác, một con người mà trong tay có ít nhất hơn trăm mạng người.”

“Ác thi đan trong tay mày, bèn là tới từ cái xác đó, không biết nó so với Xác âm luyến dương thì ra sao, nhưng nếu mày không đối phó nổi nó, thì mày chắc cũng không đối phó nổi với Xác âm luyến dương. Ác thi không có Thi đan, đã rất yếu rồi.”

“Còn về cái người ít nhất hại chết trăm mạng người kia, là một Âm dương tiên sinh, thuật pháp trộm thọ là từ trong tay y lưu truyền ra ngoài, một cái xác một con người, một kẻ ác lấy người làm nến đốt, mày có diệt trừ không?”

“Cái lão già trộm thọ đó, chẳng qua chỉ là chó giữ cửa của y thôi.”

Trong lúc Trần mù nói những lời này, đồng thời cũng đã đem trảm quỷ đao giắt vào thắt lưng.

Rầm một tiếng nặng nề vang lên, Liễu Dục Chú vốn đứng trên giường bệnh, nhưng khung giường bằng chất gỗ lại trực tiếp gãy đôi từ giữa.

Gã rơi mạnh xuống dưới đất, trong mắt đã toàn là sát khí mãnh liệt.

“Nói.” Liễu Dục Chú chỉ nói mỗi một chữ này.

.......

Lúc từ phòng bệnh ra ngoài, Trương Nhĩ không nói một lời, còn về lưỡi kiếm của thanh kiếm đồng kia, đương nhiên đã được lão thu lại.

Trần mù tay sờ vào cán của trảm quỷ đao, cổ họng tôi hơi có chút khô khốc.

Thậm chí vừa nãy còn bị Liễu Dục Chú chất vấn một lượt, gặp phải xác dữ như thế này, tại sao không trực tiếp bảo với gã luôn? Còn cả loại người hung ác như Viên Hóa Thiệu nữa, tại sao không trực tiếp nói thẳng ra?

Về việc này tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất, khôn quá hóa dại, kỳ thực chúng tôi vẫn đánh giá thấp thứ chính khí trong con người Liễu Dục Chú.

Đứng ngoài cổng bệnh viện đợi Liễu Dục Chú ra ngoài.

Người làm thủ tục xuất viện cho gã, là đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán.

Đơn giản bàn bạc mấy câu với Trần mù, cộng thêm vừa nãy Liễu Dục Chú nói rõ là việc không nên chậm trễ, nên chúng tôi cũng đưa ra quyết định, trực tiếp quay về thôn Tiểu Liễu, chuẩn bị lên núi thu xác chết của Lý Âm Dương trước.

Dù sao lão già trộm thọ đó chết cũng đã hai ngày, tiếp tục dây dưa chắc chắn sẽ có chuyện, cũng không biết Viên Hóa Thiệu hiện giờ đã động thủ hay chưa.

Đợi ở ngoài cổng viện khoảng tầm mười mấy phút, Liễu Dục Chú mới cùng mấy tên đạo sĩ ra ngoài.

Kỳ thực tôi vẫn lo lắng cho thương tích trên chân của Liễu Dục Chú, chỉ có điều Liễu Dục Chú không hề để tâm chút nào.

Theo lời của gã nói, thì sau khi biết có kẻ ác còn đợi thêm một khắc mới diệt trừ, trong thời gian này mà có người bị giết, thì tội và nợ nghiệp cũng sẽ là của người biết chuyện.

Đừng nói bàn chân gã bị đâm xuyên, cho dù là mất cả hai bàn chân, chỉ còn lại cẳng chân, gã cũng có thể trụ được để đi diệt cái kẻ ác đó.

Chiếc xe kia của Phùng Bảo không đủ chỗ ngồi.

Vốn dĩ Liễu Dục Chú định ngồi cùng xe với đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán, mấy người đó nhất định đòi đi theo gã.

Dưới yêu cầu của tôi, Liễu Dục Chú và tôi ngồi chung một xe, đám đạo sĩ kia lái xe đi theo phía sau.

Thế này không phải do tôi lo Liễu Dục Chú chạy mất... Mà là sợ theo tình trạng hiện giờ, Dương Thanh Sơn sẽ ra tay cướp Đan.

Cẩn trọng chung quy không sai gì cả.

Rời khỏi thành phố thời gian vừa hay là hơn sáu giờ, nội thành thành phố Nội Dương xe cộ tấp nập, tắc đường liên tục.

Đợi lúc đến thôn Tiểu Liễu, trời đều đã tối rồi...

Hơn nữa, xe không cách gì vào tiếp trong thôn nữa...

Bởi vì cây cầu đá bắc trên sông Tiểu Liễu, hóa ra đã gãy rồi.

Càng kỳ dị hơn là, dưới ánh trăng, nước sông Tiểu Liễu toát ra màu đen kịt...

Loáng thoáng, dưới nước dường như có rất nhiều đôi mắt đang chằm chằm nhìn ra bên ngoài, phàm là có người muốn qua sông, liền sẽ bị bàn tay thò từ dưới lên lôi xuống vậy!

Mí mắt tôi giật điên cuồng.

Đây là thủ đoạn của Viên Hóa Thiệu, hay là Lý Âm Dương sau khi mất Đan liền lộ bộ mặt hung ác ra?

“Nếu như Lưu Văn Tam ở đây, nó chắc chắn sẽ rất hưng phấn.” Trần mù lắc lắc đầu nói.

Liễu Dục Chú thì đi đến phía trước chúng tôi, gã nhìn chằm chằm mặt nước hồi lâu, không nói một lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận