Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 372. VÙNG ĐẤT TRƯỢNG ẨN ÂM TỚI

Chương 372. VÙNG ĐẤT TRƯỢNG ẨN ÂM TỚI


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

“Thằng đạo sĩ đó đã đi theo bọn ta rồi.” Trần mù bình thản mở miệng nói.

Cẩu Hoàng nghe vậy mới định thần lại, rõ ràng là đã nén nỗi bất an và sợ hãi kia xuống.

Tôi nhìn bốn xung quanh một vòng, nhưng không hề phát hiện ra Liễu Dục Chú.

Cảm quan của Trần mù rất nhạy bén, lão đã nói như thế, thì chắc là không sai.

Cẩu Hoàng ôm Hà Tiểu Vân, thuận theo mạn bên phải của nhà họ Cẩu, bước đi hướng về dốc núi phía bên kia.

Hắn đi được một đoạn tương đối xong, Trần mù mới ra hiệu cho chúng tôi đi theo.

Làn sương máu phủ trên vầng trăng tròn dần lan ra.

Bầu trời đêm cũng có sương mù, lốm đốm, đúng vừa lạnh lẽo vừa rợn người.

Sau khi bước đi qua khu nhà họ Cẩu, dưới mặt đất bèn là thảm cỏ trống trải, dưới thảm có có nước, dẫm lên trên phát ra tiếng lép bép, cái âm thanh ma sát ấy khiến người ta liên tục nổi da gà.

Thân người Cẩu Hoàng vốn đã cao cao gầy gầy, đi ra xa rồi thì giống như một cây sào đang lắc lư vậy.

Sương mù cũng có dấu hiệu dày lên, tôi không tránh khỏi bước nhanh thêm mấy phần, bắt buộc phải đảm bảo gã Cẩu Hoàng này luôn ở trong tầm mắt của chúng tôi. Nếu không, xảy ra chút biến cố gì thì đều không thể khống chế được.

Vô duyên vô cớ, trong đầu tôi lại hiện ra câu nói lần đó.

Chồn vàng già thành tinh, Từ Bạch Bì hút tẩu thuốc...

Hôm nay, sợ rằng lại là một cuộc chiến sống còn.

Lần trước Từ Bạch Bì chỗ nào cũng để đường rút, nếu như lão ta bị dụ ra ngoài, rồi lại ép lão ta đến đường cùng, thì sẽ thành chỗ nào cũng là sát chiêu rồi.

Tôi không thể thả lỏng chút nào hết, ít nhất cũng không được thành trở ngại.

Cẩu Hoàng bước đi không hề nhanh, khoảng tầm hơn mười phút sau, hắn đi lên trên một ngọn đồi nhỏ.

Thảm cỏ cũng bao trùm ngọn đồi, trong tầm mắt không hề nhìn thấy có cây cối.

Chúng tôi nhanh chóng bám theo, kết quả đợi lúc chúng tôi đến sườn đồi, Cẩu Hoàng đã lên đến đỉnh.

Lưu Văn Tam đột nhiên nói một câu: “Đi nhanh lên, nó xuống dốc là không nhìn thấy nữa đâu.”

Tôi cũng rùng mình một cái, kỳ thực khoảng cách giữa chúng tôi chỉ tầm hai ba mươi mét, không hề xa, chỉ có điều là ngọn đồi này quá bé nhỏ mà thôi.

Một hàng ba người vội vàng leo lên, Cẩu Hoàng chỉ biến mất khỏi tầm nhìn có mấy giây, sau đó liền xuất hiện lại trong tầm mắt.

Hắn đã đi đến sườn đồi phía bên kia rồi.

Phía dưới ngọn đồi này hóa ra là một vạt rừng, sương mù mờ ảo.

Chỉ là nhìn quét qua địa thế phong thủy ở đây một cái, đã khiến lòng tôi hơi kinh, lập tức liền hét lên một câu: “Cẩu Hoàng! Dừng lại! Quay về nhanh!” Vạt rừng kia nằm ở dải đất lõm xuống ở phía dưới, chiếm diện tích không lớn.

Còn xung quanh thì là một vòng đồi vây quanh, gần như có cùng độ cao với ngọn đồi mà hiện giờ chúng tôi đang đứng, chỉ có chỗ đối diện với chúng tôi bây giờ là hơi hơi cao hơn một chút. Việc này liền hình thành một dạng địa hình sụt lún quái dị, kiểu giống như miệng núi lửa phóng lớn.

Trong phong thủy, dạng địa thế này gọi là “Trượng Ẩn”.

Trong núi nhiều chỗ lõm, hình thành bồn địa, còn gọi là Âm tới.

Âm tới Dương kết, vào đầu khí ẩn, chìm xuống dưới đáy hang rồi hóa Dương kết Huyệt. Nếu như lập Huyệt táng người ở trong hang, trên cơ bản là Trượng trúng đáy hang, khiến móng mộ sâu thêm, cùng đường thẳng với Mạch, đục lỗ miệng huyệt, chính giữa đón khí, chính giữa hưởng khí, sinh khí đắm chìm.

Nói cách khác, chỗ khe núi này Dương khí không vào, Âm khí sinh trưởng, tuy có câu nói rằng Âm cực thành Dương, nhưng đấy cũng là trường hợp Âm có thể tới cực điểm.

Khu đất Âm tới ở đây hoàn toàn không thể đạt tới được, vậy nên âm khí áp chế sinh khí, nếu như ở đây táng người, thì nhất định sẽ thành xác âm hung dữ.

Cho dù không táng người, thì đối với xác quỷ tà quái mà nói cũng có ích lợi rất lớn, nên thường sẽ tụ tập rất nhiều cô hồn lang thang, hoặc xác không có mộ.

Từ Bạch Bì ở đây phải nói là như hổ thêm cánh!

Đương nhiên, vùng đất Âm tới này cũng có một chỗ Huyệt dương, nằm ở trên chỗ cao của ngọn đồi đối diện với chỗ chúng tôi đang đứng, Từ Bạch Bì kể cả không hiểu phong thủy, cũng tuyệt đối không thể nào đi qua chỗ đỉnh ngọn đồi trọc lóc đó.

Tư duy của tôi nhanh nhạy khác thường, thời gian này Trạch kinh đã thuộc làu trong đầu, nghĩ rõ nhưng việc này chẳng qua chỉ là chuyện trong mấy giây.

Trần mù và Lưu Văn Tam cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng, có điều bọn họ đều không lên tiếng ngắt lời tôi.

Gã Cẩu Hoàng kia chỉ dừng lại hai giây, rồi đột nhiên ngoảnh đầu nhìn chúng tôi một cái.

Hắn không hề chạy quay lại, trong lòng vẫn cứ ôm chặt Hà Tiểu Vân.

Chỉ là Cẩu Hoàng lúc này, thần sắc rõ ràng có chút bất bình thường, hắn hơi có phần ngây dại đờ đẫn, giống như mất hết thần trí vậy.

Mặt tôi đột ngột biến sắc: “Chú Văn Tam, chú Trần, có chuyện rồi! Nhanh ngăn anh ta lại!”

Nói xong, tôi vụt đuổi theo thật nhanh về hướng Cẩu Hoàng!

Tốc độ phản ứng của Trần mù và Lưu Văn Tam cũng không chậm, bọn họ chạy còn nhanh hơn tôi.

Cẩu Hoàng cũng đột ngột chạy thục mạng về phía vạt rừng chỗ khe núi.

Vừa chạy, hắn còn vừa phát ra từng tràng cười lạnh lẽo nhức óc, đây làm gì phải là giọng vốn có của Cẩu Hoàng đâu, đúng kiểu giống như là hoàng bì tử đang bật cười!

Da đầu tôi đều như nổ tung ra, toàn thân nổi đầy da gà, không ngừng ớn lạnh!

Tuy rằng tốc độ của Cẩu Hoàng không bằng được với Lưu Văn Tam và Trần mù, nhưng hắn dù sao cũng chạy phía trước một đoạn xa như thế, đợi trần mù và Lưu văn Tam đuổi theo đến dưới chân đồi, Cẩu Hoàng đã chui vào bên trong vạt rừng kia rồi.

Trần mù và Lưu Văn Tam vụt đứng lại, không dám tùy tiện vào trong.

Mấy giây sau tôi cũng đuổi theo đến cổng rừng, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Nhưng tôi chẳng hề ngừng nghỉ, không chút do dự đuổi theo thẳng vào trong luôn.

Việc đã đến nước này, cho dù nguy hiểm nhiều hơn, tôi cũng không thể nào trơ mắt nhìn Hà Tiểu Vân bị Từ Bạch Bì bắt đi.

Việc này không chỉ không có cách nào nói lại được với Mạnh Hân thư, mà còn vì về sau cũng chẳng còn cách nào dụ Từ Bạch Bì nữa.

Chỉ dựa vào việc ban đầu lão ta bị một câu nói của Trương Cửu Quái dọa cho lẩn trốn mấy chục năm, loại người già thành tinh này, một khi phát giác ra mối nguy hiểm thực sự, thì sẽ không thể nào tìm ra lão ta được nữa!

Trong rừng gần như không có ánh trăng, dưới chân ướt nhép, dẫm lên trên còn có tiếng nước lép bép. Phía cuối tầm mắt lờ mờ còn có thể nhìn thấy Cẩu Hoàng.

Tôi đuổi theo sát nút không dám thả lỏng, lúc này Trần mù và Lưu Văn Tam cũng đã tiếp tục đuổi theo vào trong, có điều còn nhanh hơn nữa, thì là ngao sói!

Ban đầu ngao sói còn vẫn chạy theo bên cạnh chúng tôi, bây giờ thì nó trực tiếp cho chúng tôi rớt lại, nhanh như bay tiếp cận về hướng của Cẩu Hoàng!

Trong lòng tôi hơi mừng, ở trong vạt rừng này, thứ vật âm sát như ngao sói chẳng phải cũng như hổ thêm cánh sao?

Rừng cây ngày càng rậm rạp, ánh trăng cũng đã hoàn toàn không thể lọt vào trong nữa, tầm nhìn gần như bị che lấp triệt để...

Lại đuổi theo thêm thời gian nửa phút nữa, Cẩu Hoàng đã biến mất khỏi tầm mắt...

Chúng tôi, mất dấu hắn rồi...

Lưu Văn Tam chửi một câu: “Đ-t, bọn chó con nhà họ Cẩu này, đều đéo tin được.” Lão khạc một bãi đờm, nhổ xuống đất.

Tôi bóp chặt nắm đấm, sau đó mới khàn giọng nói một câu: “Không phải Cẩu Hoàng không đáng tin, chắc chắn là lúc không nhìn thấy ở trên đồi, có hoàng bì tử từng xuất hiện, Cẩu Hoàng trúng chiêu, nên mới lao xuống dưới đồi, Từ Bạch Bì quá nham hiểm.”

Trần mù đột nhiên làm một động tác suỵt, nghiêng đầu lắng nghe.

Tôi và Lưu Văn Tam lập tức đều im lặng lại.

Lờ mờ, bên tai nghe thấy từng tràng sủa ầm ĩ của ngao sói!

Còn mắt xám trắng của Trần mù hơi hơi nheo lại, lão phân biệt phương hướng, rồi nhanh chóng bước đi về phía trước.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã nhìn thấy ngao sói.

Nó đang cong lưng, tất cả lông trên người đều xù lên, đang ở phía dưới gốc một cái cây già sủa ầm ĩ.

Còn không xa phía trước, có một khoảng đất hơi trống trải, cây cối tương đối ít một chút.

Trên chạc ba của một cây lê đầy vết nu, có treo hai sợi dây thừng.

Trong đó trên đầu thòng lọng của một sợi dây thừng, có treo một con hoàng bì tử nhỏ, đang co giật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận