Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 704. ĐI THỰC HIỆN LỜI HỨA

Chương 704. ĐI THỰC HIỆN LỜI HỨA


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

“Bà nội chỉ là trong lòng xúc động, anh đừng nghĩ quá nhiều, tôi hiểu anh, biết anh đang làm gì, tôi càng tin tưởng anh. Dì cũng sẽ tin tưởng anh.” Từ Thi Vũ dịu dàng nói, tay của cô ta đặt lên trên bàn tay tôi, khẽ nắm lấy.

Cái cảm giác trống trải kia lúc này mới biến mất.

Tôi ngẩn người nhìn Từ Thi Vũ, trong lòng có lời, nhưng tôi lại không nói ra miệng.

Bởi vì vừa nãy lúc cô ta rút tay, tôi tưởng nhầm rằng cô ta cũng có suy nghĩ tương đồng với bà nội, phản ứng của tôi làm tổn thương đến cô ta, nên cô ta mới rút tay.

Cảm giác mất mát lúc ấy, rõ nét khác thường, thậm chí còn có một cảm giác rơi rớt hẫng hụt.

Nhưng phản ứng của Từ Thi Vũ lại khiến tôi biết được, tôi nghĩ nhiều rồi.

“Thập Lục, anh làm sao thế? Anh hơi có chút bất thường.” Trong mắt Từ Thi Vũ rõ ràng lại có vài phần lo âu, giơ tay lên sờ sờ trán tôi.

Tôi vòng tay qua eo cô ta, ôm cô ta vào lòng.

Lập tức, khuôn mặt trắng mịn của Từ Thi Vũ liền đỏ ửng lên, càng là có vài phần hoảng loạn.

Tôi chăm chú nhìn sâu vào hai mắt Từ Thi Vũ, cô ta mím môi nhìn tôi, hơi thở thơm ngát phả lên trên mặt tôi, buồn buồn ngứa ngứa.

Tôi khẽ ngẩng đầu, sáp gần Từ Thi Vũ, Từ Thi Vũ run rẩy nhắm mắt lại, lông mi hơi hơi rung rung.

Môi của Từ Thi Vũ, ban đầu là hơi hơi mát lạnh, tiếp đó bèn là ấm nóng.

Một lúc lâu sau, môi rời.

Từ Thi Vũ khẽ cắn môi dưới nhìn tôi.

Tôi trịnh trọng, nói từng câu từng chữ một: “Cho tôi thêm một chút thời gian nữa, tôi thề mình sẽ không chết, sau này bất luận là vui mừng hay buồn đau, tôi đều sẽ khiến em dám rơi nước mắt trước mặt tôi. Trước thời điểm này, tôi phải làm xong một số việc, từ trong vô tận, mệnh số tất cả tự có trời định.”

“Bà nội muốn tôi trốn tránh, muốn tôi an phận một nơi, tôi không phải chưa từng nghĩ như thế, nhưng một khi tôi làm như vậy, thì khi những việc đó tới gần, bèn không còn đơn giản như vậy nữa, mọi người đều sẽ trở thành điểm yếu của tôi trong mắt những “người” đó, tôi bây giờ vốn đã không mạnh, một khi buông lỏng thì sẽ càng yếu hơn, tới lúc đó tôi bèn không cách gì bảo vệ mọi người.”

“Sư phụ tôi còn từng bói cho tôi một quẻ, tranh đấu của long mạch trong thiên hạ, tôi mới là sinh cơ để phá giải, những việc này, tôi không thoát được, không tránh được.”

Từ Thi Vũ đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve trên má tôi, cô ta khẽ gật gật đầu, nói một chữ được.

Đến đây, lòng tôi liền nhẹ nhàng hơn không ít, cũng kiên định hơn rất nhiều.

Hai người xuống xe, Từ Thi Vũ tự nhiên kéo lấy tay tôi, hai người vào trong sân, bà nội đã không thấy đâu nữa, giờ này, Lưu Văn Tam và Trần mù đương nhiên cũng đi nghỉ rồi.

Từ Thi Vũ cứ thế đưa tôi về đến cửa phòng, cô ta mới lại nói với tôi, bảo tôi yên tâm, cô ta sẽ khuyên bà nội, bảo tôi không cần phải lo lắng gì.

Sau khi vào phòng, tôi nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn di ảnh của mẹ tôi ở bên cạnh, sự mệt mỏi và cảm giác buồn ngủ bị đè nén quá lâu cuối cùng cũng trào lên, tôi gần như chỉ vài giây đã chìm vào trong giấc ngủ.

Giấc ngủ này tôi ngủ quá sâu, quá say.

Lúc tôi tỉnh lại, ánh nắng gay gắt đã chiếu vào trong phòng, đầu óc vẫn còn một chút cảm giác đau buốt.

Di chứng của việc thức đêm thời gian dài vô cùng rõ nét, chỉ đơn giản ngủ một giấc, cho dù là thời gian đủ dài cũng rất khó có thể bù lại được. Cộng thêm việc tôi sử dụng Sát thuật, tổn thương hồn nữa.

Lắc lắc đầu, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút, tôi mới phát hiện ở cạnh giường, quần áo của tôi được xếp gọn gàng ngay ngắn, đây là một bộ Đường phục mới, còn về những đồ nghề còn lại của tôi, cũng được bày ở bên cạnh.

Đôi giày ở cạnh giường, mũi giày quay vào trong.

Ánh mắt hướng lên trên di ảnh của mẹ tôi, trong lòng tôi lại lần nữa dâng lên một cảm giác ấm áp.

Mặc quần áo đánh răng rửa mặt, đồ nghề đều cất tử tế.

Bộ dụng cụ đỡ âm linh của bà nội lần trước tôi đem từ nhà đi cũng đặt ở trong phòng tôi, tôi chỉ lấy ra các món sắc nhọn dạng như dao găm, lần này tôi đem chúng toàn bộ đều đặt về chỗ cũ.

Đeo rương gỗ lên trên vai, bước ra khỏi phòng.

Trong hậu viện không một bóng người, không nhìn thấy bà nội tôi, cũng chẳng thấy Từ Thi Vũ.

Tôi đi thẳng tới tiền viện, trong tiền viện đồ đạc được cái không ít.

Đại khái có hai chiếc rương gỗ, bên trong để nếu không phải là da Khôi tiên, thì cũng là da rắn, bên cạnh còn có cái khay, bên trong là một tấm da hồ ly, cùng với ba tấm da nhím, bốn tấm da Hoàng tiên.

Trên tấm da hồ ly này có một cái lỗ bé xíu.

Lúc đó trong Gia Tiên Lầu có một con Hồ tiên còn sống, bị ngao sói cắn chết, đi theo bên người Viên hóa Thiệu có một con Hồ tiên.

Con Hồ tiên đó chết bởi mũi tên bắn trúng sau tim Viên Hóa Thiệu của Dương Thanh Sơn.

Hồ tiên rất mạnh, phải mạnh hơn Hoàng tiên rất nhiều, cảnh tượng giao đấu lúc trước vẫn như còn hiển hiện trước mắt.

Tôi lúc này không khỏi cảm giác, nếu Viên Hóa Thiệu không tính sai, y mà không đặt phần lớn tinh lực lên người Lý Âm Dương, chúng tôi liệu có phải đối thủ của y không?

Nếu y đúng thật ở trong phủ đệ trên núi, hiện giờ có phải lại là một kết cục khác?

“La tiên sinh, những thứ này đều đã được xử lý đơn giản qua rồi.” Bên cạnh sảnh chính, Phùng Bảo đi ra ngoài, trạng thái tinh thần hắn rõ ràng sung mãn hơn tôi rất nhiều, mặt mày tươi tỉnh nói: “Quyết không lãng phí.”

Tôi gật đầu biểu thị hài lòng, ngoài da Khôi tiên ra, mỗi một loại tôi đều lấy một tấm, cất vào trong rương gỗ.

Lấy những thứ này xong, tôi bèn hỏi Phùng Bảo, Trần mù và Lưu Văn Tam đâu?

Còn chưa đợi Phùng Bảo trả lời, ngoài cổng đã vọng lại tiếng bước chân, đi vào trong bèn là hai người Trần mù và Lưu Văn Tam...

“Văn Tam nói với chú một ít rồi, vấn đề của Trương Nhĩ, rốt cục còn nghiêm trọng đến mức nào nữa?” Còn chưa đến gần, Trần mù đã mở miệng.

Trước đây lúc tôi phát hiện vấn đề của Trương Nhĩ, Lưu Văn Tam bèn ở bên cạnh tôi, tôi không hề giấu giếm, lão nói trước với Trần mù cũng rất bình thường.

Tôi hít sâu một hơi, đem chuyện mà tôi suy đoán, trực tiếp nói luôn một lượt với Trần mù.

Trên mặt Trần mù có vài phần kinh hãi, lão trầm mặc một lát, nói: “Thuật hình nhân cũng biết rồi, Trương Nhĩ, e rằng sẽ rất khó nhằn.”

“Lòng tham gây loạn.” Tôi lắc lắc đầu, kỳ thực trong lòng càng phức tạp hơn.

Tôi đột nhiên nghĩ đến, ban đầu Lý Âm Dương có phải đã nhìn ra bản chất của Trương Nhĩ, vậy nên mới không truyền thêm Âm dương thuật không? Tư chất thiên phú mà lão nói, chắc cũng bao gồm cả phẩm chất và bản năng của con người trong đó?

“Tâm không biết đủ rắn nuốt voi, chẳng có kết cục tốt đẹp gì cả, Thập lục mày đừng trách chú Văn Tam ăn nói khó nghe. Lão khả năng còn phải tới tìm mày nữa, đã lấy một món, là liền muốn hai món, cứ cảm giác đồ đáng ra đều là của lão hết. Lão dám động đến mày, chú chém luôn đầu lão!” Lưu Văn Tam nhổ một bãi nước bọt.

Tôi thở hắt một hơi dài, nói: “Lão nhất định tới tìm cháu, có điều chuyện này không đơn giản như vậy. Chúng ta cần chặn lão lại trước, dựa vào mưu mô thủ đoạn của lão, lúc lão ra tay, phần thắng của chúng ta rất nhỏ, trong tay lão còn có độc của nấm đầu xác.”

“Ừ, tính kế lâu dài, mày còn dự định nữa đúng không?” Trần mù lại hỏi tôi.

“Vâng.” Tôi gật gật đầu, nói vừa lên đường vừa nói, tiếp đấy tôi liền bảo Phùng Bảo đi lái xe, đưa chúng tôi qua Trường Thanh Đạo Quán.

Lưu Văn Tam nghi hoặc nói: “Lại qua Trường Thanh Đạo Quán làm gì? Thăm cái thằng đạo sĩ đầu bò đấy?”

“Thực hiện lời hứa, qua đỡ âm linh cho Liễu Hóa Yên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận