Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 638. TÓC BUỘC CỔ TAY

Chương 638. TÓC BUỘC CỔ TAY


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tôi hạ giọng giải thích một lượt với Trần mù, bao gồm cả bộ dạng của xác chết nữa.

Kỳ thực thứ càng khiến lòng tôi bức bối không phải là sự ác độc của Viên Hóa Thiệu, y có ác độc kiểu gì, tôi đều đã có sự chuẩn bị tâm lý cả.

Mà là những lời nguyền rủa chúng tôi của lão già trộm thọ kia.

Tôi sẽ chết vì châm nến người, Trương Nhĩ phải chết vì trăm xác móc tim.

Kiểu châm nến người này, không khỏi quá mức khủng khiếp rợn người.

Tôi cắn răng nén cảm giác buồn nôn, trực tiếp đi đến trước cánh cổng Âm trạch kia.

Bây giờ đến một giây tôi cũng không muốn ở lại thêm, chỉ muốn nhanh chóng tìm ra Trương Nhĩ, rồi cùng rời đi.

Giơ tay, tôi trực tiếp liền đẩy cổng Âm trạch.

Bất thình lình, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng cười.

Tiếng cười này ong ong ra, dường như từ bên trong cổng vọng ra...

Tôi ngay lập tức lông tóc dựng ngược lên, định lùi ra sau.

Nhưng Trần mù lại lên trước, dùng sức một phát đẩy cổng, cổng lập tức liền bị đẩy mở ra luôn!

Phía sau cổng lại là một cái sân, đây chính là tiền viện của Âm trạch.

Tôi một phát liền nhìn thấy Trương Nhĩ.

Trương Nhĩ hóa ra đang quỳ trên mặt đất lát đá màu xanh đen, thân người lão đang hơi hơi co giật, đột nhiên lại một tiếng cười bất thình lình vang lên, cái tiếng cười đó chẳng phải chính từ trên người Trương Nhĩ phát ra sao?

“Chú Trương!” Mặt tôi lại biến sắc, buột miệng gọi lên một tiếng.

Trần mù đưa tay ấn lấy bả vài tôi: “Đừng có manh động, lão trúng vong rồi.”

Tôi lúc này mới chú ý đến, bóng của Trương Nhĩ dường như chất chồng lên nhau vậy, lặng lẽ đung đưa.

Trong căn Âm trạch này cũng có ánh sáng, nguồn gốc ánh sáng bèn đến từ một gian phòng ở phía trước nữa, bên trong gian phòng, ở hai bên trái phải đều có xác chết đang quỳ...

Những xác chết này rõ ràng cũng là bị châm nến người...

Trước bức tường phía chính diện, hình như có treo một bức họa, chỉ có điều cách quá xa, đích thực nhìn không rõ.

“Chỗ này rất quái dị, có một thứ rất khủng khiếp, Thập Lục, mày cảm nhận được chưa?”

Trần mù không nói còn đỡ, lão mở miệng một phát, tôi liền cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới đều khó chịu, giống như có một đôi mắt đang ở trong tối chằm chằm nhìn chúng tôi vậy...

“Đưa Trương Nhĩ ra ngoài trước đã, chỗ này không có chút chuẩn bị gì, làm sao dám cứ thế mà xuống luôn, lão cậy tài cao nên gan to, nhưng hay đi lại bên sông, làm gì có chuyện không ướt giày?” Trần mù vô cùng cảnh giác, con ngươi màu xám trắng nhìn quét xung quanh.

Tôi cũng nhìn quanh một vòng, phía trước tường bao hai bên đều có trồng một loại thực vật màu lục thẫm, nhất thời tôi cũng chẳng làm rõ được là thứ gì.

Cẩn thận mò lấy một chiếc la bàn nhái ra, tôi lúc này mới đi về phía Trương Nhĩ.

Trần mù cũng áp sát bên người tôi, trong tay lão đã rút ra một cây gậy khóc tang, mười phần cảnh giác bảo vệ tôi.

Rất nhanh chúng tôi đã đi đến bên cạnh Trương Nhĩ, tôi trực tiếp đem la bàn nhái ấn lên trên đỉnh đầu Trương Nhĩ.

Giây phút hạ tay xuống đó, Trương Nhĩ vụt quay đầu lại, lão chằm chằm nhìn tôi, ánh mắt âm u không giống như ánh mắt vốn có của lão!

Khóe miệng Trương Nhĩ giật giật một phát nhếch lên một nụ cười mặt cười mà mắt không cười, rồi lại phát ra tiếng cười u ám, âm thanh này càng giống như là của đàn bà...

Đồng thời lão tốc độ cực nhanh giơ tay lên, túm lấy cổ tay tôi, bốp một tiếng, gậy khóc tang của Trần mù vụt mạnh ra, đánh trúng mu bàn tay Trương Nhĩ, lão hự lên một tiếng, tay bị đánh xuống dưới.

La bàn nhái cũng bốp một phát ấn lên trên đỉnh đầu lão.

Thân người Trương Nhĩ run rẩy một phát, hai mắt trợn tròn, bắt đầu co giật kịch liệt.

“Cõng lấy lão, chúng ta đi!”

Trần mù lại hạ giọng quát một tiếng, lão không nhìn tôi và Trương Nhĩ, mà nhìn chòng chọc vào trong căn phòng trước mặt.

Căn Âm trạch này không hề nhỏ, ngoài cái sân này, và căn phòng phía chính diện ra, bên cạnh còn có không ít cửa vào lối đi, cũng chẳng biết bên trong có thứ gì... Bây giờ Trương Nhĩ thế này, chúng tôi cũng hết cách, càng không dám đi thăm dò.

Nhanh chóng cõng Trương Nhĩ lên lưng, bước vội ra phía ngoài, Trần mù vẫn đi sát sau lưng tôi như trước.

Sau khi đi ra khỏi cổng, tôi mới phát hiện có một chỗ cực kỳ quái dị...

Những xác chết bị treo lên kia, hình như có chút biến hóa?

Tôi lúc trước chỉ chú ý đến việc bọn họ mang bộ dạng nanh ác, dáng chết thê thảm.

Lúc đi ra ngoài, hình như đầu của bọn họ đã ngoảnh sang hướng khác, giống như đang chằm chằm nhìn cổng căn nhà này vậy, hơn nữa ngoài vẻ nanh ác, trên mặt bọn họ còn có một nụ cười rất kỳ dị rợn người.

Chân tôi tê rần cả luôn....

“Đi!” Trần mù lại hạ giọng quát một câu.

Chúng tôi rất nhanh đã về đến vị trí cái thang hạ xuống lúc trước, túm lấy thang trèo lên trên, Trần mù ở phía sau vừa đủn vừa đẩy, cuối cùng cũng lôi được Trương Nhĩ lên trên...

Không hề ngừng nghỉ, chúng tôi lại đi thẳng ra khỏi lối đi này, ở vị trí cửa ra lối đi có xác chết của lão già trộm thọ, việc này khiến mọi thứ hơi có chút phiền phức.

Trần mù trước tiên đưa tôi nhảy qua xong, tôi ở đó tìm vị trí công tắc mở từ trong ra ngoài, lão lại đi cõng Trương Nhĩ nhảy qua xác chết.

Khó khăn lắm mới tìm ra chỗ, mở cánh cửa đá này ra.

Sau khi đi ra ngoài xong, sau lưng tôi đều đã bị mồ hôi lạnh thấm đẫm.

Vốn dĩ tôi cảm thấy Viên Thị Âm Dương Trạch đã rất khiến người ta bức bối rồi, nhưng so với mấy phút vào trong căn Âm trạch đó, tý lạnh này ở bên ngoài, hoàn toàn không đủ nhìn...

Thả Trương Nhĩ từ trên lưng xuống, đặt lão nằm thẳng ra đất.

Lão lúc này hai mắt nhắm nghiền, đầu mày nhíu lại thành một chữ Xuyên, trên mặt vẫn còn chút vẻ đau khổ.

“Chú Trần... Chú Trương sao vẫn chưa tỉnh?”

La bàn nhái tôi đã lấy xuống rồi, lão lẽ ra đã thoát ly khỏi trạng thái bị vong nhập rồi mới đúng...

Trần mù đột nhiên giơ tay ra , trực tiếp ấn luôn lấy nhân trung của Trương Nhĩ, lão bấm một phát thật mạnh, kết quả Trương Nhĩ vẫn không tỉnh lại...

Đầu mày lão nhíu chặt lại với nhau, lão không nói một lời, rút tay về.

“Mày tìm thử xem, trên người lão có thứ gì không?” Giọng Trần mù hơi có chút khàn khàn, tiếp tục nói: “Thứ lẽ ra không nên ở trên người lão, lão chắc là động vào vật phẩm gì đó ở trong Âm trạch rồi, chứ không đã chẳng không tỉnh lại được.”

Tôi cũng bất chợt bị kích động một phát, thò tay lần mò trên người Trương Nhĩ.

Tôi lúc này muốn tìm không chỉ là vật phẩm... Mà còn muốn xem xem, trong cuộn sách rách nát đó, rốt cục có phải là thuật hình nhân hay không...

Lúc đó khi rời đi, tôi cũng chẳng có cơ hội và thời gian nói nhiều với Trương Nhĩ.

Bây giờ lão hôn mê bất tỉnh, lại có Trần mù ở bên cạnh tôi, đây vừa hay là một cơ hội...

Chỉ có điều lần mò một trận xong, làm gì có sách gì? Đến cái lệnh bài bằng đồng đó cũng chẳng có... Trương Nhĩ không hề đem theo trên người, lão cất đi đâu rồi?

Lòng tôi hơi hơi trầm xuống, những thứ đó chẳng có thu hoạch gì, có điều tôi lại phát hiện trên người Trương Nhĩ có một món đồ tuyệt đối không phải là thứ mà lão nên có...

Ở vị trí cổ tay của lão, buộc một lọn tóc, lọn tóc đen xì xì, trông vô cùng mềm mịn, buộc chặt cứng trên cổ tay lão, thít ra cả vết thương lờ mờ...

Trước đây tôi ở cùng với Trương Nhĩ thời gian dài, còn cả lúc động thủ xử lý lão già trộm thọ kia ở trong đây, tôi đều từng nhìn thấy, cổ tay Trương Nhĩ trống trơn.

Lọn tóc này, chắc chắn là lão bị buộc vào khi ở trong căn Âm trạch đó!

Tôi lập tức liền lấy dao găm ra, cứa đứt nó.

Trong nháy mắt, Trương Nhĩ đột ngột mở to con mắt.

Lão chằm chằm nhìn tôi, rồi đột nhiên khóe miệng giật giật cười một phát.

Cùng việc lọn tóc rơi xuống, một thứ mùi xác thối khó ngửi cũng đồng thời bay lên.

Mắt Trương Nhĩ lần nữa nhắm lại, khóe miệng cũng khôi phục lại bình thường...
Bạn cần đăng nhập để bình luận