Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 594. VỀ THÔN

Chương 594. VỀ THÔN


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, tôi lập tức trả lời tin nhắn của Thương Tượng, chuyện bát đồng ở chỗ anh ta không được nói với bất cứ người nào, cũng không được để bất cứ ai nhìn thấy, nếu như anh ta muốn phục hồi bát đồng, thì tuyệt đối không được dùng tay chạm trưck tiếp vào. Nếu như có thể sao chép phù văn lại được, vậy thì tốt nhất là đừng phục hồi chiếc bát này.

Đến cuối tin nhắn, tôi cũng đem chi tiết bát đồng sẽ khiến người ta trúng tà ra nói với Thương Tượng, hơn nữa còn cảnh cáo nhắc đi nhắc lại nhiều lần với anh ta rằng, việc này rất nguy hiểm.

Sau khi tin nhắn gửi đi xong, tôi hơi do dự một chút, cũng chẳng biết nhà họ Phùng có người nhìn thấy Thương Tương cầm bát hay không, có điều Phùng Chí Vinh chắc chắn có thể điều tra ra được.

Vậy nên tôi cũng gửi cho Phùng Chí Vinh một tin nhắn, bát đồng đã bị Thương Tượng cầm đi rồi, bảo ông ta đừng nói thông tin này với bất kỳ ai, nếu như có người biết được, thì bảo người đó im mồm.

Thời điểm này, chúng tôi đã lên trên một chiếc xe.

Người lái xe là một người trong tộc nhà họ Phùng, Mao Nguyên Dương vẫn ngồi ở vị trí ghế lái phụ, giọng điệu của lão tương đối bình thản: “Nhìn không ra nhỉ, tôi tưởng La Thập Lục cậu tuổi đời trẻ măng đã có được bao nhiêu báu vật truyền đời như vậy, lẽ ra lúc nào cũng đều phải đọc sách mới đúng, vậy mà cậu cũng giống hệt đám thanh niên bình thường, thích xem điện thoại?”

Tôi cười cười không phủ nhận , nói: “Tôi chẳng phải cũng là thanh niên sao?”

Nói rồi tôi liền nhắm mắt dưỡng thần, đương nhiên, tư duy của tôi không hề ngừng nghỉ chút nào, mà vô cùng hoạt bát.

Trong mấy ngày này, tôi đã hiểu được một cách triệt để, giới phong thủy của thành phố Nội Dương không biết chút gì về lão già trộm thọ kia, hơn nữa cũng chẳng biết gì về thứ thuật pháp trộm thọ này.

Nếu như Thương Tượng có thể sao chép lại phù văn, điều này đại biểu cho một ý nghĩa trọng đại, có phải có thể chế tác thành công bát thọ hay không? Vậy thì lại phải làm thế nào, mới có thể trộm thọ được?

Thích lão gia ăn gạo thọ, cái lão già đó ăn đất thọ, tôi tuy nhìn thấy một ít quá trình, nhưng việc này chắc chắn không phải cứ lặp lại một lượt là có thể hoàn thành được.

Biết mình biết người trăm trận trăm thắng, bây giờ còn biết quá ít, nên quá đỗi bị động.

Nhưng cái bát thọ này chắc chắn là hữu dụng, lấy được phù văn này, tuyệt đối có thể đánh cho lão già đó trở tay không kịp!

Hơn một giờ sau, đã đến bên ngoài nhà họ Thích.

Ở đây trong ngoài vây kín xe cảnh sát!

Tôi vừa tới, Trâu Vi Dân và không ít cảnh sát thường phục đã nhanh chân đi lên trước, sắc mặt của Trâu Vi Dân hơi tái nhợt, những người khác cũng chẳng khá hơn chút nào.

Tôi cũng không hàn huyên chuyện khác mà trực tiếp vào vấn đề chính luôn, nói chuyện với Trâu Vi Dân về chuyện của nhà họ Thích.

Trước tiên từ cái chết của người làm nhà họ Thích, rồi tới Thích lão gia trộm thọ, cùng với việc lão cấu kết với một lão già giết hại Phong thủy sư của thành phố Nội Dương.

Đem một loạt sự việc đều kể rõ ra, tôi đồng thời cũng nói luôn, chúng tôi đang nghĩ cách bắt lão già đó và Thích lão gia.

Trong mắt Trâu Vi Dân không khỏi kinh ngạc, những cảnh sát thường phục còn lại cũng đều đưa mắt nhìn nhau.

Có điều tôi cũng chú ý đến, những người này đều là gương mặt quen thuộc, chuyện của nhà họ Sài và Lý Đức Hiền, bọn họ cũng đều từng xử lý qua.

Trâu Vi Dân cười khổ nói: “La tiên sinh, ý của cậu là chúng tôi không xử lý nổi, chỉ có thể do các cậu làm? Vụ án này không nhỏ, nếu không thể nhanh chóng phá án, thì bên trên áp lực rất lớn.”

Tôi lắc lắc đầu, nói việc này chỉ dựa vào chúng tôi cũng không thể xử lý một cách nhanh gọn được, bởi vì bây giờ vẫn đang nằm trong tình trạng đầu óc mơ hồ.

Có điều bao nhiêu người trong tộc nhà họ Thích không thể nào tự nhiên biến mất được, nếu như mấy người Trâu Vi Dân có thể điều tra ra người đang ở đâu, thì không chừng sẽ giúp chúng tôi không còn bị động thế nữa.

Lập tức, mắt Trâu Vi Dân sáng lên, anh ta gật đầu lia lia: “Tôi cũng đang có ý này.”

Sau đó lại đơn giản nói chuyện vài câu với anh ta, đại thể chính là bảo Trâu Vi Dân phụ trách tìm người, thủ đoạn của bọn họ nhiều hơn chúng tôi quá nhiều, mạng lưới camera giám sát của thành phố Nội Dương, cùng với các thủ đoạn rà soát khác, nhà họ Thích còn có mấy chục người đích thực không thể nào không xuất hiện.

Chỉ cần có thể tìm thấy Thích lão gia, là chúng tôi liền có quyền chủ động.

Đến sau cùng, Trâu Vi Dân bảo với tôi, camera của phòng giam vẫn đang trong quá trình sửa chữa phục hồi, một khi sửa xong đoạn video khoảng thời gian Lý Đức Hiền chết, sẽ lập tức bảo Từ Thi Vũ tìm tôi.

Tôi trịnh trọng gật gật đầu, nói đa tạ với anh ta.

Sau khi nói chuyện xong, không ở lại nhà họ Thích lâu, sau khi lại ngồi lên xe, Mao Nguyên Dương hỏi chúng tôi đi đâu? Bây giờ chắc là không có việc gì khác, có thể về thẳng nhà họ Phùng rồi chứ?

Đôi ba câu là có thể nhìn ra được, Mao Nguyên Dương vẫn dự định ôm cây đợi thỏ.

Tôi lắc lắc đầu nói: “Không về nhà họ Phùng, tôi phải về thôn một chuyến đón bà nội tôi.”

Đầu mày Mao Nguyên Dương nhíu lại một phát.

Tôi hít sâu một hơi nói: “Người này ở thành phố Nội Dương lâu rồi, chuyện mà lão ta biết quá nhiều, Lý Đức Hiền trốn kỹ trong trại giam lão cũng có thể đi trộm nắp hộp sọ, lão chắc chắn biết được tình hình bên cạnh tôi, hiện bây giờ chỉ có bà nội tôi là ở một mình trong thôn, tôi không thể để bà nội mạo hiểm.”

Trương Nhĩ gật gật đầu: “Giảm thiểu chút hậu họa, nếu đã ôm cây đợi thỏ, thì đừng để cái đuôi ở bên ngoài, không tồi.”

Mao Nguyên Dương không mở miệng tiếp lời. Xe bèn lái về phía ngoại thành.

Kỳ thực tôi còn có điều chưa nói, chính là bà nội tôi cũng kể là ông nội tôi để lại một món đồ, ông nội tôi có thể để lại cái gì? Địa tướng Kham dư đã đầy đủ, tôi đích thực hiếu kỳ ông có đồ vật gì cất giữ để lại.

Đương nhiên, những chuyện này hoàn toàn không cần thiết phải nói cho Mao Nguyên Dương biết. Trong thời gian về thôn, tôi gọi cho bà nội một cuộc điện thoại.

Sau khi kết nối nghe thấy tiếng của bà nội, tôi thở phào được nửa, nói với bà nội rằngt hôi bây giờ đang về thôn rồi, bảo bà đừng đi đâu hết.

Do dự một chút, tôi cũng trịnh trọng nói với bà nội, gần đây tôi dây dưa động chạm đến một người rất hung dữ, cần đón bà qua nhà họ Phùng để bảo đảm an toàn.

Đầu kia điện thoại, bà nội tôi rõ ràng hơi ngẩn người, nói: “Được, bà biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi thở phào một hơi, bất kể lão già đó có nhắm đến bà nội tôi hay không, đón bà đi rồi tôi đều có thể yên tâm triệt để.

Bên chỗ Trần mù tôi không lo lắng, lão trú ở Triều dương trạch, thủ đoạn cũng ác.

Bên cạnh Lưu Văn Tam có ngao sói, tuy bọn lão đang canh căn nhà cũ, Từ Thi Vũ cũng là một người thường, nhưng hôm nay đưa trảm quỷ đao qua cho lão, trong tối còn có mẹ tôi bảo vệ Từ Thi Vũ, như thế cũng tương đối an toàn. Ra khỏi thành phố lên đường quốc lộ, rồi lại tới đường thôn, cuối cùng về đến thôn Tiểu Liễu.

Phần đường bị đào ra bên ngoài thôn, vẫn dùng tấm sắt đậy trên cái hố lớn, xe cộ qua lại đã đè ra một vết lõm nhỏ.

Qua khỏi cây cầu ở cổng thôn, sau khi vào trong thôn mới phát hiện dân thôn rất ít, đến trẻ con cũng chẳng được mấy đứa.

Lần trước đưa ông nội tôi đi hạ táng, người của thôn Tiểu Liễu gần như đều bị vong nhập tới chặn đường, lúc đó bị Trần mù đánh cho một trận thật đau tỉnh lại, từ đó về sau tôi bèn không giao tiếp gì với bọn họ.

Rất nhanh, xe đã dừng lại ở bên ngoài cổng nhà tôi.

Sau khi xuống xe vào trong sân, bà nội đang ngồi ở đầu sân bên dưới bậu cửa.

Tôi chú ý đến thứ mà tay bà đang bận bịu, nhìn kỹ một phát, chẳng phải chính là một đôi găng tay da tiên xám sao?

Ở góc tường đặt chỉnh tề một dãy tượng gốm xương mèo.

“Bà nội!” Tôi vừa vào cổng đã gọi bà một tiếng.

Bà nội ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt già nua cũng có nụ cười mừng rỡ.

Có điều nhìn thấy Trương Nhĩ và Mao Nguyên Dương ở sau lưng tôi xong, bèn cảnh giác hơn chút, có điều ánh mắt bà phần nhiều là hướng lên người Trương Nhĩ, thần sắc liên tục biến hóa.

Tim tôi thắt lại một phát, bà nội biết Trương Nhĩ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận