Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 145. XÔNG ĐẬP

Chương 145. XÔNG ĐẬP


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Tốc độ của Lưu Văn Tam quá nhanh!

Tôi cũng chẳng kịp tránh!

Đương nhiên, sau cảm giác hoảng sợ trong chớp mắt đó, tôi cũng lập tức cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại.

Lưu Văn Tam làm sao có chuyện đâm tôi được chứ?!

Ục ục... Phụp...

Thanh mã tấu đó lao vụt qua bên tai tôi, không biết là đâm vào trong cái thứ gì, phát ra một thứ âm thanh khó nghe.

Trong nước lẽ ra không truyền dẫn được âm thanh, cái âm thanh đó giống như là xuất hiện trong đầu tôi vậy...

Tôi khó khăn quay đầu lại, sau lưng có một cái xác chết sừng sững, đang ở trong tư thế lao đầu đâm về phía tôi.

Chỉ có điều lúc này, đỉnh đầu của xác chết đã bị thanh mã tấu đâm xuyên...

Lưu Văn Tam giật tay lại, mã tấu liền bị rút ra.

Toàn thân tôi đầy da gà, bơi sang cạnh nửa mét.

Xác chết lúc này mới tiếp tục lao về phía tầng dưới cùng của đám xác nổi, bị hút chặt lại một cách kỳ dị....

Người tôi lạnh toát, vô thức nhìn quét khắp vùng nước xung quanh.

Tản mác, vẫn có xác nổi tiếp tục lại gần...

Lưu Văn Tam ra dấu tay cho tôi, tôi mới lập tức hoàn hồn lại.

Lúc này lão đã triệt để buộc xong xây thừng, dùng sức đẩy bỏ mấy cái xác nổi kia ra.

Đương nhiên, lão đẩy một cái xác ra, bên dưới sẽ tiếp tục có cái khác chòi lên trên, tốc độ rất chậm.

Tôi quay người bơi lên phía trên mặt nước, trên vai truyền lại một lực kéo mạnh, rõ ràng là do cái xác đó quá nặng nề, khiến tôi bơi vô cùng khó nhọc.

Dùng hết sức lực, tôi sống chết bơi lên trên, gần như đến sức để rít sữa cũng lôi ra dùng rồi!

Mảnh cổ ngọc đeo trên cổ tôi, trôi nổi lên xuống trong làn nước, toát ra thứ màu đen khiến người ta phát hãi.

Cái lực kéo mạnh, nặng nề kia đột nhiên nhẹ bớt đôi phần, tôi nắm lấy cơ hội vụt bơi lên phía trên...

Cũng chẳng biết bơi mất bao lâu, cuối cùng cũng sắp lên tới mặt nước.

Tôi quay đầu lại nhìn một cái, trong lòng liền vô cùng sốt ruột...

Bản thân Lưu Văn Tam, hóa ra lại bị đè ép vào trong đám xác nổi đó... Thay vào vị trí kia mới có thể đẩy xác của con trai Phùng Chí Vinh ra ngoài!

Tôi không dám dừng lại thêm giây nào, vụt lao lên trên mặt nước.

Sau đó tôi kéo sợi dây thừng, dốc sức kéo lên!

Gió sông thổi qua, cái lạnh buốt thấu dường như chui vào từ mọi ngõ ngách.

Cũng may đầu kia của dây thừng, vẫn có cảm giác rung động truyền lại.

Hơn mười phút sau, Lưu Văn Tam đẩy một cái xác chết, trồi lên khỏi mặt nước.

Tôi vội giúp lôi cái xác lên trên thuyền, Lưu Văn Tam cũng lên trên thuyền, vẩy bỏ nước trên người, làu bàu chửi: “Mịe, cũng chẳng biết là xác lâu bao nhiêu năm, toàn thứ mùi xác thối, suýt nữa thì đè chú mày vào trong, sau này toàn bộ chúng nó thiêu thành tro từng đứa một!”

Tôi gượng cười một cái, biết là Lưu Văn Tam đang phát tiết sự bực bội trong lòng.

Cũng cúi đầu nhìn xác chết con trai Phùng Chí Vinh một cái.

Tuổi của hắn còn rất trẻ, cùng lắm cũng chỉ ngoài ba mươi, sau khi đặt lên trên thuyền xong, sắc mặt hung tợn của hắn dưới ánh trăng càng trở nên lập thể.

Đôi con mắt, dường như bắt đầu trở nên đỏ au rợn người.

Giống như người đã chết rồi, nhưng dưới đáy mắt vẫn đang chảy máu vậy.

Cùng lúc này, trên người hắn, dường như có chút triệu chứng bắt đầu mọc lông đen...

Điều này khiến tôi kinh hãi khác thường.

Xác chết mọc lông trắng tôi đã nhìn thấy tận mấy lần, từ trắng sang đỏ, tôi cũng từng nhìn thấy trên người Hoàng San San rồi.

Nhưng mọc luôn lông đen.... Như thế là ý gì?

Lưu Văn Tam nhanh tay nhanh mắt, vụt giơ tay lên, bốp một phát đóng một cái đinh gỗ đào vào đỉnh đầu của xác chết.

Dưới ánh trăng, chỗ tâm mày của con trai Phùng Chí Vinh, có thêm một dấu ấn đen xì xì.

Đám lông đen trên người kia ngược lại biến mất không thấy đâu nữa, giống như ban nãy chỉ là ảo giác của tôi vậy.

“Con trâu sắt này, đúng là cực kì quái dị, đám xác nổi áp sát nó cái nào cũng dữ không chịu được, hại chết một người thế này, lại còn có thể khiến nó mọc luôn lông đen, không trấn được là thành hắc sát, nếu thế là rắc rối to luôn.”

Lưu Văn Tam bước đến chỗ khoang thuyền ở cạnh động cơ, mò bật lửa và thuốc lá ra, rít một hơi, tiếp đấy lại lấy ra một chai nhỏ Nhị Oa Đầu, nhấp hai ngụm.

Lập lức, lão phát ra tiếng thở dài sảng khoái.

Trong lòng tôi thì vẫn cứ như bị treo trên cao, ngẩn người nhìn xác chết con trai Phùng Chí Vinh, rụt rè hỏi một câu: “Chú Văn Tam, hắc sát với bạch sát có gì khác nhau vậy? Với cả lần trước Hoàng San San suýt nữa thì thành huyết sát, đấy lại là ý gì?”

“Oán khí không giống nhau à? Cái nào dữ hơn vậy?”

Lưu Văn Tam bập bập hết nửa điếu thuốc, lại uống hai hớp rượu, rồi lão mới nói: “Bách sát là lúc chết quá đỗi không cam tâm, thêm việc sản sinh oán khí, mới sinh ra bạch sát, thông thường loại này không quá dữ, hóa giải chấp niệm là có thể khống chế được, Vương Mộng Kỳ mà chúng ta gặp trước đây chính là bạch sát, Tạ Ngọc Khiết, Hoàng San San, bọn nó ngay từ đầu đã là bạch sát.”

“Thậm chí bao gồm cả vợ của Đường Hải.”

Tôi gật đầu lia lịa, rồi lại mất tự nhiên hỏi: “Xác chết đều sẽ thành bạch sát sao?”

Lưu Văn Tam ngẩng đầu nhìn thôi một cái, cười cười lắc đầu: “Làm gì khoa trương đến thế, hóa sát đã là xác chết rất hung dữ rồi, chú nói không dữ lắm, chỉ là đối với những xác chết hóa sát mà nói thôi, bạch sát là loại yếu nhất.”

“Nếu mỗi một cái xác đều có thể thành bạch sát, sợ là chẳng còn chuyện cho người sống nữa, dù gì ai mà lúc chết chẳng có một vài thứ oán hận không cam tâm?” “Hả?” Mặt tôi lộ vẻ không hiểu, đương nhiên cũng chẳng ngắt lời của Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam lúc này mới tiếp tục giải thích: “Chúng ta dạo này có thể nhìn thấy nhiều bạch sát như thế, là bởi vì bọn họ đều đang mang bầu, bản thân đã là mẫu sát, mẫu sát lại là một loại của xác mẫu tử, nó mọc lông trắng, cũng là do oán khí không nặng lắm, có thể dựa vào việc đỡ âm linh để hóa giải trấn áp, mẫu sát cũng có thể mọc lông đen hoặc lông đỏ, giống như Hoàng San San về sau từ trắng hóa đỏ, thì là huyết sát, là một trong những loại sát hung dữ nhất.”

Tôi nghe gần như đã hiểu hết.

Lưu Văn Tam chỉ vào xác chết con trai Phùng Chí Vinh trên sàn, lắc lắc đầu nói: “Trong tâm có oán hận lớn, chết lại không cam tâm, chắc chắn muốn tìm người báo thù, hoặc là người chết thay, thì sẽ có khả năng thành hắc sát! Chuyện thành hắc sát còn cần một số điều kiện đặc thù nữa, ví dụ như phải chết ở nơi có khí xác chết vô cùng nặng, hoặc trước khi chết phải chịu đựng rất nhiều ngược đãi hành hạ.”

“Nếu chú nhớ không nhầm, thì nó hình như tên là Phùng Tường Lâu, là đứa con trai duy nhất của Phùng Chí Vinh, tương lai toàn bộ gia tài bạc tỷ của vị thổ hoàng đế của sông Dương này đều là của nó, chết oan uổng như thế này, cũng chẳng trách sao nó lại hóa hắc sát.”

“Cũng may là trấn được rồi.” Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc.

Tôi do dự một chút rồi lại hỏi: “Huyết sát thì sao? Chỉ có thể chuyển từ bạch sát sang thôi ạ?”

Lưu Văn Tam cười cười: “Huyết sát là oán hận tới cực điểm, có một kẻ bắt buộc phải giết, hoặc là trước khi chết bị người mưu sát, chết rất đau khổ, hoặc là sau khi chết bị nhục mạ xác chết, cái câu nói tôn trọng người chết không phải chỉ là để đùa thôi đâu.”

“Hoàng San San khi đó thuộc về loại sau.”

“Thập Lục, mày nhớ kỹ một câu mà bây giờ chú Văn Tam dặn mày.” Thần sắc Lưu Văn Tam đột nhiên trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.

Tôi gật đầu lia lịa.

Lão nhấn từng câu từng chữ nói: “Gặp bạch sát thông thường, không hóa giải nổi oán khí của chúng, cùng lắm thì đối phó chúng nó là xong, cho dù là mẫu sát mạnh hơn so với bạch sát thông thường, cũng có khả năng đối phó được, chặt đứt đầu là xong.”

“Nếu như là hắc sát, thì phải liều mạng, nếu như không thể trấn áp trước khi chúng hóa sát, khả năng chú Văn Tam mày phải mất nửa mạng sống mới có thể đối phó được một hai cái. Nếu như là mẫu sát mọc lông đen, thì chạy cho nhanh thôi.”

“Còn về huyết sát lông đỏ, bất kể là xác chết thông thường cũng được, hay là mẫu sát cũng xong, chạy xa được chừng nào thì chạy chừng đó, đừng bao giờ có tâm lý nhỡ may, nếu không sẽ chết rất khó coi.”

Nói rồi, Lưu Văn Tam hít một hơi thật sâu, tiếp tục trịnh trọng nói: “Kể cả là Trần mù, trên phương diện này lão cũng nhiều nhất chỉ lợi hại hơn chú một chút, có thể đối phó hắc sát thông thường, lão không đối phó nổi huyết sát, gặp phải thì cũng chỉ có nước bỏ mạng. Cho dù là mẫu sát mọc lông đen, lão cũng không phải là đối thủ, muốn sống lâu thêm vài năm nữa, thì cố gắng bớt nhận kèo dạng này đi.”

Những lời này của Lưu Văn Tam, cũng cho tôi một lời cảnh tỉnh.

Tôi bất chợt liên tưởng tới những điều cấm kỵ của bà đỡ âm linh.

Không đỡ âm linh cho xác mẫu tử không danh không tính, đây là quy tắc cơ bản, không có người thờ cúng sẽ không có cách nào đầu thai.

Không đỡ âm linh cho người sống, âm khí sẽ xung đột với linh hồn đứa trẻ.

Điều thứ ba thì kiêng kỵ rất nhiều, xác chết không toàn vẹn, bị người ta hại chết, chứ không phải chết ngoài ý muốn hoặc chết do khó sinh! Đỡ âm linh cũng không thể trấn áp oán khí trên người bọn họ, bọn họ sẽ vẫn tiếp tục giết người báo thù.

Trước đây tôi không hiểu, nhưng giờ đã rõ rồi, đây là loại mẫu sát chắc chắn sẽ mọc lông!

Cho dù là xác mẫu tử chết do khó sinh hay chết ngoài ý muốn, mẫu sát đều sẽ mọc lông trắng.

Phạm vào điều cấm kỵ thứ ba, thì chẳng phải sẽ thành mọc lông đen hoặc thành huyết sát sao?

Liên tưởng đến Hoàng San San, tuy rằng ban đầu cô ta chỉ là bạch sát, nhưng sau đó cũng thành huyết sát!

Suy nghĩ đến đây, trong lòng tôi cũng càng chắc chắn thêm vài phần, để sống lâu thêm vài năm, tuyệt đối không được đỡ loại âm linh này.

Nếu như tôi nhất thời mềm lòng làm việc bao đồng, thì sợ là mất mạng cũng chẳng có người nhặt xác cho!

Trong thời gian tôi suy nghĩ, Lưu Văn Tam đã kéo dây khởi động động cơ, lái thuyền hướng về phía bờ.

Tôi vô thức nhìn mặt sông một cái.

Bóng đen của con trâu sắt kia dường như lại lên cao thêm không ít... Dường như có thể nổi lên mặt sông bất cứ lúc nào vậy.

Đồng tử tôi co mạnh lại một phát.

Nếu đúng là lôi toàn bộ xác nổi dưới sông Dương tới chèn phía dưới, con trâu sắt này, sợ là sẽ nổi lên mặt sông được thật!

Nó từ bên ngoài nhà họ Cố ở trung tâm thành phố Khai Dương ra tới đây, cũng chỉ mới qua hơn hai mươi ngày.

Trời xui đất khiến thế nào, tôi lại quay đầu, một phát nhìn ngay thấy con đập Giang Đê.

Lúc này đêm đã khuya rồi, sương mù lốm đốm, phần giữa con đập Giang Đê lúc ẩn lúc hiện.

Trên trán tôi cũng chẳng biết là do nước sông còn sót lại, hay là lại mới toát mồ hôi ra nữa, bất an nói: “Chú Văn Tam... Chú bảo, một khối sắt nặng mấy chục tấn, đâm vào đập Giang Đê, liệu có đâm vỡ đập được không?”

“Nếu như con đập này vỡ thật, thì sẽ thế nào?”

Lưu Văn Tam cười ha hả một phát: “Đập sông Dương không phải mới chỉ tồn tại có mấy chục năm, mấy trăm năm nay, không biết bao nhiêu đời ông đời cha, công thần đại tướng của ngành thủy lợi đều từng xây sửa đập Giang Đê.”

“Đây không chỉ đơn giản là con đập chắn ngang sông Dương, mà mấy trăm dặm quanh thành phố Nội Dương, hạ lưu sông Dương lại có không biết bao nhiêu thôn xóm, đều dựa vào công trình thủy lợi của con đập này để sinh sống, nếu mà bị vỡ, trước tiên không nói chuyện khác, thành phố Nội Dương thiếu nước, nửa năm cũng chẳng có mấy trận mưa, hoa màu đều chết hết.”

Ngừng lại một lát, Lưu Văn Tam lại lắc lắc đầu: “Hơn một nửa số người, sẽ không đợi được đến ngày đó, đập Giang Đê vỡ một cái, phải một nửa số dân đều sẽ bị chết chìm....”

Lưu Văn Tam nheo mắt lại, ngửa mặt nhìn trăng, thong thả nhả một làn khói thuốc ra, nói: “Có điều Thập Lục, mày thế này chẳng phải đang nói đùa sao, làm gì lại có thứ sắt gì nặng mấy chục tấn đi đâm vào đập?”

Chỉ có điều, giây tiếp theo, thân thể của Lưu Văn Tam liền cứng đờ lại, mặt lão đột ngột biến sắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận